"Vậy tiên sinh có thể đưa cho ta một ít phế phẩm này không? Ta sẽ mua nó”.
Cửu công chúa nói: "Thật không dám giấu giếm, lần này đi Thổ Phiên, ta đã chuẩn bị rất nhiều vàng bạc, nếu tiên sinh bằng lòng, ta có thể đổi vàng bạc lấy thủy ngọc!"
"Điện hạ, ta nghĩ có lẽ người cũng có thể nhìn ra được, ta có thể sản xuất nhiều thủy ngọc, trên thị trường càng ngày càng nhiều thủy ngọc thì giá trị của nó sẽ từng bước nhỏ lại, cuối cùng trở nên rất rẻ”.
Kim Phi nhắc nhở.
"Đương nhiên ta biết, nhưng ta tin tưởng tiên sinh sẽ không lập tức bán thủy ngọc ra ngoài, vậy là đủ rồi”.
Cửu công chúa nói: "Tiền giao lại cho tiên sinh đóng thuyền, hi vọng một ngày nào đó tiên sinh có thể ra nước ngoài, đưa về món thần vật mà tiên sinh từng nói”.
Kim Phi im lặng.
Y hiểu ý của Cửu công chúa.
Cửu công chúa rõ ràng muốn dùng thủy tinh để lừa người Thổ Phiên.
Nếu cô ấy không giành được chỗ đứng vững chắc ở Thổ Phiên trước khi giá trị của những mảnh thủy tinh giảm mạnh, điều đó có nghĩa là kế hoạch kết hôn đã thất bại, cho dù người Thổ Phiên phát hiện thủy tinh không đáng tiền thì cũng không sao cả.
Kim Phi đã nhìn thấy lòng tin được ăn cả ngã về không của Cửu công chúa.
Y gật đầu nói: "Được! Lão Điền, phần thủy tinh còn lại cất vào hộp đưa cho điện hạ mang đi!"
“Không cần nhiều như vậy, nhiều lại không đáng tiền!”, Cửu công chúa nói: “Một phần thôi là đủ”.
“Thông minh!” Kim Phi thầm khen: “Lão Điền, nghe theo lời điện hạ”.
"Vâng!"
Lão Điền đồng ý, tìm một chiếc hộp nhỏ, chọn một số sản phẩm bị lỗi từ đóng phế phẩm trên bệ đá.
“Cảm ơn tiên sinh!”, Cửu công chúa chắp tay hành lễ với Kim Phi.
“Điện hạ khách khí rồi!”, Kim Phi đáp lễ.
Cửu công chúa nhận chiếc hộp, thấy Kim Phi lại vùi đầu vào cuộc thí nghiệm nên không quấy rầy nữa, cô ấy đưa theo Khánh Mộ Lam quay về.
Đêm đó, Kim Phi không về nhà, chỉ ăn bừa mấy miếng với mấy người Lão Điền, sau đó bắt đầu thử nghiệm các công thức điều chế khác nhau.
Sáng hôm sau, ở lối vào làng Tây Hà.
Lão quận trưởng và Tiêu đô úy đứng cạnh nhau ở Đả Cốc Trường.
Đằng sau họ là huyện lệnh Kim Xuyên hai trăm phủ binh.
Khoảng thời gian gần đây, bọn họ vô cùng bận rộn, phải điều tra manh mối của bọn đám thủy tắc và thổ phỉ đã tấn công Cửu công chúa, chỉ mong sau này triều đình điều tra ra thì hình phạt sẽ nhẹ hơn.
Biết hôm nay Cửu công chúa sẽ rời đi, quận trưởng sợ lại gặp phải thổ phỉ nên sai Tiêu đô úy chọn ra hai trăm người trong đội phủ binh đi hộ tống.
Khánh Mộ Lam cũng sắp xếp hai nhân viên hộ tống.
Bởi vì Cửu công chúa, cô ấy còn cố tình sắp xếp một đội nữ binh.
Trời chưa sáng, mấy người quận trưởng đã đến, đợi ở lối vào làng tới tận bây giờ, đoàn xe của Cửu công chúa mới chậm rãi ra khỏi làng.
Nhưng điều khiến quận trưởng Tiêu đô úy nghi hoặc là họ không thấy Kim Phi, chỉ có Khánh Mộ Lam và Đường Tiểu Bắc.
Làng Tây Hà là địa bàn của Kim Phi, Cửu công chúa sắp rời đi, Kim Phi không ra tiễn sao?
"Điện hạ, tướng công nhà ta một khi tiến vào phòng thí nghiệm thì sẽ quên thời gian, mong điện hạ thứ lỗi!"
Đường Tiểu Bắc bất lực giải thích thay Kim Phi.
Buổi sáng, cô ấy đã cử người đến phòng thí nghiệm hai lần để thông báo cho Kim Phi, Kim Phi luôn trả lời rằng y sẽ đến ngay, nhưng bây giờ Công chúa Cửu sắp rời đi, vẫn không thấy bóng dáng Kim Phi đâu cả.
"Không sao, tiên sinh nhờ vào sự tập trung này mà đã đạt được thành tựu như ngày hôm nay”.
Cửu công chúa cũng hơi tiếc nuối, nhưng cô ấy cười lắc đầu: "Lần này ta tới làm phiền mọi người rồi, mọi người không cần tiễn nữa đâu, mời về đi!"
"Cung tiễn điện hạ, chúc điện hạ lên đường thuận lợi, vạn sự như ý!"