Quốc Sắc Kiều Phi

Chương 89: Chương 89



CHƯƠNG 89: ĐÂY LIỀN BỊ THU MUA RỒI?

Editor: Luna Huang
Sau khi nấu xong cháo, Hứa Vân Noãn và Mục Trần Tiêu mang theo đi tới tiền thính.

Mục Thiên Trù đã thu liễm sạch sẻ tình tự cuộn trào mãnh liệt lúc trước, lúc này trên mặt hàm chứa tiếu ý, nhìn dáng dấp vạn sự no đủ: “Ai dô, Vân Noãn làm sao còn tự đi nấu đồ ăn, làm phỏng mình thì sao, mau buông ra.”

“Không có gì đáng ngại, hôm nay nhiều chuyện xảy ra, ca ca khẳng định cũng không có ăn uống gì, ta nấu chút cháo dưỡng dạ dày, phân phó người làm chút đồ ăn nhẹ thanh đạm, đơn giản ăn một chút, buổi tối, ta để thiện phòng chuẩn bị lẩu, để náo nhiệt.”

“Được, nghe Vân Noãn.”

Ba người cùng nhau dùng bữa trưa, bên kia Lạc Hà uyển cùng hoàn toàn an ổn lại.

“Bọn người Hàm Chương đã được đại phu xem chẩn hoàn tất, thương thế nặng đều đã có thuốc, thương thế nhẹ cũng ăn đồ rồi, đều nghỉ ngơi. Lão thái gia, cô nãi nãi và công tử không cần lo lắng.”

“Được, để cho bọn họ nghỉ vài ngày trước, có chuyện gì chờ bọn hắn dưỡng hảo xong thân thể mới nói.” Mục Thiên Trù gật đầu.

Dùng qua bữa trưa, Hứa Vân Noãn liền vào thiện phòng làm việc.

Đám người Đinh thẩm cực kỳ hoan nghênh nàng đến, dù sao chỉ cần có cô nãi nãi ở, các nàng đều có thể học được không ít đồ trên người nàng, mỗi lần đều hoạch ích không ít.

Mục Trần Tiêu về tới Minh Hối hiên, kiểm tra công vụ tích lũy đã nhiều ngày, nhưng vô luận xem như thế nào, đều cảm thấy một chữ đều không ghi được vào não.

Úc Khoảnh bưng nước trà, nhìn thấy hắn cầm công văn, thật lâu không có lật, không khỏi nhẹ giọng nhắc nhở: “Công tử, còn đang phiền não chuyện của đám người Hàm Chương?”


Mục Trần Tiêu phục hồi tinh thần lại: “Không có.”

“Thuộc hạ thấy công tử mới vừa rồi nghĩ chăm chú…”

“Ta nên tìm thời gian, nghiên cứu một chút xem làm sao mới có thể điều chỉnh lửa.”

Quả nhiên trong Quả nhiên mới có thể hiểu biết chính xác, trước còn cho là mình nắm giữ vô cùng tốt, hôm nay giúp đỡ Hứa Vân Noãn đốt một chút lửa, mới biết được không đủ.

“A?” Úc Khoảnh cảm giác lúc này mình nghe không rõ, “Công tử nói là…chuyện nhóm lửa?”

Mục Trần Tiêu ngước mắt nhìn hắn một cái, không nói thêm nữa.

Qua không bao lâu, ngoài thư phòng có tiếng bước chân, không bao lâu, Úc Khoảnh liền dẫn Hàm Chương đi đến.

Nét mặt Mục Trần Tiêu không có chút ngoài ý muốn nào: “Thế nào không ở Lạc Hà uyển nghỉ ngơi cho khỏe một chút?”

“Hàm Chương gặp qua tướng quân.”

“Trên người còn có thương, đứng lên đi.”

“Đa tạ tướng quân.” Hàm Chương mím thật chặt môi, thần sắc trong mắt không ngừng giãy dụa, “Đều do thuộc hạ vô dụng, làm phiền hà tướng quân.”

Vọng Thư Uyển.com
Thoại âm rơi xuống, thanh âm đã mang theo nghẹn ngào.

Mục Trần Tiêu lắc đầu: “Không có gì liên lụy hay không, cũng không cần cám tạ ta, mua các ngươi, không phải tướng quân như ta.”

Hàm Chương có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Ý của tướng quân là…”

“Hôm nay các ngươi nhìn thấy cô nãi nãi, nàng mới là chủ tử chân chính của các ngươi, khế ước bán thân đều đã đưa đến trên tay của nàng.”

“Tướng quân, đây là vì sao?”

“Hôm nay toàn bộ Mục gia, đều dựa vào cô nãi nãi để chống đỡ, ba vạn lượng bạc chuộc thân cho các ngươi, cũng là nàng lấy ra, bao quát trước an trí một nhóm người Đinh Sơn, cũng không ngoại lệ.”

Hàm Chương cúi đầu, có chút trầm mặc không nói.

Mục Trần Tiêu thấy vậy, thanh âm thanh lãnh nói: “Cô nãi nãi là ân nhân của Mục gia, cũng là ân nhân của ta, nếu các ngươi thật tâm theo nàng, tự nhiên là tốt nhất, nếu không thể dâng trung tâm, sớm nói rõ ràng, ta sẽ có an bàn khác cho các ngươi.”

“Tướng quân, thuộc hạ cũng không có ý đó.” Hàm Chương liền vội vàng lắc đầu phủ nhận, “Giáo dục lúc trước của tướng quân chúng ta có ân tất báo, có nợ phải đền, chúng thuộc hạ nhớ trong lòng, thời khắc không dám quên. Hôm nay nhận được cứu giúp của cô nãi nãi, tự nhiên toàn tâm toàn lực thuần phục nàng.”


“Sau khi trở về, nói rõ với những người khác, nếu là có người không muốn, ta cũng sẽ không miễn cưỡng, hiện tại các ngươi đã là nô tịch, không có khả năng thoát ly, ta có thể an bài các ngươi đến hai thôn trang khác.”

“Vâng.” Hàm Chương cung kính trả lời, sau một lát, ngẩng đầu thận trọng nhìn hai chân của Mục Trần Tiêu.

Mục Trần Tiêu chậm thần sắc, thôi động xe lăn đi tới trước mặt Hàm Chương: “Trong khoảng thời gian này, cực khổ rồi.”

Viền mắt Hàm Chương nhất thời hồng thấu, quỳ một gối xuống trước mặt của Mục Trần Tiêu: “Tướng quân, chúng ta không khổ, khổ ngươi thôi…chân ngươi…”

“Tuy không thể đứng lên được nữa,, thế nhưng ánh mắt trông xa hơn trước đây, thấy càng rõ, như vậy cũng không có gì không tốt.”

“Tướng quân, Chu Bân kia? Ta đi giết hắn, báo thù cho tướng quân!”

“Chết rồi.”

“Chết thì quá tiện nghi hắn!” Hàm Chương hận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu là Chu Bân sống đứng ở trước mặt hắn, hắn có thể đâm chết người tại chỗ này!

Mục Trần Tiêu lôi kéo thảm đắp trên đùi, nghe được tên của Chu Bân, trong lòng đã không có chút ba động nào: “Hắn đã chết, Chu gia còn ở!”

Vọng Thư Uyển.com
Hàm Chương giơ ống tay áo lau nước mắt trên mặt một cái: “Chỉ cần tướng quân phân phó, thuộc hạ muôn lần chết không chối từ.”

“Các ngươi còn nguyện ý gọi một tiếng tướng quân, nghe ta phân phó, vậy cứ thuần phục cô nãi nãi cho tốt, nghe lời của nàng, bảo hộ người chu toàn, về phần báo thù… Trong lòng ta tự có tính toán.”

“Vâng.”

Hàm Chương ngẩng đầu, nhìn Mục Trần Tiêu trong đôi mắt tràn đầy sùng bái và kính ý.
“Úc Khoảnh, tiễn Hàm Chương đi về nghỉ.”


“Vâng.”

Buổi tối, Hứa Vân Noãn làm xong lẩu, lại từ khố phòng lấy ra mấy cái lò nhỏ bằng đất đỏ, thêm than, nấu nóng nồi một hồi, nước xương hầm tinh khiết và thơm sùng sục bốc khói phao phao, mấy người ngồi vây quanh bên bàn ăn đến người đầy mồ hôi.

Đám người Đinh Sơn cũng có một nồi, bọn họ không chú ý như vậy, trực tiếp cho hết rau thịt vào trong nầu, bưng đến Lạc Hà uyển, vừa ăn vừa cùng đám người Hàm Chương nói chuyện.

Nhóm người đến sau tính khí suy yếu, bữa tiền này vẫn là ăn cháo hoa là chính.

Lúc ăn trưa, chỉ cảm thấy hương vị ngọt ngào không gì sánh được, nhưng là bây giờ ngửi mùi vị nồng đậm, lẩu nóng hổi thơm tho, lại uống cháo hoa, đã cảm thấy vị đạo có chút nhạt nhẽo.

“Đinh Sơn đại ca, ngươi còn nhớ ta không? Ta là Lưu Hổ, trước quần của ngươi bị người xé rách một lỗ, còn là ta giúp ngươi vá lại đó.”

Đinh Sơn vừa ăn một viên thịt viên, chỉ cảm thấy lưu hương gắn bó, nghe vậy nhãn thần sáng một cái: “Ta đương nhiên nhớ ngươi rồi, tay nghề vá đồ của ngươi vô cùng tốt! Còn có, ta còn đánh nhau với người khác, không cẩn thận làm rách, sao ta nghe ngươi nói chuyện không được tự nhiên thế.”

“Ha ha, không cần lưu ý chi tiết, sau này quần ngươi hỏng, cứ tới tìm ta vá là được. Được rồi. Ngươi cho ta nếm thử một ngụm được không? Lẩu này có mùi thật thơm!” Lưu Hổ vừa nói, vừa yên lặng nuốt nước miếng.

Đinh Sơn vội vã ôm nồi lẩu dịch sang một bên: “Khó mà làm được, cô nãi nãi hỏi qua đại phu, nói hiện tại các ngươi tính khí suy yếu, lẩu dùng nước cốt xương để nấu, các ngươi uống sợ là tiêu chảy.”

“Không sợ, thử một ngụm thôi.”

“Đây chính là vì tốt cho thân thể của các ngươi.”

“Chỉ thử một miếng nhỏ thôi mà.”