Quen Nhanh, Cưới Vội, Yêu Bền

Chương 43: tôi vẫn ... chứng nào tật nấy



Tôn Hạo nhìn vợ chồng tôi vẫn quấn quýt, có lẽ đoán được chuyện ở quán rượu lần trước không có tác động gì nhiều tới tình cảm của tôi và Tôn Hưng, nên anh ta tự biết tình hình mà giữ khoảng cách với tôi ở mức tương đồi.

Một phần lí do có thể do còn nhiều người lớn và khách khứa nên anh ta cũng lịch sự, không còn luyên thuyên trêu tức tôi như mọi lần.

Tôi có hứng thú với cách nướng thịt của đầu bếp địa phương, nhìn "thô sơ và đơn giản" hơn so với các đầu bếp

Âu mà tôi thường thấy, nhưng lại cho ra những miếng thịt mềm mọng bất ngờ. Thế là tôi quyết định đứng xem họ làm thay vì trò chuyện với những người không thân về mấy chủ đề tôi không hiếu.

Bên cạnh thịt, còn có rau củ xiên nướng kèm. Ớt chuông, hành tây, bí ngòi, cà chua bi, nhưng không có nấm tôi thích, dù rõ ràng có một giỏ nấm ngon lành đặt gần đó.

Tôi có thể nướng thêm nấm không?Dĩ nhiên là được, thưa cô.Ok, tôi sẽ chọn những loại tôi muốn ăn.Cô có thể liệt kê và chúng tôi sẽ làm theo yêu cầu, cô không cần đụng tới đâu ạ.Tôi có thể tự làm, các anh cứ nướng mấy thứ kia đi.Quả thực tôi không muốn nhu cầu nhỏ của mình làm ảnh hưởng tới công việc vốn có của họ, cũng không muốn mọi người nghĩ tôi trịnh thượng đòi hỏi một món ăn không có trong kế hoạch. Chỉ một vài xiên nấm đâu khó khăn gì, huống hồ tôi cũng muốn trải nghiệm được tự tay nướng ngoài trời. Tôi chưa từng làm mấy việc đại loại kiểu như này trước đây.

Tôn Hưng rất sợ tôi đụng tới mấy chuyện nấu nướng, anh ấy ái ngại hỏi lại.

Em có chắc là sẽ ổn không? Hay là anh giúp em nhé.Không không, em ổn mà.Tôi không tin nướng mấy cây nấm có thể làm khó được mình.

Nhưng tôi nhầm. Tôn Hưng vừa mới tạm yên tâm được vài phút thì bị tôi làm cho hoảng hốt.

Chuyện là tôi muốn lấy đĩa để đựng xiên nấm đã chín, nhưng lúc gỡ nấm ra khỏi que xiên thì bất cẩn dùng lực hơi lố. Kết quả cái đĩa rơi xuống nền đá vỡ tan tành, tạo ra một âm thanh khiến bất cứ ai nghe được cũng phải giật mình.

Tôn Hưng đang bế cháu trai, lập tức đưa đứa trẻ trả cho Dương Kỳ và đi tới hiện trường đầy xấu hổ của tôi. Tôi thấy Tôn Hạo cũng đồng bước lại gần.

- Chuyện gì vậy? Có sao không?

Em họ nhíu mày, giọng nói để lộ vẻ lo lắng, bước chân gấp gáp muốn tiến thẳng tới bên cạnh tôi.

Sự xấu hổ khiến tôi bối rối, chỉ biết đứng nghệt mặt nhìn những mảnh vỡ dưới chân. Bình thường không sao, nhưng hiện giờ có nhiều người khác, có phụ huynh và cả họ hàng mà tôi vẫn chứng nào tật nấy.



Trái lại, chồng tôi, anh ấy đã quen với sự hậu đậu tương tự, vô cùng điềm tĩnh bao quát và nhắc nhở.

- Na Kim, em đứng yên, đừng hoảng sợ, đừng hoảng sợ.

Tôi như đứa trẻ phạm lỗi, còn Tôn Hưng thì trấn an dỗ dành.

Ai cũng hướng mắt nhìn biểu hiện của anh ấy với sự tò mò. Tôn Hạo thấy Tôn Hưng nhanh chóng lướt qua và lên trước một bước thì ý thức được thân phận mà dừng lại.

Việc đầu tiên Tôn Hưng làm là ôm hai bên eo nhấc cả người tôi lên và đặt sang một chỗ không có bất kì mảnh võ nào. Sau đó anh ấy nhìn chân tôi.

- Em có bị ghim vào đâu không?

Tôi lắc đầu, lí nhí ngại ngùng.

Không ạ. Em không bị gì cả.Ừm!Để đảm bảo tôi được an toàn nguyên vẹn, anh ấy vẫn cẩn thận nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, từ trước ra sau rồi mới thở phào.

Một nhân viên khu nghỉ dưỡng kịp thời đem tới một cây chổi và hót rác, tôi không nghĩ ngợi thân phận của mình, vội lên tiếng.

- Đế tôi, để tôi dọn.

Tôn Hạo nói xen vào.

- Không sao là tốt rồi. Mấy việc này cứ để nhân viên làm.

Tôi ngẩng lên nhìn anh ta, phải rồi, mấy việc này ở Tôn gia tôi không cần đụng tới. Tôi chỉ là theo thói quen hồi chưa lấy chồng, tự gây họa thì tự dọn, vì nhà đẻ của tôi không có người giúp việc. Mẹ tôi nói không muốn để người lạ biết từng ngóc ngách trong nhà, nhưng nghĩ kĩ lại, có lẽ mẹ tôi không thuê giúp việc là để cắt bớt chi phí cho gia đình khi tài chính bị eo hẹp thì đúng hơn.



Ấy vậy mà Tôn Hưng tự nhiên nhận lấy cây chổi và hót rác trong tay tôi rồi gom đống đổ vỡ quét vào. Tôi vốn chỉ quen nhìn chồng cao cao tại thượng, cảnh tượng anh tận tụy dọn dẹp hậu quả lúc này lạ và hiếm lắm.

- Anh cẩn thận chút! Có cả mảnh vỡ nhỏ ...

Mọi người cũng chăm chú quan sát không bỏ sót chi tiết nào, dù là hành động nhỏ nhất của chúng tôi. Tôn Hưng quét xong thì đưa trả cho nhân viên để đem đổ bỏ, miệng vẫn không ngừng an ủi tôi.

- Xong rồi!

Tôi cảm kích nhìn anh và bẽn lẽn.

Em xin lỗi!Em có làm gì có lỗi với anh đâu. Sau cẩn thận, đừng để bản thân bị thương. Anh chỉ lo em bị thương thôi.Ôi mẹ ơi, con lấy đúng người rồi!

Tình huống này khiến tôi nhớ lại một lần hồi còn hẹn hò Dịch Lâm, tôi làm vỡ cái ly của tình cũ, mà bị người ta mắng cho mấy câu kèm lời cảnh cáo " sau đừng làm vỡ đồ nữa".

Chồng tôi- anh không bận tâm đồ vỡ ra sao, anh chỉ lo cho tôi thôi.

Tôi thấy Tôn Ly huých vai Dương Kỳ ở gần đó.

- Nhìn mà học tập!

Dương Kỳ gật đầu lia lịa.

Anh có nhìn mà. Đổi lại là em, anh cũng sẽ lao vào dù nước sôi lửa bỏng.Ai khiến anh ngốc nghếch lao vào, để mà tự sát à. Y em là thái độ, thái độ của anh, hiểu chưa? Nước sôi lửa bỏng ra phết, mà lại dám... Thôi bỏ đi.Tôn Ly lườm Dương Kỳ, nói lấp lửng xong liền tiến tới chỗ tôi thì thầm.

- Em chưa từng thấy anh trai em dịu dàng như vậy luôn, kể cả với em hay với mẹ, anh ấy vẫn có gì đó chừng mực.

Khi nãy em thấy anh Hưng hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của mọi người, trong mắt anh ấy chỉ toàn là chị