Bản thân Chu Du Đạt cũng cực kì thông minh, từ nhỏ đã đọc đủ loại sách, mười lăm tuổi thi đạt tú tài, đầu hai mươi tuổi đã đậu cử nhân, là người tài nổi danh của Tây Xuyên.
Hơn nữa gia cảnh khá giả, là vị hôn phu hoàn mỹ trong lòng không biết bao nhiêu cô nương.
Ở thời phong kiến, tú tài được coi là người có công danh trong người, lên công đường không cần quỳ.
So với nhận thức của nhiều người hiện đại, tú tài rất khó. thi đậu, có những người đọc sách mười mấy năm, cũng không thi đạt tú tài.
Trúng cử nhân càng khó.
Rất nhiều tú tài mãi cho đến khi chết già, cũng không thi đậu cử nhân.
Hai mươi tuổi đầu đã trúng cử nhân, chỉ với điểm này, Chu Du Đạt chắc chắn đã vượt qua đa số bạn bè cùng trang lứa ở Đại Khang.
Nếu tất cả đều thuận lợi, thành tựu trong cuộc đời này của Chu Du Đạt, rất có thể sẽ vượt qua hai vị huyện lệnh tổ tiên nhà hẳn.
Mặc dù bây giờ vẫn chưa làm quan, nhưng có danh tiếng rất lớn ở Tây Xuyên.
Nếu không một châu mục như Khánh Hâm Nghiêu, cũng sẽ không biết hắn.
Vốn dĩ là một thế hệ người tài có tương lai xán lạn, lúc này lại giống như cái xác không hồn, dưới sự đánh đập của kị binh, chết lặng đi về tường thành Tây Xuyên.
Thật ra nhà họ Chu đã nhận được thông báo của Khánh Hâm Nghiên tử lâu, nhưng nửa tháng trước Chu Du Đạt đã ra ngoài thăm bạn.
Phụ thân già làm chủ trong nhà sợ con trai quay về không †ìm thấy người nhà, nên không rút lui trước.
Chờ Chu Du Đạt nhận được tin tức chạy về nhà thì đã muộn rồi.
Ngày đó, chính mắt Chu Du Đạt nhìn thấy mấy đứa con nhỏ tuổi, bị cây thương dài của kị binh đâm xuyên qua bụng, giơ lên cao như chơi trò chơi.
Chính mắt nhìn thấy kị binh cưỡng hiếp thê nữ nô tỳ của hẳn ở trong sân.
Chính mắt nhìn thấy kị binh chặt đầu của phụ thân hẳn, một chân đá đến tường viện...
Giây phút đó, Chu Du Đạt cảm thấy đã bước tới địa ngục. Dù là người yếu đuối, cũng không chịu nổi đả kích như vậy.
Chu Du Đạt quên mất sống chết, gào hét đâm về phía kị binh.
Nhưng hắn chỉ là người đọc sách, làm sao đấu lại kị binh có kinh nghiệm trên sa trường.
Còn chưa tới gần, đã bị vướng té ngã, sau đó bị đánh vào đầu, hôn mê ngất xỉu.
Mãi cho tới lúc té xỉu, Chu Du Đạt cũng không biết là ai đánh đầu mình, cũng không biết là cái gì đập.
Chờ hẳn tỉnh lại, đã bị kị binh kéo tới cửa thôn. Giống với hẳn, còn có những dân chúng khác trong thôn.
Nhớ tới tình cảnh lúc trước, ý nghĩ đầu tiên sau khi Chu Du Đạt tỉnh lại là liều mạng với kị binh, nhưng lại bị mẫu thân và thê thiếp ôm chặt lấy.
“Đạt Nhi, cha con và đám người Quân Nhi đã chết, nhà họ Chu chỉ còn lại một người duy nhất là con, xem như mẹ xin con, cho dù như thế nào, con cũng phải sống sót, không thể chặt đứt hương khói của nhà họ Chu được!”
Thời phong kiến, chuyện kế thừa gia tộc là quan niệm đã in sâu trong xương cốt của dân chúng.
Là hào môn vọng tộc, quan niệm này trong nhà họ Chu càng sâu hơn.
Thời ông nội của Chu Du Đạt, trong nhà từng gặp một trận hỏa hoạn, một đám nam nhân bị thiêu cháy chỉ còn lại mình ông nội của hẳn.
Bởi vì hỏa hoạn tổn thương cơ thể, cả đời vất vả cần cù cày cấy, cũng chỉ sinh được một đứa con là phụ thân của Chu Du Đạt.
Phụ thân của Chu Du Đạt từ nhỏ đã bị cưng chiều thành tên ăn chơi trác táng, sau khi mười mấy tuổi thành thân sinh ra Chu Du Đạt, năm đó do đi dạo thanh lâu dính bệnh hoa liễu, dù cuối cùng cố gắng điều trị, vẫn đánh mất khả năng sinh dục.
Có bài học khốn khổ trên người mình, phụ thân không cho phép Chu Du Đạt đi thanh lâu, hơn nữa bắt đầu từ 16 tuổi, trong thời gian mấy năm cướp liên tiếp sáu thê thiếp cho hẳn, sinh bốn con trai và ba con gái.
Ai cũng thấy nhà họ Chu có con nối dõi, con cháu thịnh vượng.