Đây là con số trên trời mà bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ tới!
Nếu nói không dao động thì là giả.
Trong lòng Lão Hắc thậm chí nảy sinh ý niệm ôm tiền chạy trốn.
Nhưng giây kế tiếp lại gắng gượng đè nén suy nghĩ này.
Advertisement
Lão Hắc cướp lấy ngân phiếu trong tay Triệu huyện úy, sau đó lại hung hăng đá ông ta mấy cái, rồi cùng thợ săn trói ông ta lại.
Không bao lâu, Kim Phi dẫn binh lính chạy tới.
“Tiên sinh, ngài đúng là tính toán như thần, Triệu Đình Chi quả nhiên muốn chạy trốn từ đường thủy”.
Advertisement
Nhìn thấy Kim Phi, Lão Hắc đưa ngân phiếu ra ngay lập tức: “Đây là tiền lục soát được trên người ông ta”.
“Chậc chậc, cũng nhiều đấy nhỉ?”
Kim Phi khen ngợi, nhưng trên mặt không hề có chút ngạc nhiên mừng rỡ nào.
Chín ngàn lượng bạc, cũng không biết Triệu huyện úy ép chết bao nhiêu người mới vơ vét được.
Kim Phi cảm thấy ngân phiếu trong tay khá nặng.
Nhưng y cũng không đến nỗi vì vậy mà vứt chỗ ngân phiếu này đi.
Cùng lắm sau này nghĩ biện pháp bồi thường cho dân chúng ở Hắc Thủy Câu là được.
“Ha ha ha, Kim Phi, thật ra lúc Hắc đại ca lục soát trên người ta tổng cộng có mười hai ngàn lượng bạc, hai người bọn họ giấu ba ngàn lượng bạc rồi!”
Triệu huyện úy biết chắc chắn mình phải chết, lại lên tiếng bắt đầu khiêu khích Kim Phi và Lão Hắc.
“Tiên sinh, hắn nói bậy, ta chỉ lục soát được chín mươi ngàn lượng thôi!”
“Đúng vậy tiên sinh, ta có thể làm chứng, chúng ta không hề tham ô bạc!”
Lão Hắc và thợ săn nghe vậy đều sốt sắng.
Thợ săn nói xong còn định cởi quần áo cho Kim Phi kiểm tra.
“Lão Đường, Lão Hắc, các ngươi không cần cởi, ta không đến nỗi vì một câu nói của người ngoài mà hoài nghi huynh đệ của mình!”
Kim Phi chân thành nói: “Ta tin tưởng các ngươi!”
Nước trong thì không có cá, nên bất kể Lão Hắc và thợ săn có giấu bạc hay không, Kim Phi cũng không định truy cứu.
Càng sẽ không vì chuyện này mà đi lục soát người Lão Hắc và Đường Phi.
Nhưng Lão Hắc và Đường Phi không muốn, khăng khăng muốn chứng minh bản thân trong sạch, không đợi Kim Phi tiến lên ngăn cản, bọn họ đã cởi sạch quần áo trên người chỉ để lại một cái tiết khố.
“Lão Hắc, ông muốn chết hả?”
Khánh Mộ Lam đỏ mặt mắng chửi, vội vàng cúi đầu xuống.
“Lão Hắc, đủ rồi!”