Buổi sáng mình mới thân mật với Tả Phi Phi, bây giờ Đường Tiểu Bắc đã biết, tốc độ của tên tai mắt này cũng nhanh quá nhỉ?
“Chàng nghĩ gì thế hả?”, Đường Tiểu Bắc bĩu môi nói: “Cài tai mắt là chuyện của Tiểu Ngọc, một cái thương hội Kim Xuyên thôi mà ta đã bận đến mức này, làm gì có thời gian đi quản chuyện của Tiểu Ngọc?”
“Vậy sao muội biết ta thu phục được Phi Phi?”
“Trước kia chàng gọi Tả Phi Phi đều là gọi tên đầy đủ, bây giờ đổi lại gọi là Phi Phi, trên mặt còn hiện lên vẻ phơi phới như thế, ta mà còn đoán không ra nữa thì là kẻ ngốc mất”.
Đường Tiểu Bắc trợn mắt nhìn Kim Phi: “Thu phục thì thu phục căng thẳng làm gì…”
Advertisement
“Ta căng thẳng sao?”, Kim Phi hơi chột dạ, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu nhận: “Ta căng thẳng gì chứ?”
“Đúng thế, cũng chẳng phải chuyện gì lớn, lo sợ cái gì?”
Đường Tiểu Bắc nháy mắt với Kim Phi: “Tướng công, lần sau đến núi Thiết Quán thì dẫn ta đi cùng với nhé? Trước kia ta cảm thấy Phi Phi có dáng người không tệ, tiếc là vẫn không có cơ hội…”
“Lưu manh!”
Advertisement
Kim Phi đánh Đường Tiểu Bắc một cái, xoay người bỏ đi.
“Tướng công, chàng đi đâu đấy?”
“Xưởng Thủy Ngọc”.
“Đợi ta với”.
Đường Tiểu Bắc vội đuổi theo.
Sau khi xưởng kính được lập ra, Đường Tiểu Bắc chỉ đến đó một lần, vừa bước vào đã ngạc nhiên đến há hốc miệng.
“Sao mà nhiều thế?”
Giọng Đường Tiểu Bắc hơi run.
Trước mặt cô ấy là từng giỏ viên thủy tinh đủ màu sắc.
Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào làm cho màu sắc lấp lánh.
Màu xanh tươi mát, màu tím mộng mơ, màu trắng thanh thuần…
Hơi thở Đường Tiểu Bắc trở nên gấp gáp.
Phụ nữ thường thích những thứ lấp lánh xinh đẹp, Kim Phi nghĩ những viên ngọc thủy tinh này rất bình thường nhưng với Đường Tiểu Bắc thì lại là những viên bảo vật có giá trị.
Là một núi vàng.
Đường Tiểu Bắc bước đến trước, thận trọng cầm lấy một viên, bỏ vào lòng bàn tay đưa lên đối diện với cửa sổ để quan sát.
Lão Điền và bạn giơ một sọt thủy tinh mới được sản xuất xong ra, đổ vào trong một cái giỏ lớn.
“Các ngươi cẩn thận một chút”.
Đường Tiểu Bắc đau lòng suýt nữa nhảy dựng lên.
Cô ấy chạy đến, cẩn thận nhặt một viên châu thủy tinh bị rơi xuống đất, lấy váy lau sạch nó.
Sau đó chạy đến bên cái giỏ, nhẹ nhàng đặt từng viên vào trong giỏ.
“Không cần cẩn thận như vậy, Thủy Ngọc Châu rất cứng”.
Kim Phi bước đến, cầm lấy viên châu Đường Tiểu Bắc đang cầm rồi ném vào giỏ.
“Tướng công, chàng nhẹ tay chút đi”.
Đường Tiểu Bắc đau lòng xoa tay: “Đây đều là tiền đấy”.
“Lão Điền, các ông ra ngoài trước đi”.
Kim Phi xua tay với mấy người Lão Điền.
“Vâng”, các công nhân xoay người đi ra khỏi xưởng.
“Ta dẫn muội đến đây là muốn bàn với muội một chuyện, muội nghĩ lấy mấy viên châu này đi đổi lương thực thì thương hội lương thực có đồng ý không?”, Kim Phi hỏi.