Quen Nhanh, Cưới Vội, Yêu Bền

Chương 46: tôi không quá bận tâm



Tôi ngạc nhiên nhìn Tôn Hạo, thực sự bối rồi không biết nên nói gì.

Ý là em họ của chồng thích tôi?

Đúng là tôi thất bại trong mối tình với Dịch Lâm thật, nhưng tôi không tới mức khờ khạo không hiểu tình cảm nam

ทนี.

Tôn Hưng thích tôi, anh ấy ngọt ngào dẫn dắt và sau cùng là trách nhiệm.

Tôn Hạo thích tôi, anh ta luôn trêu đùa làm tôi tức giận, có khi nào là để gây sự chú ý và muốn có cảm giác bản thân được tồn tại? Càng không có, càng muốn giành về, trong khi hai anh em họ của Tôn gia cạnh tranh nhau ở nhiều phương diện.

Cơ mà thế này thốn quá. Nếu là tôi hồi độc thân, được nhiều chàng trai tài giỏi, ưa nhìn đem lòng yêu mến, chắc cũng vui vì mình có sức hút. Nhưng giờ tôi là chị dâu danh chính ngôn thuận rồi, lẽ ra Tôn Hạo nên biết chừng mực và dù có tình cảm thật thì cũng đừng nói ra mà giữ trong lòng thôi chứ. Những ngày tiếp theo, bộ anh ta không nghĩ tới cảnh tôi phải ngại ngùng mỗi khi gặp mặt em họ bên chồng sao?

Tôi không chắc lời anh ta nói có hết thật tâm hay đan xen giả dối. Mục đích là bày tỏ hay chia rẽ, gây hoang mang... Tôi quyết định không quan tâm điều đó. Đầu óc tôi khá đơn giản, cách để tôi sống vô tư nhẹ nhõm là đừng để tâm trí chứa những thứ có thể gây tiêu cực cho mình. (1

Điện thoại tôi "ting" một tin nhắn, là của Tôn Hưng.

"Baby, em sắp quay lại chưa?"

Rồi thêm một tin nữa.

"Có thứ này hay lắm. Anh đợi em."

Trước mặt Tôn Hạo, tôi xem tin nhắn của chồng, nhìn cách anh ấy gọi "baby" thì cười thầm. Hành động này có thể khiến người còn lại tổn thương, nhưng Tôn Hưng là ưu tiên của tôi.

Tôi nhìn Tôn Hạo, hít vào một hơi sâu và đáp.



- Tôi không nhớ gặp anh khi nào. Trước hay sau không quan trọng, bởi tôi ấn tượng với Tôn Hưng ngay lần đầu vô tình gặp anh ấy, cũng thích Tôn Hưng ngay lần đầu xem mắt anh ấy. Chúng tôi yêu nhau, tình cảm đến từ hai phía.

Ánh mắt Tôn Hạo tràn đầy sự hụt hẫng không thèm che đậy. Nói thật, chứng kiến một Tôn Hạo nghênh ngang, rồi lại nhận ra một mặt cô đơn của em họ khi bố mẹ bất hòa, tình cảm không được đáp lại, ai yếu lòng sẽ xao động cảm thương. Nhưng tình cảm nam- nữ khác tình nghĩa chị dâu- em chồng. Tôi có thể công nhận anh ta là người đàn ông trẻ tuổi có sắc có tài, nhưng không thể chấp nhận tình cảm của người ta.

- Tôi từng thấy cô cùng bạn ngồi ăn xiên bẩn ở vỉa hè, hậu đậu tới mức cầm ly trà chanh cũng tự làm đổ. Lúc đầu tôi để ý cô bạn của cô, sau thì thấy cô cũng thú vị. Lâu lâu gặp lại, tôi thấy cô say xỉn ở quán bar. Chỉ là...... Tôn Hưng đã nhanh hơn một bước....Tôi đành ngậm ngùi nhìn anh họ bế cô đi.

Tôi ngờ ngợ nhớ tới cái xe "xiên bẩn" quen thuộc những năm học đại học, ngày ngày đóng họ đều đặn để ngồi vỉa hè cạnh cổng sau của trường, mukbang các thể loại xiên và trà chanh, kem chanh. Tôi và Tô Thanh cùng nhau xàm xí rồi cười hô hố nghiêng ngả. Chính bạn thân là người dụ tôi ăn cái món không mấy sạch sẽ ấy, mà ăn rồi thì bon mồm. Khi đã ra trường, Tô Thanh làm người mẫu phải ăn kiêng khắc nghiệt, nhưng có lúc cậu ấy thèm quá vẫn trốn quản lý để rủ tôi đi la cà chốn cũ. À, phải rồi, trụ sở công ty do Tôn Hạo điều hành đối diện cổng phụ trường tôi. Có lẽ anh ta từ đó mà thấy tôi. Cũng không lạ khi anh ta để ý Tô Thanh trước, bởi cái kiểu play boy như

Tôn Hạo rất dễ bị thu hút với người mẫu chân dài, cá tính, đẹp lạ như bạn của tôi.

Tôi tự hỏi, cái lần tôi say xỉn rồi phát sinh quan hệ với người lạ, mãi sau mới biết là Tôn Hưng. Ôi, nếu đó là Tôn Hạo.... Không không, cuộc đời tôi đã rẽ sang trang khác rồi. Dù có đi đúng lộ trình là cưới Tôn Hưng, chắc tôi cũng không thể sống thanh thản khi Tôn Hưng là anh họ của Tôn Hạo.

Bỗng dưng tôi biết ơn cuộc đời bởi mọi thứ tôi đang có đều rất ổn, chứ không phải là oan gia hay éo le đầy drama gì đó. Mà rõ ràng, tất cả đều là Tôn Hưng vẽ đường rồi từng bước có được tôi.

- Tôn Hưng biết tôi để ý cô. Cô có bao giờ nghĩ, anh họ tôi lấy cô một phần vì muốn thắng tôi không? Cô có chắc là chồng cô yêu cô toàn tâm toàn ý?

Tôn Hạo quả là Tôn Hạo, anh ta thật biết khơi gợi sự nhạy cảm đa nghi của phụ nữ.

- Chuyện qua rồi, hiện thực thì... Tôi là chị dâu của anh. Đó là suy nghĩ của anh thôi, tình cảm của Tôn Hưng như thế nào, tôi tự mình cảm nhận được. Anh ấy nhớ tôi rồi, tôi phải đi đây!

Chạy về phía nhà gỗ, tôi tò mò không biết chồng có gì hay ho muốn cho tôi xem. Chạy được vài mét, tôi quay lại nói vọng lại với Tôn Hạo đang đứng yên tại chỗ.

- Tôi chưa từng muốn chúng ta phải ghen ghét nhau. Nếu có thể hòa thuận...tuy khó, nhưng cũng thật tốt biết bao.

Tôi không dằn mặt bắt Tôn Hạo phải giữ thể diện vì "tình cảm đặc biệt " anh ta dành cho mình, cũng không khuyên anh ta tìm người khác để mà "thích". Tôn Hạo 28 tuổi rồi, anh ta tự biết bản thân nên làm gì. Ít nhất điều tôi có thể làm, là lịch sự và thể hiện sự thiện ý, trên cương vị hiện tại.