“Bổn cung biết vì chuyện xi măng mấy hôm trước nên tiên sinh có ác cảm với ta, bây giờ bản cung bảo đảm với ngài, bản cung thực sự ngưỡng mộ ngài từ tận sâu trong đáy lòng, tuyệt đối không dùng thân phận công chúa để ép buộc tiên sinh làm bất cứ chuyện gì”.
Qua mấy ngày tiếp xúc, Cửu công chúa đã có hiểu biết nhất định về Kim Phi, biết rằng Kim Phi thích cách nói chuyện thẳng thắn, liền nói tiếp: “Tiên sinh chỉ cần nói thẳng, chuyện gì cũng được”.
“Đúng vậy tiên sinh, trước đây Vũ Dương gửi thư cho ta, nhiều lần nhắc rằng rất hâm mộ tiên sinh”.
Khánh Mộ Lam nói: “Tiên sinh cho rằng cô ấy tới làng Tây Hà là để gặp ta sao? Thực chất là tới thăm tiên sinh đấy”.
“Nếu đã như vậy thì ta sẽ nói thẳng”.
Kim Phi nhìn thấy khuôn mặt chân thành của Cửu công chúa, không có vẻ giả tạo, liền trực tiếp nói: “Lão tiên sinh trước khi nói với tôi và chuyện làm nông thì có nói nguyên nhân khiến bách tính ăn không đủ no”.
“Lão tiên sinh nói, bây giờ bách tính ăn không đủ no, ngoại trừ phương thức làm ruộng lạc hậu, nguyên nhân lớn nhất chính là thuế má quá nặng, triều đình muốn thu thóc, chính quyền địa phương cũng muốn thu thóc, thổ phỉ quan lại cũng muốn bóc lột, dân chúng có mấy lạng dầu, mấy cân nước mà có thể chống đỡ được tầng tầng lớp lớp bóc lột như vậy?”
Kim Phi nói: “Vì vậy lão tiên sinh nói, nếu có thể giải quyết địa chủ và thân hào, trả lại ruộng đất cho dân, dân tự nhiên sẽ đủ ăn”.
Có rất nhiều quan chức ở Đại Khang, mà tiền lương của các quan chức trong cả nước cộng lại là một khoản chi tiêu rất lớn.
Mấy chục năm trước, ngân khố quốc gia bắt đầu cạn kiệt, triều đình không còn tiền để phát lương cho các quan địa phương nên đã ban hành chính sách cho phép quan địa phương tùy theo tình hình địa phương mà tăng thuế một chút coi như là chi tiêu cho chính quyền địa phương.
Chính sách này vừa ra, có thể coi như giải phóng hoàn toàn con ác thú cắn xé vận mệnh đất nước.
Vì vậy quan lại các nơi bắt đầu tính kế mưu mô, thu đủ loại thuế với đủ loại lý do.
Tham nhũng hoành hành, các loại thuế cắt cổ nổi lên vô tận.
Dân chúng sống không nổi, chỉ có thể vào núi làm thổ phỉ.
Mà thổ phỉ không tự sản xuất, toàn dựa vào cướp bóc của nhân dân, khiến cho dân chúng các nơi áp lực như núi.
Các quận xung quanh Kim Xuyên chủ yếu trồng dâu và gai dầu, kéo sợi và dệt vải, địa chủ và hào thân sử dụng thổ phỉ để thu thập lương thực hàng năm để bóc lột nhân dân, vấn đề thôn tính ruộng đất không nghiêm trọng.
Ở khu vực Trang Nguyên, ruộng đất của nhiều nông dân đã bị địa chủ thôn tính bằng nhiều cách khác nhau, họ chỉ có thể trở thành tá điền của địa chủ, kiếm sống bằng nghề làm thuê.
Hầu hết lương thực khó khăm lắm mới kiếm được hàng năm đều phải nộp cho địa chủ dưới dạng tiền thuê đất, sau đó họ còn phải chịu các loại thuế và sưu dịch.
Cho dù là một năm mùa màng bội thu thì cũng chỉ miễn cường đủ sống.
Nếu có nạn đói, họ thậm chí có thể không trả được tiền thuê đất, vì vậy họ chỉ có thể gửi con cái của mình đến nhà địa chủ làm nô lệ để khấu trừ địa tô.