Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 3112



Lúc này, trong lòng họ chỉ có một niềm tin - bọn họ đề là con cháu Viêm Hoàng, lần này đi đến Đông Dương, là vì để đòi công đạo cho những đồng bào bị cướp biển sát hại tàn bạo!

Mặc dù lần đi này không biết khi nào mới trở về, thậm chí có thể vĩnh viên không về được, nhưng trong lòng tất cả mọi người đều không sợ hãi, chỉ có sự hào hùng!

Đây là sự tự tin được Kim Phi trao cho bọn họ, đồng thời cũng là tâm sức của dân tộc được hình thành từ câu nói "xúc phạm người Hoa Hạ ta, tuy xa cũng phải giết chết"!

Lòng người phức tạp, có lúc lại rất đơn giản.

Ví dụ, khi Kim Phi ở kiếp trước, có một thành phố đột nhiên nổi tiếng vì món nướng, du khách khắp nơi trên cả nước đều đến thành phố này để ăn đồ nướng, Kim Phi cũng dẫn bạn gái tới để góp vui.

Theo Kim Phi, món nướng ở thành phố này thực sự rất ngon, nhưng cũng không ngon đến mức ngoại hạng, thật ra mọi người đến thành phố này không chỉ là để ăn thịt nướng mà còn vì bầu không khí và môi trường văn hóa con người ở đây.

Để chào đón du khách bốn phương, tất cả mọi người trong thành phố này đều hành động, chủ động nhường chỗ nhường đường cho du khách, không cần bộ phận giám sát thị trường đôn đốc, các tiểu thương hàng rong hầu như lúc nào cũng bận rộn.

Bất kể là nhân viên công vụ của bộ Chấp Pháp, hay là người dân bình thường, đều tỏ ra cực kỳ nhiệt tình với du khách.

Có hàng trăm người, có đủ màu da sắc tộc, chẳng lẽ tố chất của tất cả mọi người ở thành phố này đều cao như vậy sao?

Thật ra thì chưa chắc, trong trại tạm giam và chỗ tạm giam ở thành phố này vẫn còn nhốt rất nhiều những thanh niên tâm thần.

Sở dĩ sau này có bầu không khí như vậy, Kim Phi cho rằng là do chính quyền địa phương và tuyên truyền và chỉ đạo tốt.

Dưới sự chỉ đạo của chính quyền, người dân địa phương sẽ sinh ra cảm giác sứ mệnh và niềm vinh dự tập thể, vì hình tượng quê hương, tự giác làm một số chuyện tốt, ít nhất không để cho mình trở thành người phá hoại hình ảnh của quê hương.

Một thành phố như vậy, cả một đất nước cũng như vậy.

Theo quan điểm của Kim Phi, việc xây dựng văn minh tinh thần còn quan trọng hơn việc xây dựng nền văn minh vật chất.

Khi một đất nước bắt đầu tuyên truyền văn hóa ẻo lả, tuyên truyền một loại thẩm mỹ dị dạng, tuyên truyền hứng thú theo đuổi nước ngoài, thì dù đất nước đó có giàu đến mấy cũng sẽ nguy hiểm.

Ngược lại, nếu một đất nước có sự gắn kết đặc biệt bần chặt, mọi người đều có niềm tin dù nghèo đến đâu thì đất nước đó cũng sẽ phát triển trong tương lai.

Cho nên, ngay từ đầu, Kim Phi đã đặc biệt chú trọng nâng cao địa vị và sự đãi ngộ của nhân viên hộ tống, tuyên truyền các loại sự tích anh hùng trong các cuộc chiến đấu khác nhau, dẫn dắt người dân tôn thờ những người quân nhân đã liều mạng vì bọn họ.

Như vậy không chỉ có thể nâng cao tính tích cực và sĩ khí của binh lính, còn khích lệ người dân gia nhập quân đội, ủng hộ quân đội và cũng nâng cao niềm vinh dự tập thể cho binh lính.

Ví dụ, nhân viên hộ tống hiện tại, khi thi hành nhiệm vụ ở bên ngoài, dường như đều sẽ nghiêm khác với chính mình, bởi vì quan văn thư của bọn họ đã nhiều lần nhấn mạnh, bọn họ ở bên ngoài không chỉ đại diện cho chính mình, còn đại diện cho cả tiêu cục Trấn Viễn, đại diện cho chính quyền Xuyên Thục và Kim tiên sinh.

Cho nên, nhân viên hộ tống đi đến nơi khác, sẽ có những yêu cầu khắt khe hơn với bản thân so với khi ở Xuyên Thục.

Cùng với số lượng phát hành của nhật báo Kim Xuyên càng ngày càng tăng lên, phạm vi của hiện tượng này ngày càng lan rộng hơn.

Bây giờ cướp biển đã tàn sát đồng bào của mình, mặc dù binh lính thủy quân và nhân viên hộ tống đều không quen biết những đồng bào đó, nhưng bọn họ vẫn sẵn sàng vượt hàng ngàn dặm để báo thù cho những đồng bào đó!

Đây chính là tâm lực của một dân tộc! Đây cũng chính là điều Kim Phi luôn theo đuổi!

Kim Phi tin rằng, khi một dân tộc có lực ngưng tụ thì có thể làm được bất kỳ chuyện gì!



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!