Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 2993



“Hồng công tử, ta tính toán hết cả rồi”.

Kim Phi cười giải thích: “Thật ra nguyên liệu chính của món cháo cá phi lê hôm nay là rong biển và phi lê cá, cũng không dùng nhiều gạo”.

Hồng Đào Bình sửng sốt, sau đó lắc đầu cười gượng.

Cháo cá phi lê hôm nay quả thật rất ngon, khiến anh ta vô thức nghĩ đây là thứ gì quý giá lắm.

Bây giờ nghĩ lại nguyên liệu chính của món này quả thật rất phổ biến ở Đông Hải.

Nói cách khác Kim Phi chỉ cần vận chuyển một ít gạo từ Giang Nam đến là có thể nấu được món cháo cá phi lê.

Nguyên liệu có thể tiết kiệm hơn món cháo bố thí trước. “Nếu tiên sinh đã suy xét xong rồi thì ta cũng yên tâm”.

Hồng Đào Bình nói: “Nếu không còn chuyện gì khác thì ta về trước”.

Nếu không phải anh ta giao chuyện bố thí cháo cho Hồng Nhị thì bây giờ anh ta đã là một trong những nhân vật chính trong việc bố thí cháo lần này, nhưng hiện tại Hồng Đào Bình cảm thấy đứng ở đây hơi dư thừa.

Kim Phi cũng cảm thấy Hồng Đào Bình hơi khó chịu bèn gật đầu đồng ý để anh ta về trước.

Nhưng Hồng Đào Bình lại phát hiện trên bục bị ngư dân của bộ nuôi trồng và đội đánh bắt vây quanh, anh ta có muốn đi cũng không thể đi được.

Trịnh Trì Viễn không còn cách nào khác, cũng không thể động tay động chân với ngư dân, thế là đành phải vừa bảo các binh lính thủy quân duy trì trật tự, vừa nói để xoa dịu ngư dân.

Nhưng liên quan đến tương lai của mình, các ngư dân không phối hợp như vừa rồi nữa, nhốn nháo hỏi vấn đề mình quan tâm.

Trịnh Trì Viễn sợ tình hình vượt quá tầm kiểm soát, đe dọa đến sự an toàn của Kim Phi nên định sắp xếp binh lính thủy quân ép buộc đuổi ngư dân đi nhưng bị Kim Phi ngăn lại.

Kim Phi kéo Trịnh Trì Viễn sang một bên, nói kế hoạch của mình.

Trịnh Trì Viễn vừa nghe vừa gật đầu.

Một lúc sau Trịnh Trì Viễn nói các binh lính gõ vang chiêng đồng.

Mấy cái chiêng đồng vang lên cùng lúc, cuối cùng cũng trấn áp được các ngư dân đang làm loạn.

“Mọi người đừng vội, ai muốn nuôi rong biển hoặc nhà nào có thuyền đánh cá thì về gặp các tộc trưởng của mỗi thôn để đăng ký trước”.

Trịnh Trì Viễn giơ loa lên nói: “Tàu đánh cá dù lớn đến đâu, có thể đến đảo Mạo Lãng hay không thì cũng phải đăng ký rõ ràng, tàu đánh cá có vấn đề cũng đừng giấu, kẻo bị lật úp hoặc bị đắm tàu trên biển, được một mất mười đấy.

Báo cáo lên trên, Quốc sư đại nhân sẽ yêu cầu xưởng đóng tàu sửa chữa trước giúp các ngươi, sau khi kiếm được tiền thì sẽ trả lại tiền sửa tàu cho xưởng đóng tàu.

Bây giờ mọi người giải tán trước đi, Quốc sư đại nhân còn phải về chuẩn bị cho Cục quản lý hàng hải, các ngươi cản trở ở đây cũng vô ích, còn làm trì hoãn việc làm ăn của Quốc sư đại nhân”.

“Cảm ơn Quốc sư đại nhân”.

“Quốc sư đại nhân vạn tuế”.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!