Trong lịch sử có rất phò mã, mặc dù không có ai nạp thiếp nhưng có được mấy người có thể quản được bản thân không nuôi thiếp bên ngoài, không đến thanh lâu?
Đấu tâm tư với đám hồ ly kia là ta đã mệt lắm rồi, không muốn đối phó với đám đàn người chỉ vì những việc lặt vặt này.
So với họ, Kim tiên sinh luôn quang minh lỗi lạc công khai mọi việc, về nhà thì tất cả mọi người có thể vui vẻ cùng nhau dùng bữa, không cần phải để ý đến ai, như thế không tốt sao?”
“Vậy hôm nay muội cũng không cẩn thận quá”, Khánh Mộ Lam nói: “Đường đường là công chúa mà nói chuyện lại chẳng e ngại chút nào”.
“Tỷ có biết rõ ràng Đường Đông Đông và tiên sinh thích nhau mà tại sao lại không thể thành đôi không? Đó là vì họ quá dè dặt”.
Advertisement
Cửu công chúa nói: “Chuyện nam nữ, nếu hai người đều quá mức dè dặt thì không thể thành đôi.
Tỷ à, những người khác nhau thì làm việc cũng khác nhau.
Không thể quá tùy tiện khi tiếp xúc với những người nịnh bợ, nếu không họ sẽ nhanh chóng được nước lấn tới.
Advertisement
Nhưng với những người tài, tỷ phải thân cận một chút, nếu không họ sẽ cách xa tỷ.
Kim tiên sinh vốn đã rất dè dặt rồi, nếu ta còn tiếp tục cư xử với mấy nguyên tắc của công chúa kia, bọn ta cả đời sẽ không bao giờ thành đôi, thậm chí là không thể làm bạn”.
“Dù sao cho dù nói thế nào, muội đều có lý”.
Khánh Mộ Lam xoa đầu Cửu công chúa: “Nếu muội gả cho Kim Phi thật thì tốt quá, như thế muội có thể ở lại Tây Xuyên, chúng ta có thể thường xuyên gặp nhau”.
“Điều đó là đương nhiên”, Cửu công chúa cũng ôm lấy Khánh Mộ Lam: “Không biết ngày mai tiên sinh sẽ trả lời thế nào”.
“Nếu y không đi Tây Xuyên với muội, ta sẽ bảo A Mai bắt y đi”.
Khánh Mộ Lam nói: “Nếu biết trước muội nghĩ như vậy, vừa nãy ta đã bảo Thẩm Nhi bắt y lại, muội chỉ cần động phòng với y là xong”.
“Tỷ còn nói muội nói chuyện không e ngại gì, tỷ mới không ngại đấy”.
Cửu công chúa che miệng cười nói: “Nhưng cách của tỷ cũng được, sau này trong lòng y thật sự có ta rồi, nếu như y vẫn còn dây dưa như vậy, ta sẽ bảo Thẩm Nhi trói y lại”.
“Đừng cười ngây ngô như thế. Nào, ta bôi thuốc lên chân cho muội”.
…
Hai tỷ muội đã cưỡi ngựa chạy một ngày một đêm, nói chuyện một chốc rồi dần thiếp đi.
Ngày hôm sau được Thẩm Nhi gọi dậy, Kim Phi đã đợi hai người ở gian phòng ngoài nhà ăn.
“Tiên sinh, cho dù ngài không muốn cho bọn ta ké cơm thì cũng không cần đề phòng bọn ta như thế chứ?”
Khánh Mộ Lam ngáp một cái nói: “Còn mới sáng sớm đã chạy đến đây chặn bọn ta rồi sao?”
“Ăn bánh bao của cô đi”.
Kim Phi nhét một cái bánh bao vào miệng Khánh Mộ Lam.
“Tiên sinh, mới sớm thế đã đến tìm bọn ta, quyết định rồi sao?”
Cửu công chúa ngồi xuống bên cạnh Kim Phi, nhìn y hỏi.
“Ừ”, Kim Phi gật đầu.
“Không biết tiên sinh định thế nào?”, Cửu công chúa hỏi: “Có muốn làm thống lĩnh hộ vệ, giúp đỡ Vũ Dương không?”
Kim Phi nhìn trái phải một hồi, Cửu công chúa lập tức hiểu ý, tỏ ý Thẩm Nhi đuổi những người khác ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.
Khánh Mộ Lam cũng nhổ bánh bao trong miệng ra, thu lại nụ cười trên mặt.
“Điện hạ, ta muốn hỏi người, nếu chúng ta thắng trận, người có chắc chắn về sau triều đình sẽ không truy cứu trách nhiệm của chúng ta không?”
Kim Phi nói: “Ta muốn nghe lời nói thật”.
“Nhiều thì không dám chắc, ít nhất sáu mươi phần trăm chắc chắn”.