Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang Sơn

Chương 911



 “Nghe nói tiên sinh tuổi trẻ tài cao. Hôm nay được gặp, quả thật như vậy!”  

 

Ngụy Đại Đồng khen ngợi.  

 

“Đại nhân quá khen rồi”. Kim Phi không rảnh ở đây nói chuyện phiếm với một lão già, chủ động hỏi: “Không biết Ngụy đại nhân tìm tiểu sinh có việc gì?”

“Cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn hỏi Kim tiên sinh, ngài đang muốn đi đánh người Cao Nguyên à?”  

 

Ngụy Đại Đồng chắp tay hỏi.  

 

Advertisement

“Ngụy đại nhân, thật ngại quá, tiểu sinh chỉ là hộ vệ của điện hạ thôi, phụ trách viện bảo vệ cho điện hạ, những chuyện khác thì không rõ lắm”.  

 

Kim Phi cười khẽ lắc đầu.  

 

Đây không phải là chuyện bí mật gì không thể nói ra, cũng không phải là không tin tưởng Ngụy Đại Đồng, chỉ là hai người họ mới gặp nhau lần đầu, không cần phải nói tất cả mọi thứ.  

 

“Vậy quấy rầy Kim tiên sinh rồi”.  

Advertisement

 

Người tinh ma như Ngụy Đại Đồng, lập tức hiểu rõ Kim Phi không muốn nói nhiều, mỉm cười chắp tay rời đi.  

 

Thật ra Kim Phi không nói, Ngụy Đại Đồng cũng có thể nhìn ra, Cửu công chúa là tới đánh người Cao Nguyên.  

 

Ngụy Đại Đồng cho rằng sau khi chuẩn bị cung nỏ hạng nặng, xe bắn đá xong, đám người Kim Phi sẽ lái thuyền rời đi, kết quả là chẳng có gì.  

 

Nhóm đầu tiên cải tạo mười con thuyền lớn mười con thuyền nhỏ xong, lập tức phân tán ra khắp các sông.  

 

Hàng năm Ngụy Đại Đồng đều di chuyển trên mặt nước, mặc dù không hiểu chuyện đánh giặc, nhưng lại có thể nhìn ra, đội tàu đang canh gác phòng ngự.  

 

Sau khi một đám thuyền bậc một đã vào chỗ, Cửu công chúa gọi Ngụy Đại Đồng tới, yêu cầu thêm mười con thuyền lớn, mười con thuyền nhỏ nữa.  

 

Thật ra nhóm thuyền lớn đầu tiên, đã quá đủ để chở một ngàn người của Kim Phi rồi, Ngụy Đại Đồng không hiểu Cửu công chúa còn muốn thêm thuyền để làm gì.  

 

Nhưng ông ta lại không dám hỏi, chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo.  

 

Cả ngày tiếp theo, nhân viên hộ tống đều đi cải tạo thuyền.  

 

Toàn bộ 66 con thuyền lớn nhỏ vận chuyển lương thực bằng đường thủy, tất cả đều được trang bị cung nỏ hạng nặng.  

 

Mặc dù vẫn không thể sử dụng làm thuyền chiến, nhưng đã có năng lực chiến đấu cơ bản rồi.  

 

Nhưng sau khi con thuyền được cải tạo xong xuôi, Kim Phi và Cửu công chúa vẫn không rời đi, mà dẫn theo một đám người, ngày nào cũng lái thuyền đi dạo ở sông Kim Mã.  

 

Hôm nay điều động một đám người kéo thuyền lên dọc con sông, ngày mai lại thả trôi theo dòng.  

 

Trừ cái này ra, ngày nào dân chúng chạy nạn tới đây, cũng đều được Cửu công chúa tiếp nhận, sắp xếp lên trên thuyền.  

 

“Đúng là lòng dạ đàn bà, lúc này ra sao rồi mà còn có thể cho dân chúng lên thuyền chứ?”  

 

Ngụy Đại Đồng đột nhiên thấy thất vọng với tổ hợp Cửu công chúa và Kim Phi này.  

 

Dưới cái nhìn của ông ta, hai người không khác gì những kẻ ăn chơi trác táng.  

 

Người Cao Nguyên đã đánh tới nơi rồi, bọn họ còn có tâm trạng lái thuyền đi chơi đùa khắp nơi.  

 

Về phần chuyện tiếp nhận dân chúng, càng bị Ngụy Đại Đồng châm biếm không biết bao nhiêu lần.  

 

Nhưng Cửu công chúa có thân phận cao quý, dù Ngụy Đại Đồng thất vọng, cũng chỉ đành đè nén trong lòng.  

 

Tới ngày thứ tư, Kim Phi và Cửu công chúa lại lên thuyền đi ra ngoài, lần này còn ra lệnh cho hai con thuyền lớn thêm hai con thuyền nhỏ bảo vệ trái phải.  

 

Khi bắt đầu Ngụy Đại Đồng cũng không để ý, trong lòng chỉ chê bai hai người xa hoa lãng phí, đã tới lúc này, ra ngoài đi chơi còn muốn mang theo năm con thuyền bảo vệ.  

 

Nhưng chính vào đêm quay về, chỉ còn lại mỗi con thuyền của Cửu công chúa và Kim Phi, năm con thuyền khác không thấy đâu nữa.  

 

Những chiếc thuyền này là dùng để vận chuyển cải tích lũy nhiều năm, mới chốc lát đã không thấy năm chiếc, Ngụy Đại Đồng lập tức luống cuống.  

 

“Điện hạ, xin hỏi các người gặp phải người Cao Nguyên tập kích à?”  

 

“Không nên hỏi thì đừng hỏi!”