“Điện hạ?”, Khánh Mộ Lam sửng sốt: “Điện hạ nào cơ?”
“Cửu công chúa điện hạ”, A Mai đáp.
“Vũ Dương đến hả?”, Khánh Mộ Lam biến sắc, nắm lấy cánh tay A Mai hỏi: “Điện hạ đến đâu rồi?”
“Đọc thư xong thì hôm qua đã qua phủ Phụng Tường rồi, bây giờ chắc đã đến bến đò sông Gia Lăng”.
Advertisement
A Mai nói: “Công chúa điện hạ nói muốn đến làng Tây Hà thăm tiểu thư”.
Nói rồi cô ấy ngẩng đầu lên nhìn Kim Phi.
Dù sao cô ấy cũng chỉ là một thị nữ, Khánh Mộ Lam bị phạt, cô ấy cũng không còn cách nào khác.
Advertisement
Nhưng lúc này Cửu công chúa lại sắp đến.
A Mai không tin Kim Phi dám trách phạt Khánh Mộ Lam ngay trước mặt Cửu công chúa.
Đợi đến lúc Cửu công chúa đi, chắc chắn Khánh Mộ Lam sẽ đi tiễn, đến lúc đó cứ về thẳng phủ Tây Xuyên.
Kim Phi cũng không thể đuổi đến Tây Xuyên để trách phạt được nhỉ?
“Gì cơ, đã đến sông Gia Lăng rồi à?”
Khánh Mộ Lam lo lắng.
Từ sông Gia Lăng đi thuyền theo dòng nước, nếu đi nhanh, một ngày có thể đến Kim Xuyên rồi.
Dù lái thuyền có vì sự an toàn của Cửu công chúa thì nhiều nhất là hai ngày sẽ đến.
Nghĩ đến đây, Khánh Mộ Lam gấp gáp chạy đến chỗ Kim Phi.
“Tiên sinh, e là hôm nay ta không thể về làng Tây Hà với ngài rồi, Vũ Dương sắp đến, ta phải đến bến đò đón cô ấy”.
“Vũ Dương?”
Kim Phi hơi ngờ vực.
Đời trước y từng nghe nói đến Vũ Dương, nhưng nghe ý của Khánh Mộ Lam, hình như Vũ Dương là một người nào đó.
“Vũ Dương là con gái của bệ hà và Khánh phi cô cô, thái ấp ở huyện Vũ Dương, Dự Châu, phong hiệu cũng gọi là công chúa Vũ Dương”, Khánh Mộ Lam giải thích.
“Cửu công chúa điện hạ? Ta nhớ hình như cô ấy vẫn chưa có gia đình nhỉ, sao có thể ra khỏi kinh thành?”
Lạc Lan đã nhiều lần nhắc đến Cửu công chúa trong thư của mình, được biết Cửu công chúa là em họ của Khánh Mộ Lam, đã quan tâm rất nhiều đến công việc kinh doanh của thương hội Kim Xuyên ở kinh thành, nhưng hề nhắc đến phong hiệu của cô ấy.
Nghe Kim Phi hỏi thế, Khánh Mộ Lam thở dài: “Cô ấy đến Kim Xuyên vì chuyện hôn sự”.
“Hôn sự?”, Kim Phi nói: “Cô ấy muốn đến Thổ Phiên à?”