Quẹo Vào

Chương 31: Các kiểu cưỡng hôn



Địa điểm thả đèn Khổng Minh là tại một công viên gần cô nhi viện, năm nào cũng vậy nên chuyện này không kéo hứng thú của Kiều Ý lên được, mỗi năm đều thả rồi lại ước nguyện, nhưng chẳng có lần nào thấy nguyện vọng của mình được thực hiện.

Bởi vì ước mơ thì tốt đẹp còn hiện thực lại tàn khốc. Đối với Kiều Ý mà nói, hiện thực tàn khốc chính là: cả ngày hôm nay Thẩm Ngôn Khanh đều không tới.

Kiều Ý giúp Tiểu Nhược thả đèn, sau đó Tiểu Nhược nhắm mắt ước, bàn tay nhỏ chụm lại, Kiều Ý đứng ở một bên nhìn.

Làm trẻ con là tốt nhất, cho rằng cứ ước là có thể thực hiện, không như người lớn, ngay cả năng lực ảo tưởng cũng biến mất.

Đứa nhóc này, ước ba phút rồi, sao còn nhắm mắt.

Kiều Ý vừa trêu vừa nhắc nhở cô bé: "Tiểu quỷ, ước tham lam quá sẽ không thực hiện được đâu nha!"

Tiểu Nhược mở mắt cười toe toét, cô bé nghiêm túc hỏi Kiều Ý: "Mẹ Kiều Kiều không thả đèn sao ạ? Mẹ Kiều Kiều không ước ạ?"

Ước nguyện?

Cô không tin. Kiều Ý bên Tiểu Nhược lên, sau đó véo nhẹ vào má cô bé, "Không có, Tiểu Nhước ước gì thế?"

Tiểu Nhược giả vờ: "Mẹ đoán xem!"

"Ừ... để mẹ suy nghĩ thử xem!" Kiều Ý nghĩ đi nghĩ lại, một đứa trẻ lớn có thể có những mong muốn như thế nào, chẳng phải quá dễ sao.

Thấy cô bé ước lâu như vậy, Kiều Ý nhớ lại những chuyện cô từng mong ước, "Có phải Tiểu Nhược muốn có thêm mười điều ước không?"

Tiểu Nhược: "..."

Đầu nhỏ lắc lắc.

"Hay là có kẹo ăn mỗi ngày?"

"Ngày nào cũng ăn kẹo sẽ bị sâu cắn răng!"

"..."

Vậy mà không đúng cái nào, Kiều Ý vẫn đoán nhưng Tiểu Nhược phủ nhận, cô vẫn cố chấp đoán.

"Cô cho rằng con bé sẽ giống cô sao?" Thẩm Ngôn Khanh không nghe nổi nữa.

Nghe thấy giọng nói sau lưng, Kiều Ý muốn nói: tôi đứng ở vị trí của mấy đứa nhỏ để đoán mà.

Khoan đã, giọng nói này, ngữ điệu mang ý ghét bỏ...

"Mẹ Thẩm Thẩm!"

Xoay người, nháy mắt Kiều Ý không biết nói gì, thậm chí năng lực phản ứng còn không bằng Tiểu Nhược, tiểu quỷ này đã giang hai tai muốn Thẩm Ngôn Khanh bế.

Thẩm Ngôn Khanh đón Tiểu Nhược từ lồng ngực Kiều Ý, nhờ Kiều Ý hết lòng chỉ dạy mà Thẩm Ngôn Khanh đã học được cách bế trẻ con.

Một mùi hương quen thuộc bay vào mũi, Kiều Ý ngơ ngác đứng đó, ngơ ngác nhìn Thẩm Ngôn Khanh.

Thật sự... là cô ấy?

Ánh mắt Thẩm Ngôn Khanh dừng lại trên người Kiều Ý một giây, sau đó quay sang nói chuyện với Tiểu Nhược.

Môi trường xung quanh rất ồn ào, nhưng thế giới của Kiều Ý lại trở nên rất yên tĩnh, mọi tiếng nói chuyện đều biến mất trong bóng tối. Một chiếc đèn trời từ từ bay lên trên đầu, toàn bộ khung cảnh giống như một giấc mơ, bởi vì Thẩm Ngôn Khanh đang ở đây, sự xuất hiện đột ngột của cô ấy đối với Kiều Ý giống như một giấc mơ.

Tâm như tro tàn, sau đó tro tàn lại cháy.

Thời gian trôi qua, cảm xúc của Kiều Ý dần dần phục hồi, đầu óc cũng dần dần thanh tỉnh, khóe miệng co giật vài lần, cuối cùng mới mỉm cười.

Kiều tiểu thư lấy lại bình tĩnh và có chút ghen tị khi nhìn thấy Tiểu Nhược ôm cổ Thẩm Ngôn Khanh, lại còn hôn cằm cô ấy, tiểu quỷ này miệng quá ngọt, lớn lên không biết thế nào nữa.

"Mẹ Thẩm Thẩm... Con rất nhớ mẹ!"

"Mẹ cũng nhớ Tiểu Nhược lắm! Tiểu Nhược ước gì thế?"

Tiểu Nhược lại hôn lên má Thẩm Ngôn KHanh, sau đó mới ra vẻ thần bí nói: "Con chỉ nói cho mẹ Thẩm Thẩm thôi..."

Cái gì?!

Kiều Ý muốn giận rồi, không phải vì Tiểu Nhược chỉ nói cho Thẩm Ngôn Khanh mà vì tên tiểu quỷ này lại hôn Thẩm Ngôn Khanh một cái nữa. Sau đó cô bé xấu hổ nói vào tai Thẩm Ngôn Khanh.

Em cũng có chuyện muốn nói với chị, rất nhiều chuyện, em cũng muốn tới nói từng câu vào tai của chị.

Kiều Ý lo lắng túm góc áo, tiểu quỷ kia còn muốn tranh Thẩm Ngôn Khanh của cô bao lâu nữa.

Kiều Ý tiến lên hai bước, cố ý đánh vỡ khoảng cách mà Thẩm Ngôn Khanh tạo ra, khoảng cách nhỏ lại, tim đập cũng nhanh hơn.

Từ đầu đến cuối ánh mắt Kiều Ý không rời khỏi Thẩm Ngôn Khanh, trong mắt chứa ngàn lời muốn nói, chỉ cần đối diện, vạn lời đều tỏ.

Thẩm Ngôn Khanh nghe Tiểu Nhược nói thẩm, vô tình liếc mắt qua Kiều Ý, sau đó dừng lại...

Không sai, chỉ cần đối diện liền sáng tỏ, vẻ mặt si mê của Kiều Ý, dù ngốc đến đâu cũng biết cô có tâm tư riêng với Thẩm Ngôn Khanh.

Nhưng điểm này Thẩm Ngôn Khanh không cảm nhận được.

Chị không nhìn em cũng không sao, để em mãi mãi nhìn chị cũng được, chỉ cần có thể thấy chị là em đã thỏa mãn rồi.

Kiều Ý cảm thấy mình vô cùng thâm tình, nhưng trong mắt người ta...

"Mẹ Kiều Kiều, mẹ bị bệnh à?" Tiểu Nhược quay đầu thấy Kiều Ý cười ngốc ở một chỗ, sau đó bàn tay nhỏ sờ mặt cô, trong mắt Tiểu Nhược, chỉ có bị bệnh mới nóng thế này.

Kiều Ý không muốn giải thích với trẻ con, cô không bị bệnh mà vì quá hồi hộp, quá kích động, quá vui vẻ! Cô gần như kéo Tiểu Nhược ra khỏi người Thẩm Ngôn Khanh, sau đó vội vàng đưa Tiểu Nhược cho cô Trần, thuận lợi bàn giao người.

Tiểu Nhược bất mãn: "Con muốn mẹ Thẩm Thẩm bế cơ!"

Kiều Ý giả vờ tức giận: "Mẹ Thẩm Thẩm rất bận!"

Tiểu Nhược hừ lạnh một tiếng.

Hoạt động kết thúc, cô nhi viện liền đưa mấy đứa nhỏ trở về, Kiều Ý nhiệt tình vẫy tay tạm biệt mọi người, miệng nhỏ của Tiểu Nhược chu ra, giống như ấm ức mà không nói được.

Lúc này chỉ còn lại hai người. Đứng đối diện nhau, bên người Kiều Ý giả vờ bình tĩnh, nhưng nội tâm giống như có trăm nghìn con kiến lửa bò qua, cuối cùng mở miệng chỉ nói:

"Chị... Đến rồi."

"Chúng ta nói chuyện."

Giọng điệu này khiến Kiều Ý cảm thấy Thẩm Ngôn Khanh muốn đàm phán thương vụ với cô, có thể mang thái độ làm việc vào cuộc sống luôn à?

Thẩm Ngôn Khanh quả thực là một người phụ nữ vô cùng nhàm chán và vô cảm, nhưng dù vậy, Kiều Ý vẫn không thể kiềm chế được bản thân, thậm chí đến mức bị ám ảnh bởi cô ấy, nếu thích ai đó, cô sẽ thích mọi thứ thuộc về cô ấy.

Tuy nhiên, điều mà Kiều Ý lo lắng nhất lúc này là liệu anh có thể vượt qua cuộc "đàm phán làm ăn" này hay không và kết quả sẽ ra sao? Nhìn thái độ lãnh đạm của Thẩm Ngôn Khanh, Kiều Ý thực sự không hiểu cô ấy đang nghĩ gì.

Thậm chí nhiều năm sau, Kiều Ý vẫn cảm thấy Thẩm Ngôn Khanh luôn có một loại ma lực nào đó, cô ấy có thể phá vỡ ma lực của bất kỳ bầu không khí lãng mạn nào chỉ bằng một cái miệng, người phụ nữ này là một người thực tế điển hình, để cô ấy lưu tình đúng là khó khăn chết mất!

Hai người gặp nhau lần đầu tiên sau khi phát sinh quan hệ là để đàm phán, địa điểm được ấn định là trên một chiếc ghế dài ở một góc yên tĩnh của công viên.

Một bên trái và một bên phải, khoảng cách ở giữa hơn mười centimet.

"Tiểu Nhược nói với tôi, hy vọng mỗi ngày cô đều vui vẻ."

Khi Thẩm Ngôn Khanh nói ra câu này bằng giọng đều đều, Kiều Ý cũng trả lời bằng giọng điệu nhàm chán giống cô ấy: "Ừm, cô bé rất hiểu chuyện."

Trọng tâm cuộc trò chuyện lại chuyển tới Tiểu Nhược, chẳng phải nên nói tới chuyện tối hôm đó sao?

Kiều Ý sắp bị không khí nghiêm túc trong phòng họp này làm khó chịu đến chết rồi. Trên mặt hồ có đèn lồng bay, đèn trời bay trên cao, sao và trăng, trong bầu không khí yên tĩnh, có thể nghe thấy hơi thở của nhau, thậm chí cả tiếng tim đập thình thịch.

Dù nhìn hay nghe thì đây đều là một đêm vô cùng lãng mạn, một đêm lãng mạn giữa những đôi tình nhân.

Cô muốn phá vỡ khoảng cách hơn mười centimet, sau đó ôm lấy Thẩm Ngôn Khanh hôn lưỡi, chỉ muốn nói một câu: "Thẩm Ngôn Khanh, em muốn làm người yêu của chị."

Giống như một người đã đói khát nửa năm, bên cạnh lại là một nồi thịt nhưng không được ăn miếng nào, bây giờ Kiều Ý đã rơi vào trạng thái như vậy. Tuy rằng so sánh Thẩm Ngôn Khanh với nồi thịt có hơi quá đáng, nhưng ý nghĩa cũng giống vậy thôi.

Cô vốn không nói nhiều, cũng không nắm bắt được điểm mấu chốt trong từng câu, Kiều Ý cảm thấy Thẩm Ngôn Khanh đang muốn đánh thái cực với cô không, vì thế cô chủ động lên tiếng.

Kiều Ý dịch chuyển cơ thể của cô áp sát vào người Thẩm Ngôn Khanh, sau đó hỏi cô ấy: "Nếu chị có thể thực hiện mong ước của Tiểu Nhược, chị có muốn giúp cô bé không?"

"Chị chắc chắn sẽ giúp!" Kiều Ý không cho cô ấy cơ hội nói chuyện, để cô ấy nói thì bầu không khí lại trở nên nhạt nhẽo.

"Nhắm mắt lại."

Quả nhiên, Thẩm Ngôn Khanh vẫn mở to mắt, người phụ nữ này lại không nghe lời cô, điều này cũng nằm trong dự liệu của cô.

Kiều Ý chỉ đơn giản vươn tay, dùng tay phải bịt mắt Thẩm Ngôn Khanh, nhìn chằm chằm vào môi cô ấy hai giây rồi hôn xuống. Đó chỉ là tiếp xúc đơn giản nhất, cô muốn tiến vào "sâu hơn, triệt để hơn", nhưng lại không dám...

Chỉ là thử nghiệm, khi Kiều Ý bỏ tay ra, cũng rời khỏi môi cô ấy.

Chuyện gì đang xảy ra vậy, vậy mà mình lại có tâm trạng chơi trò trẻ con này, hơn nữa không thể nào kháng cự.

Đối với chuyện yêu đương, Thẩm Ngôn Khanh vẫn luôn cảm thấy bản thân rất tỉnh táo, mấy trò hề của đám người ấy cô ấy đã gặp qua rất nhiều, nhưng không ai làm cô ấy rung động.

Bởi vì Kiều Ý xuất hiện, Thẩm Ngôn Khanh lần đầu tiên biết bối rối là như thế nào, mấy ngày này cô ấy không nhịn được nhớ lại rất nhiều, bao dung một người, bao dung đến mức người ta hôn cũng không từ chối, Kiều Ý, có lẽ chúng ta có thể.

"Kiều Ý, chúng ta..."

Có thể thử xem, bốn chữ này Thẩm Ngôn Khanh chưa kịp nói ra liền...

Kiều Ý nào biết cô ấy muốn nói gì, nhìn vẻ mặt nghiêm túc bất biến kia, cô cho rằng Thẩm Ngôn Khanh lại muốn nói gì đó làm người ta chết tâm.

Cho dù giọng nói của cô ấy dễ nghe, Kiều Ý cũng không muốn nghe, không phải nói cách tốt nhất để người khác không nói nữa là hôn người đó sao.

Cho nên, ôm lấy cô ấy, cưỡng hôn.

Dù có bị từ chối thì cũng lưu lại một chút kỷ niệm.

Thành thật mà nói, khoảng thời gian giữa hai nụ hôn có chút ngắn, Thẩm Ngôn Khanh hoàn toàn không lường trước được, bị Kiều Ý ôm thật chặt, sau đó lại bị cưỡng hôn, nói chính xác thì đó là "chó cùng rứt giậu" (*) cưỡng hôn.

(*) Chó cùng rứt giậu: Xử sự liều lĩnh, làm bậy khi bị đẩy đến bước đường cùng.

Kiều Ý mút môi trên, sau đó muốn dùng lưỡi cạy răng của đối phương ra, vốn dĩ cô muốn dùng lực mạnh hơn nhưng thực tế hành động này dễ dàng hơn cô tưởng tượng rất nhiều. Hình như Thẩm Ngôn Khanh hơi hé môi, đầu lưỡi dễ dàng luồn vào trong miệng đối phương...

Chạm đến đầu lưỡi mềm mại của cô ấy, Kiều Ý nhẹ nhàng hơn, dùng đầu lưỡi chiếm lấy từng tấc trong miệng cô ấy.

Đột nhiên cô mở mắt ra, chiếc lưỡi mềm mại của Kiều Ý ngừng "làm việc", nhưng vẫn mút chặt môi cô ấy, Thẩm Ngôn Khanh lúc này đã nhắm mắt lại...

Cô ấy không từ chối?! Không từ chối nụ hôn sâu có nghĩa là...

Kiều Ý thực sự rất phấn khích và áp sát vào Thẩm Ngôn Khanh, khiến nụ hôn sâu thêm.

Hôn nhau bao nhiêu cũng không thấy đủ, thuộc tính sói đói của Kiều Ý vừa mới bùng nổ, căn bản là chưa đủ no đã bị đối phương đẩy ra...

Thẩm Ngôn Khanh không biết Kiều Ý vội vàng cái gì, "Đùa đủ chưa? Có thể để tôi nói không?"

"Không đủ!"

Đùa lúc nào chứ? Đây rõ ràng là nụ hôn kiểu Pháp đấy, chị đáp lại em còn không cho em hôn.

Kiều Ý lại nhấn mạnh: "Không đủ!"

Thẩm Ngôn Khanh trừng mắt nhìn cô.

"Đủ rồi..."

Kiều Ý kéo cánh tay cô ấy, tựa lên vai Thẩm Ngôn Khanh, cô liếm môi, vẻ mặt không thỏa mãn mà nói đủ rồi.

"Cho dù chị có nói cả đêm thì em cũng sẵn sàng nghe, nhưng có thể để em nói trước không?"