“Tướng công, sao vậy?” Quan Hạ Nhi đợi Kim Phi đọc xong, vội vàng hỏi.
“Cửu công chúa viết thư nói rằng, Thổ Phiên không đồng ý kết thân, còn nói rằng Đại Khang gả một công chúa không còn trong sạch đến là xúc phạm Thổ Phiên!”
Kim Phi nói: “Người Thổ Phiên lấy cớ này để yêu cầu Đại Khang cắt Tây Xuyên và các quận huyện thuộc Tây Xuyên, nếu không sẽ phái binh tấn công Đại Khang!”
“Cái gì?” Quan Hạ Nhi kêu lên.
Mặc dù cô không hiểu rõ tình hình thiên hạ, nhưng biết Đại Khang muốn chống lại Đảng Hạng và Khiết Đan đã rất khó khăn, nếu thêm Thổ Phiên hung hãn…
Advertisement
Hậu quả không tưởng tượng nổi.
Kim Phi cất thư, thở dài: “Chiêu này của người Đảng Hạng thật độc ác!”
“Tiên sinh cảm thấy là người Đảng Hạng tung tin đồn?” Tiểu Ngọc hỏi.
“Cửu công chúa kết thân là vì muốn lôi kéo Thổ Phiên đối phó với Đảng Hạng, phá hỏng kết thân thì bên có lợi nhất chính là bọn họ, nên bọn họ có hiềm nghi lớn nhất”.
Advertisement
Kim Phi nói: “Đương nhiên cũng có thể là Thổ Phiên, nhưng những năm qua các bộ tộc Thổ Phiên vẫn luôn đấu đá lẫn nhau, hẳn không có thời gian để nằm vùng nhiều ở Đại Khang như vậy, nên ta thấy khả năng là người Đảng Hạng ra tay lớn hơn.
Còn một trường hợp xấu nhất chính là Đảng Hạng và Thổ Phiên liên thủ”.
“Đảng Hạng và Thổ Phiên không phải luôn chiến tranh sao?” Tiểu Ngọc hỏi.
“Không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn”. Kim Phi nói: “Hơn nữa bây giờ, Phùng Thánh chạy trốn tới Thổ Phiên, đừng quên ông ta đã sớm câu kết với người Đảng Hạng”.
“Nếu điều này xảy ra chính là tai họa của Đại Khang!” Trong lòng Tiểu Ngọc cũng cảm thấy nặng nề.
“Tướng công, chúng ta nên làm gì?” Quan Hạ Nhi hỏi.
“Để ta suy nghĩ!”
Kim Phi hơi bối rối.
Đây cũng là lần đầu tiên y gặp phải tình huống liên quan đến đấu tranh chính trị ở ba nước như vậy.
Một lúc sau, Kim Phi chậm rãi ngẩng đầu, nói: “Tiểu Ngọc, thông báo bên tiêu cục, dùng tốc độ nhanh nhất đưa một lô cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá đến Tây Xuyên”.
Lúc trước Khánh Hâm Nghiêu đồng ý cho Kim Phi quyền làm muối, quyền bán muối ở Quảng Nguyên, điều kiện chính là Kim Phi cung cấp vũ khí cho gã.
Trước đó đã đưa qua hai lô, nhưng số lượng đều không quá nhiều, đối với việc canh phòng một tòa thành Tây Xuyên thì căn bản không đủ.
“Được!”
“Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, quân Khánh Nguyên và quân Trường Tín sẽ sớm điều động về canh giữ cửa thành, thông báo cho Lương huynh tạm dừng trấn áp thổ phỉ, mau chóng quay về”.
Kim Phi tiếp tục nói: “Ngoài ra, thông báo bên thương hội, gần đây không tiếp tục phát triển thị trường mới, tận lực rút một số nhân viên hộ tống về.
Còn bên núi Miêu Miêu, yêu cầu Lão Trịnh tăng nhanh tốc độ huấn luyện tân binh, chuẩn bị chiến tranh!”
“Vâng!” Tiểu Ngọc hỏi: “Tiên sinh, còn có chuyện gì không?”
“Tạm thời chỉ có vậy,” Kim Phi nói: “Ngươi đi làm việc trước đi”.
“Được!” Tiểu Ngọc gật đầu rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Quan Hạ Nhi và Kim Phi.
“Hạ Nhi, nàng cũng trở về thu dọn chút đồ đạc, sáng mai ta sẽ đưa nàng và Tiểu Nga ra bến tàu, hai người đi tới Giang Nam tìm Tiểu Bắc đi”. Kim Phi nói.
“Tướng công, chàng cũng đi sao?” Quan Hạ Nhi hỏi.
“Làng Tây Hà là một gian hàng lớn như vậy, sao ta có thể rời đi?” Kim Phi bất lực nói.
“Tướng công không đi, ta cũng không đi”. Quan Hạ Nhi nắm lấy cánh tay Kim Phi: “Tướng công, chàng đừng đuổi ta đi được không?”
“Sao nàng lại nói kiểu ấm ức vậy, cũng có phải là bỏ nàng đâu?” Kim Phi cười nói.
“Ta mặc kệ, ta không đi Giang Nam”.