Quẹo Vào

Chương 3: Hai người mẹ



Giọng điệu này, ánh mắt này? Thực sự bị nhận ra sao?!

Kiều Ý mơ hồ nhớ lại tình huống tương tự khi cô được nhận ra trên đường vào năm ngoái.

Lúc ấy cô còn không thể tin được có người nhớ được cô, xem ra cô cũng không kém cỏi tới mức đó~

Chẳng lẽ lần này đụng phải mỹ nữ hâm mộ mình?

Thấy đối phương có chút nghi hoặc ánh mắt quét khắp người mình, Kiều Ý vẫn cười tự tin, trên mặt lộ ra vẻ đùa giỡn. Hai người đẹp không ngừng dùng ánh mắt để trao đổi...

"Ừm, là tôi." Kiều Ý không kiềm chế được nên mở miệng nói trước, hơn nữa hôm nay trên người cô vừa vặn có một tấm ảnh có chữ ký, "Cái này cho cô, trùng hợp là có, không phải lúc nào tôi cũng mang theo trên người đâu."

Thẩm Ngôn Khanh mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm bức ảnh có chữ ký, hôm nay tâm trạng của Kiều ý đặc biệt tốt, vì thế cô đẩy Tiểu Nhược tới gần Thẩm Ngôn Khanh, "Người đẹp, ôm giúp tôi một chút."

Sau đó tìm điện thoại từ trong túi.

"Cô..." Thẩm Ngôn Khanh chưa kịp nói gì thì một đứa trẻ đã bị "treo" trên người cô, đây là cái gì đây?

Tiểu Nhược cũng rất phối hợp, hai bàn tay nhỏ bé ôm chặt cổ Thẩm Ngôn Khanh, cô bé dùng đôi mắt to ngây thơ nhìn cô ấy chằm chằm, chớp chớp rồi vô thức hét lên: "Mẹ!"

Đứa nhỏ này, sao lúc nào gặp gái đẹp cũng gọi mẹ thế!

"Nếu đã gặp nhau chính là hữu duyên, chụp ảnh chung nhé!" Kiều Ý tiến tới quàng tay qua vai Thẩm Ngôn Khanh, ba người chụp một bức ảnh tự sướng thân mật. Cô còn nhân tiện bổ sung: "Nhắn Weibo cho tôi đi, tôi gửi ảnh cho cô."

Sau đó Kiều Ý muốn ôm Tiểu Nhược, không ngờ cô ấy không muốn thả ra.

"Cô là mẹ của đứa trẻ sao?" Thẩm Ngôn Khanh ôm Tiếu Nhược Cảnh cảnh giác lui về phía sau một bước, người phụ nữ trẻ tuổi trước mặt này thật sự rất khả nghi, nhìn thế nào cũng thấy có chút... Tâm thần không ổn định.

Được rồi, Kiều Ý hiểu ra rồi, lại là giọng nói này, lại là ánh mắt này.

Trong cảnh giác có chút khinh thường, trong khinh thường có chút khinh bỉ, trong khinh bỉ còn có ghét bỏ.

Làm thế nào để giải thích bây giờ?

"Xem như vậy đi... Con bé..." Kiều Ý đang tìm từ để nói.

"Cô chứng minh cô là mẹ con bé như thế nào?" Thẩm Ngôn Khanh nhìn cô mới ngoài hai mươi, làm sao có thể có đứa con lớn thế này. Điểm mấu chốt là đứa trẻ này dường như gọi tất cả mọi người là mẹ...

Với thái độ này cô ấy còn muốn mang cô tới bệnh viện kiểm tra ADN đấy.

"... Cô đợi chút tôi gọi điện thoại." Nói xong, Kiều Ý gọi cho cô Trần, giọng nói có chút bất lực.

Vài phút sau, cô giáo Trần vội vàng chạy tới, "Cô Kiều, Tiểu Nhược, làm sao lại chạy lung tung như vậy?"

"Cô Trần, đừng mắng con bé, nó biết sai rồi. Cô giải thích với cô gái này trước đi, cô ấy nghĩ tôi là kẻ buôn người..." Kiều Ý oán hận nhìn chằm chằm Thẩm Ngôn Khanh.

Chuyện này cũng thật là gây sức ép.

Cuối cùng, vẫn là ba người lại chạy tới cô nhi viện tìm viện trưởng, lục tìm hồ sơ của Tiểu Nhược.

"Vị tiểu thư này, có thể cô hiểu lầm rồi, Kiều tiểu thư thường tới cô nhi viện của chúng tôi làm từ thiện nên bạn nhỏ mới gọi cô ấy là mẹ." Dù sao Kiều Ý cũng xem như là người của công chúng, viện trưởng cảm thấy tốt nhất vẫn nên giải thích, "Kiều tiểu thư còn chưa kết hôn, càng không có con nhỏ."

Thẩm Ngôn Khanh đặt hồ sơ xuống, cô ấy xác nhận là thật rồi bĩnh tĩnh nới với Kiều Ý, "Xin lỗi, tôi hiểu lầm cô."

Giọng điệu nghe không giống xin lỗi chút nào, nhưng Kiều Ý cũng không quan tâm lắm, ngược lại cô cười híp mắt tò mò hỏi: "Không sao... Mà này, chị à, nhìn chị rất chính trực, chị có phải là luật sư không?"

Chính trực? Lần đầu tiên Thẩm Ngôn Khanh nghe thấy có người dùng từ này để miêu tả mình, công ty còn rất nhiều việc đang chờ xử lý, cô ấy không có thời gian chơi trò đoán nghề với Kiều Ý, cô ấy trực tiếp nói với viện trưởng: "Vì cô đã nhận những đứa trẻ này, cô phải chịu trách nhiệm cho sự an toàn của chúng."

"Chúng tôi sẽ tăng cường quản lý trong thời gian tới, xin lỗi vì đã lãng phí thời gian của cô."

"Mẹ còn tới gặp Tiểu Nhược không ạ?"

Căn phòng lập tức yên tĩnh, bởi vì Tiểu Nhược không nói với Kiều Ý, không nói với viện trưởng mà là với Thẩm Ngôn Khanh, người vừa bước khỏi cửa...

"Tiểu Nhược, gọi cô ấy là dì." hiệu trưởng sửa lại.

Kiều Ý đứng bên cạnh nhai kẹo cao su, cô nhìn bóng dáng cao lớn đứng ở cửa, đột nhiên hả hê cười nói: "Tôi cảm thấy gọi mẹ cũng rất tốt... Đã là lời của trẻ con hẳn cô ấy sẽ không nhỏ mọn như vậy đâu nhỉ??

Thẩm Ngôn Khanh trước tiên trừng mắt nhìn Kiều Ý, chán ghét, ai là chị cô!

Mấy năm gần đây, dưới ảnh hưởng của cha, Thẩm Ngôn Khanh cũng làm từ thiện, dự án trại trẻ mồ côi cũng dự án thu hút sự chú ý của cô ấy, cô ấy cảm thấy mình và Tiểu Nhược có điểm hợp ý, "Được, còn có thể tới."

Tiểu Nhược có chút ngại ngùng.

Kiều Ý rất phấn khích.

"Chị, khi nào thì chị lại đến? Cùng nhau đi..."

"Chờ một chút, tôi và cô đi cùng nhau..."

"Cô tên là gì?"

"Người đẹp, lưu số điện thoại đi!"

Kiều Ý một đường bám đuôi, nhưng sự "nhiệt tình nóng bỏng" của cô ấy chỉ nhận được sự "lạnh lùng" của bên kia.

"Nhàm chán." Thẩm Ngôn Khanh hừ lạnh một tiếng, sau đó lái xe đi.

Cuộc sống của người họ Kiều nào đó vốn đã nhàm chán, còn không cho người ta mua vui một chút? Kiều Ý bĩu môi lắc đầu, mấy năm nay chẳng có mấy ai khiến cô vui vẻ.

Ngày hôm sau, Kiều Ý đến công ty sớm hơn một giờ, Phụng Sa cảm thấy vô cùng đau khổ khi bị cô lôi dậy quá sớm.

Đi sớm như vậy, tất nhiên, kết quả là thêm một giờ chờ đợi trong vô vọng.

"Tới rồi à, lát nữa gặp đạo diễn Trương... Nghe hiểu rồi chứ? Tôi đi đây..." Sau đó lại nói thêm một câu, "Lần này chỉ nói về kịch bản thôi, em đi thử vai cũng được, những chuyện khác không cần hỏi nhiều, chị sẽ làm hết, hiểu không?"

"Hiểu rồi, cảm ơn chị." Hiểu hay không thì cũng đã sáu năm kể từ khi ra mắt, cô không còn là tân binh nữa.

Vốn định gặp nhà sản xuất, đạo diễn và biên kịch, nhưng khi Kiều Ý tới chỉ có biên kịch đến trước, vì vậy hai người thảo luận kịch bản trước.

《Đảo kế》 là một bộ phim hành động kết hợp yếu tố trinh thám hồi hộp, Kiều Ý khá bất ngờ khi nhận được kịch bản này. Nữ hai là cảnh sát, trong đó có nhiều cảnh đánh nhau đấu súng, Kiều Ý chưa từng đóng vai tương tự trước đây, lần đầu thường sẽ rất thử thách.

Tuy nhiên, Kiều tiểu thư cảm thấy cô là một diễn viên chuyên nghiệp, đây không phải là vấn đề, có thử thách mới có tiến bộ. Hơn nữa vai diễn lần này toàn thân bằng xương bằng thịt, vai diễn gần như ngang ngửa với nữ chính, thậm chí còn có tính cách rực rỡ hơn cả nữ chính.

Nếu có thể diễn tốt, rất có thể sẽ là một nhân vật được khán giả ghi nhớ, Kiều Ý cầm kịch bản trên tay, cô cảm thấy cơ hội đã đến.

"...Lần này vai nữ chính do chị Hà thủ vai..."

Cái gì? Chẳng phải là chị cả của Thụy Đạt, người hết lần này đến lần khác giành được nữ diễn viên xuất sắc nhất sao? Kiều Ý hoàn toàn nghĩ rằng 《Đảo kế》 là một bộ phim kinh phí thấp, "Có phải... phải là chị Hà không? Chị Hà Lâm sao?"

""Đúng vậy, chính là chị Hà Lâm, tôi cảm thấy nhân vật này chính là chị Hà..."

Kiều Ý không còn quan tâm đ ến nhiều vấn đề thiết kế nhân vật của nhà biên kịch hay gì đó, cô không thể tin được, Hà Lâm mấy năm nay đều theo con đường tiến ra quốc tế, hơn nữa với giá trị của cô ấy, có mấy đoàn phim mời được chứ?

Kích động dâng trào!

Kiều Ý lúc này cảm thấy máu trong người như sôi lên, hơi nóng dồn lên trán, hai má bắt đầu bỏng rát, tim như muốn nhảy ra ngoài.

"Cái đó... xin lỗi, tôi đi vệ sinh."

Kiều Ý chạy vào WC như chạy trốn, nhìn mình trong gương, sau đó nhắm mắt thở dài nhẹ nhõm một hơi, rồi lại mở mắt, không có gì thay đổi, nhéo mặt mình, "Mẹ kiếp, không phải nằm mơ?"

Lỡ tay véo mạnh, đau quá!

"Không phải mơ... là thật!" Cô chống tay lên bồn rửa mặt, vừa cười vừa giậm chân, giày cao gót va vào mặt đất phát ra âm thanh khó chịu.

"Thần kinh... ầm ĩ gì vậy!"

Tuy rằng Kiều Ý bị người ta mắng nhưng cô đang rất vui vẻ bị mắng cũng cảm thấy sảng khoái, vì vậy cô gần như còn cảm ơn người ta.

"A... xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi..." Kiều Ý cúi người gật đầu.

Nói cách khác, cô sắp đóng vai nữ chính thứ hai trong một bộ phim lớn, và cô sẽ có thể đối diễn với người ta! Hà Lâm, chị Hà, người phụ nữ này có thể nói đã đạt được tất cả lý tưởng, như một cuốn sách giáo khoa sống động, Kiều Ý thực sự không dám nghĩ rằng cô có thể diễn với thần tượng...

Tuy nhiên, thật không thể tưởng tượng được rằng một chiếc bánh ngọt như vậy lại rơi xuống đầu cô. Ở Thụy Đạt, có ngày cô được xuất đầu cơ à? Hay là lương tâm đã sáng lên? Bất kể thế nào, thật tốt khi có thể nhận được kịch bản, Kiều Ý rất trân trọng cơ hội này.

Này cũng thật là ba phần nỗ lực, bảy phần may mắn!

Khi Kiều tiểu thư mới kết thúc sự kích động của mình, cô trở lại thì trong phòng đã có thêm mấy người.

Trong số đó, có một bóng dáng quen thuộc!