Một lúc sau ông ta thở dài rồi đi tiếp.
Lúc trước ở kinh thành, Chu Văn Viên cũng được gọi là tài tử.
Mặc dù đa số đều là mấy lời tâng bốc khách sáo giữa các cậu ấm, nhưng ít nhất cũng chứng tỏ hắn không phải kẻ ngốc.
Náo loạn một hồi, sau khi trút giận xong, hắn dần bình tĩnh lại.
Hắn biết cha mình nói đúng.
Bây giờ Kim Phi đã trưởng thành, lại dựa vào nhà họ Khánh và Cửu công chúa, nhà họ Chu đã không có khả năng đè bẹp Kim Phi nữa.
Advertisement
Không làm gì được Kim Phi thì phải suy xét đến việc mình có thể chịu được đòn trả thù của đối phương không.
Nhà họ Chu truyền thừa hàng trăm năm, khó trách sẽ làm vài chuyện hèn hạ.
Con người không có mấy ai hoàn hảo, gia tộc khác cũng thế, không nhà nào mà trong sạch hoàn toàn.
Thế nên trên quan trường, không vạch trần khuyết điểm của nhau là quy tắc ngầm.
Advertisement
Nếu không mọi người đều đừng đấu đá, cùng đợi đến lúc bản thân xong đời.
Nhưng Kim Phi thì khác, y lập nghiệp không lâu, không có điểm sơ hở, cũng không quan tâm đến phương diện này.
Thế nên Đường Tiểu Bắc mới ra sức bôi đen Chu Văn Viên, còn Chu Cẩm Vinh chỉ muốn kết thúc chuyện này trong êm đềm.
Đây là người chính trực không sợ người có quyền lực.
Chu Văn Viên đập hỏng hết đồ, sau đó ngồi phịch xuống đất, hai mắt thất thần nhìn trước mặt như kẻ ngốc.
Người hầu cũng không dám đến gần, chỉ đành thần trọng đứng ngoài cửa, không dám thở mạnh.
Đến nửa buổi chiều, cuối cùng Chu Văn Viên hoàn hồn, đứng lên chỉnh sửa quần áo, đi đến hậu viện tìm Chu Cẩm Vinh.
“Cha, con đi gặp Đường Tiểu Bắc để xin lỗi với cha”.
“Cuối cùng con cũng thông suốt rồi”.
Chu Cẩm Vinh vui mừng vỗ vai con trai: “Bây giờ chúng ta đã thất thế, lúc nên cúi đầu thì phải cúi đầu”.
“Con hiểu rồi”, Chu Văn Viên khẽ gật đầu.
“Vậy đi thôi”, Chu Cẩm Vinh thở dài, đứng dậy gọi quản gia đến: “Đã chuẩn bị quà mà ta bảo ngươi chuẩn bị chưa?”
Ở thương hội Kim Xuyên, Đường Tiểu Bắc rất ngạc nhiên khi nhận được tin cha con nhà họ Chu đến thăm.
Cô ấy đã chuẩn bị hết mấy chiêu đối phó rồi, kết quả chỉ mới dùng đến một chiêu, cha con nhà họ Chu đã nhận thua.
Đường Tiểu Bắc cảm thấy chưa thỏa thích.
Nhưng cô ấy cũng biết lúc nào nên tùy hứng, lúc nào nên thu tay.
Dù sao nhà họ Chu cũng là nhân vật tầm cỡ có thể so với nhà họ Khánh, không đến lúc bất đắc dĩ thì không nên liều với nhà họ Chu.
Mặc dù hơi thất vọng nhưng Đường Tiểu Bắc vẫn bảo Nguyên Thái Vi dẫn cha con nhà họ Chu vào.
“Đường cô nương, nghe danh đã lâu”.
Chu Cẩm Vinh hạ thấp mình xuống, vừa gặp mặt đã chủ động chào hỏi.
“Chu công tử, đã lâu không gặp, lại muốn bắt cóc ta sao?”
Đường Tiểu Bắc không mấy thân thiện nói: “Nếu Chu công tử nghĩ thế thật thì phải suy nghĩ kỹ càng, e là lần này sẽ không đơn giản là bị què đâu?”
Lúc trước bị bắt cóc trong hầm đã để lại ám ảnh tâm lý cho Đường Tiểu Bắc.
Bây giờ thi thoảng cô ấy vẫn còn nằm mơ thấy ác mộng.
Mặc dù không thể làm gì nhà họ Chu nhưng nếu cha con nhà họ Chu đã đến đây thì nói vài ba câu cũng được.
Vừa có thể trút hết giận dữ, vừa có thể thể hiện thái độ một chút.
Chân bị khập khiễng là vết sẹo của Chu Văn Viên, vốn dĩ hắn đã bình tĩnh lại rồi nhưng lúc này lại bị chọc giận đến mức thở hổn hển.
Hai tay vô thức siết chặt lại.
Đường Tiểu Bắc cười ẩn ý nhìn Chu Văn Viên, ánh mắt đầy vẻ khiêu khích.
Xung quanh đã được sắp xếp cựu binh từ trước, chỉ cần Chu Văn Viên có bất kỳ hành động đe dọa nào, các cựu binh sẽ lập tức bắn hắn thành con nhím.
Đến lúc đó là do Chu Văn Viên ra tay trước, nhà họ Chu cũng chẳng nói được gì.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng.