Ngôi nhà lúc trước, lúc này hầu như đã bị san bằng, khắp nơi đều là tiếng kêu đau đớn của các nhân viên hộ tống và thành viên đội súng kíp.
Những nhân viên hộ tống chưa vào trong sân, bao vây ở bên ngoài cũng không thoát khỏi, người thì bị thương do đất đá đập vào, người thì bị tường nhà sập xuống đè dính.
Tóm lại, tình hình bây giờ rất hỗn loạn, tổn thất nghiêm trọng.
Đại Cường đã nhiều lần lên chiến trường, anh ta đã lấy mạng rất nhiều cựu binh của kè địch rồi, nhưng lúc này anh ta vẫn cảm thấy da đầu tê dại, cảm giác sợ hãi xông lên đầu anh †a.
Không phải là anh ta sợ hãi cái chết, mà là anh ta lo lắng cho chiến hữu của mình.
Ngoại trừ cuộc chiến ở kênh Hoàng Đồng, đã có mấy lần nhân viên hộ tống đè bẹp kẻ địch trên chiến trường chính, mức thương vong cũng không quá lớn.
Lần này vì bắt nội gián đang hoạt động, anh ta đã điều động khoảng một trung đội nhân viên hộ tống, một trung đội súng kíp, cộng với thành viên đội tuần tra chạy tới giúp đỡ, áng chừng có khoảng gần trăm người đang ở đây.
Lúc này Đại Cường thấy chỉ có vài người còn đứng, còn lại hầu như đã chết hết.
Tổn thất quá nghiêm trọng, Đại Cường hoàn toàn không dám tưởng tượng.
Cho dù có đánh một trận với quy mô nhỏ, thì nhân viên hộ. tống sẽ không chết nhiều như vậy.
Huống chỉ ở đây không chỉ có nhân viên hộ tống, mà còn có cả đội súng kíp.
Đây chính là đám em út do Kim Phi tốn nhiều công sức. đào tạo ra, bất kể là tư chất hay là đội trung thành, đều là đứng đầu.
Nếu đám người này mà có mệnh hệ gì, Đại Cường không biết nên ăn nói kiểu gì với Kim Phi.
Bây giờ anh ta đã không còn quan tâm đ ến chuyện bắt được tên kia hay không nữa rồi, anh ta chỉ hy vọng nhân viên hộ tống và thành viên đội súng kíp bình yên vô sự.
Anh ta biết đây là một hy vọng rất xa vời.
Bởi vì anh ta đã nhìn thấy nhiều nhân viên hộ tống bị nổ đầu lìa khỏi thân, không thể nào cứu sống được nữa rồi.
“Sao bọn chúng lại có gói thuốc nổ? Bọn chúng lấy gói thuốc nổ từ đâu?”
Đại Cường giống như gã khờ trên phố, đi loanh quanh không biết điểm rừng, anh ta cứ lẩm bẩm trong vô thức.
Cường độ nổ ban nãy không thể do lựu đạn tạo ra được.
Trong ấn tượng của Đại Cường, chỉ có gói thuốc nổ mới có uy lực lớn như vậy.
Thậm chí không chỉ có một quả gói thuốc nổ!
Gói thuốc nổ được quản lý nghiêm ngặt hơn nhiều so với lựu đạn, thậm chí còn nghiêm ngặt hơn so với cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, mỗi lần muốn sử dụng đều phải có sự phê duyệt của lãnh đạo tối cao các nhân viên hộ tống ở vùng đó.
Mấy năm nay, nhân viên hộ tống bị mất khá nhiều máy bắn đá và cung nỏ hạng năng, nhưng gói thuốc nổ thì ít vô cùng.
Đại Cường không hiểu nổi, bọn chúng lấy gói thuốc nổ ở đâu ra cơ chứ?
Vụ nổ lớn như vậy, cách mấy chục dặm xung quanh đều có thể nhìn thấy, đương nhiên cũng kinh động đến các nhân viên hộ tống khác trong doanh trại, cùng với doanh trại thủy quân ở cách đó không xa.
Tiểu đoàn phó không tìm thấy Đại Cường, bèn nhanh chóng dẫn người đuổi tới đó.
Trịnh Trì Viễn đang ở ngoài biển xa kiểm tra tàu thuyền nhìn thấy khói bốc lên ngùn ngùn, cũng vội kết thúc việc kiểm tra, ngồi lên ca nô nhô chạy tới doanh trại thủy quân.
Chờ khi anh ta tới doanh trại, phó tướng đã dẫn người tới trước rồi.
Khánh Mộ Lam đang ở ao An Gia vốn đang làm việc trong văn phòng, đột nhiên A Mai vội vàng chạy vào: “Tiểu thư, xảy ra chuyện rồi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!