2 ngày sau, Tôn Hưng vẫn không chút động thái nào! Tôi đinh ninh là mối này hỏng rồi, thì bất ngờ sáng ngày thứ ba sau buổi xem mắt lại nhận được tin nhắn.
Anh ấy mời tôi đi ăn tối.
Lại là ăn tối???
Nhưng hẹn hò thì cũng chỉ là gặp mặt, cùng ăn, cùng chơi. Chơi thì tụi tôi chơi gì với nhau được? Đi ăn có vẻ dễ hơn.
Ừ thì tôi đồng ý thôi. Nhưng để tránh thể hiện mình quá vồ vập, tôi giả đò ra tiện mình bận rộn lắm, tận một tiếng sau mới rep lại. Mà sự thật là tôi ngủ nướng tới trưa mới dậy.
Lần này tôi ăn mặc, trang điểm cẩn thận hơn, và cả trịnh trọng hơn lần trước.
***
Không khác lần đầu là mấy, chúng tôi trò chuyện vài câu và ăn một bữa ăn cầu kỳ, đắt đỏ. Tôi cũng không quá hi vọng người đàn ông hơn mình 6 tuổi có thể làm ra mấy việc lãng mạn trẻ trung gì cho lắm.
Trong lúc đợi Tôn Hưng đi rửa tay, tôi lại bắt gặp Dịch Lâm và Lý Chiêu Quân tay trong tay đi bên nhau.
Oan gia ngõ hẹp là đây chứ đâu! Hãm mà va mặt hoài.
Tôi đã cố tình giả vờ như không thấy, thế mà vẫn không thoát. Dịch Lâm chủ động cất lời chào.
- Kim! Em cũng tới ăn tối à?
Tôi bĩu môi rồi quay mặt sang lạnh nhạt trả lời.
- Tới nhà hàng không để ăn tối thì để làm gì. Hỏi thừa!
Lý Chiêu Quân không buông tha cho tôi, vẻ quan tâm nhưng thực chất đang đả kích.
- Nghe nói dạo này nhà cô làm ăn không tốt, thế mà vẫn lảng vảng tới nơi sang trọng ăn uống sao? Để tìm cơ hội mồi chài đại gia à?
Hzzz, trần đời có sai bao giờ, bạn gái mới - bạn gái cũ của cùng một người đàn ông mà gặp nhau sẽ rất ba chấm...
- Đừng có suy bụng ta ra bụng người. Ai khiến cô quan tâm tôi ăn gì! Rảnh quá đi lo chuyện người khác à? Rảnh quá thì lo mà giữ bạn trai đi, kẻo có ngày lại mọc sừng dài cả mét. Giang sơn khó đổi, bản tính khó dời, ai biết được khi nào cô sẽ có ngày giống tôi. Anh ta phản bội tôi được, chắc gì sẽ không làm thế với cô chứ!!
- Na Kim, cô độc mồm độc miệng vừa thôi! Nhìn lại bản thân mình hiện tại đi, ban đầu cô không xứng, giờ lại càng không xứng với bạn trai tôi. Cô hạ tiêu chuẩn lại, nếu không sẽ chẳng lấy nổi chồng đâu.
Tôi lườm xéo bạn trai cũ, thầm nghĩ sao ngày trước mình lại yêu đương cái tên vô dụng này??? Chắc lúc ấy tôi mù mới thấy Dịch Lâm vừa mắt, còn tôn sùng anh ta nữa chứ, học cao học rộng nhưng tâm tính không thiện, có tài mà không có đức.
- Làm đàn ông mà người phụ nữ của mình cũng không quản nổi, ở nơi sang trọng sao có thể phát ngôn đụng chạm người khác như thế!
Ui, nói đúng ý tôi quá cơ.
Tôi thấy bản mặt của bạn trai cũ rất khó coi.
- Tôn Hưng?
Ủa, vậy là họ biết nhau sao?
Tôn Hưng đứng cạnh tôi, anh ấy nhìn tôi cười dịu dàng xong mới đáp lại.
- Ừm.
Tôi bị nụ cười ấy làm cho ngơ người. Bạn trai cũ kinh ngạc nhìn tôi chằm chằm và sốt ruột hỏi.
- Em và vị này...
Nghe cái cách Dịch Lâm gọi người bên cạnh khá trịnh trọng, tôi đoán tên ngốc đó đang dè chừng. Khi chưa biết trả lời làm sao cho hả dạ, thì tôi đã nghe Tôn Hưng nói tiếp.
- Tôi chính là người đàn ông được Na Kim chọn sau khi cô ấy hạ tiêu chuẩn.
Ui, nghe cái cách anh ấy đề cao tôi kìa!!
Lý Chiêu Quân có thái độ dịu xuống đôi chút, nhưng vẫn cố vớt vát.
- Thì sao? Tướng tá cũng được, nhưng còn lâu mới bằng người đàn ông của tôi.
Dĩ nhiên tôi không để Tôn Hưng mất mặt vì mình, nên định bênh vực anh ấy.
Tuy nhiên Dịch Lâm đã lên tiếng trước, không phải mặc kệ bạn gái mới châm chọc tôi nữa, mà chỉnh đốn cô ta mới lạ.
- Em im đi.
Rồi Dịch Lâm cười gượng gạo nói với Tôn Hưng và tôi.
- Xin lỗi đã làm phiền hai người, chúng tôi về trước!
Và ngay sau đó, tôi thấy Lý Chiêu Quân bị kéo ra ngoài.