Quốc Sắc Kiều Phi

Chương 91: Chương 91



CHƯƠNG 91: SINH MỆNH BẤT TỨC, HOÀN TRÁI BẤT CHỈ

Editor: Luna Huang – tính mạng vẫn còn thì việc trả nợ không ngừng lại
Một đêm này Hứa Vân Noãn ngủ cực kỳ an ổn, ngày thứ hai thật sớm liền tỉnh lại.

Nhị Hắc nghe được động tĩnh của nàng, vội vã nhảy lên sàng, hai cái móng vuốt úp sấp trực tiếp đặt ở trên người của Hứa Vân Noãn, sau một khắc, đã bị Hứa Vân Noãn đè đầu vùi vào chăn bằng gấm.

“Sỏa Nhị Hắc, từ nhỏ đến lớn chơi trò này ngươi chưa từng thắng nổi, bây giờ còn chưa từ bỏ ý định?”

Nhị Hắc lắc đầu, ô ô kêu vài tiếng, tựa hồ cầu xin tha thứ.

Lúc này Hứa Vân Noãn mới thả nó ra, lôi kéo hai móng vuốt mập mạp của nó lắc lắc: “Nhị Hắc, ta chợt phát hiện, trong khoảng thời gian này ngươi hình như béo lên rồi?”

Nhị Hắc nghiên đầu, mở to một đôi mắt trong suốt, nhất phó không biết ngươi đang nói cái gì.

“Ngươi đừng giả ngu, trong khoảng thời gian này nhàn rỗi không chuyện gì, ngươi ở trong viện tử chạy một chuyến, giảm cân, chờ khí trời ấm áp lên, còn phải mang ngươi đi săn, vạn nhất chạy hết nổi rồi làm sao bây giờ?”

Nhị Hắc ngoắc cái đuôi, nỗ lực lui về phía góc giường.

Hứa Vân Noãn đứng dậy, trong phòng mặc dù có chậu than, thế nhưng như trước không ngừng được cảm thấy lạnh thấu tim, nàng hát xì một cái, liền vội vàng khoác thêm xiêm y.

Mộ Vũ và Hàn Yên nghe được động tĩnh, vào cửa hầu hạ Hứa Vân Noãn rửa mặt chải đầu: “Tiểu thư, đêm qua tuyết rơi một đêm, sáng sớm hôm nay đạp trên mặt đất đều có thể chưa qua mắt cá chân.”

Nhãn thần Hứa Vân Noãn sáng ngời, sau khi mặc xiêm y, từ trong ngăn kéo bàn trang điểm lấy ra hai bảo thạch trong sáng: “Đôi tuyết lang và mèo con lúc trước của Trần Tiêu sau khi, trong lòng ta còn tiếc nuối đã lâu, xem ra hai ngày này có thể chơi tiếp rồi.”


“Lần trước chơi tuyết xong không lâu, tiểu thư còn nhiễm phong hàn, lúc này đây phải mặc dày một ít, tuyệt đối không thể tùy ý như trước nữa.”

“Được, được, nghe các ngươi.”

Trong lòng Hứa Vân Noãn dược dược dục thí, ăn xong bữa sáng, liền mặc áo váy dày, phủ thêm áo choàng phấn sắc, cầm lò sưởi tay ấm hoan thiên hỉ địa chuẩn bị đi tìm Mục Trần Tiêu.

Tuyết đọng trên đường đã được thanh lý sạch sẽ, Hứa Vân Noãn mang hài thêu Đinh thẩm mới làm cho nàng, đi trên mặt đất đát rung động, thanh âm phá lệ thanh thúy.

Nàng không khỏi cúi đầu nhìn hài của mình, mũi hài thêu một xâu hạt châu chừng hạt gạo, động phản xạ tuyết quang, như là mắt mèo phá lệ trong suốt.

Vọng Thư Uyển.com
“Tay nghề của Đinh thẩm thực sự là càng ngày càng tốt, hôm nào ta muốn học nàng, làm cho ca ca và Trần Tiêu hai đôi hài.”

“Lão thái gia sớm đã phân phó, không được tùy ý cô nãi nãi động châm tuyến, để tránh khỏi bị thương mắt.”

“Nào có yếu thế?”

Vừa nói, vừa mở cửa viện lạc ra, lập tức Hứa Vân Noãn không khỏi sững sờ ở tại chỗ.

Phía bên ngoài viện, Hàm Chương dẫn đầu, bộ hạ cũ hôm qua cứu đứng thật chỉnh tề.

Nhìn thấy Hứa Vân Noãn đi ra, bọn họ vội vã nghiêm túc thần sắc, rất cung kính hành lễ với nàng.


“Chúng nô tài gặp qua cô nãi nãi.”

Hứa Vân Noãn nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, khóe môi mang theo tiếu ý ấm người: “Hôm nay tuyết lớn giá rét, tại sao các ngươi không ở Lạc Hà uyển nghỉ ngơi cho tốt?”

“Thân là nô tài, tự nhiên nên tới bái kiến chủ tử trước.”

Hàm Chương nhìn chỉ hơn mười sáu mười bảy, phân minh tuổi không lớn lắm, nhưng là thần sắc và ngữ khí đều phá lệ trầm ổn, gò má của hắn có một đạo dấu vết, từ khóe mắt phải kéo đến vành tai phải, dấu vết hiện ra hắc sắc, nhìn qua như là một con rết dữ tợn.

Hàm Chương vội vàng hướng nghiêng đầu sang một bên, trong lòng âm thầm não: Ở trên chiến trường lâu ngày, căn bản không có chú ý tới vết sẹo trên mặt bản thân, nên lúc đến cũng không có chú ý, nhưng bây giờ lại hiểu được, cô nãi nãi thân kiều thể quý, tuổi lại nhỏ, nhìn thấy dấu vết trên mặt hắn, nhất định là sẽ bị kinh sợ.

“Nô tài suy nghĩ không chu toàn…”

Hứa Vân Noãn lắc đầu sang một bên, tựa hồ chuyên môn quan sát mặt của hắn: “Dấu vết trên mặt ngươi nên là chưa bao lâu đi?”

“A? Hồi lời của cô nãi nãi, là năm ngoái lưu lại ở trên chiến trường.”

“Lúc đó hung khí là ngươi tổn thương có độc bên trên?”

“Vâng, may là độc dược này không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ bất quá để dấu vết có vẻ phá lệ dữ tợn, dọa người chút.”

Hứa Vân Noãn mặc áo váy thêu tinh mỹ, ống tay áo làn váy nhiều đóa hoa mai nở rộ, thoáng khẽ động, làn váy thiên, hoa mai phía trên phảng phất có thể lập tức tràn ra mùi thơm ngát, để dung mạo của nàng càng phát ra xinh đẹp động nhân.


Lúc này nàng mở to một đôi mắt trong sáng, hàm chứa tiếu ý nhìn sang, đầy mặt ngây thơ, bất an thế sự, để người nhìn thấy, tâm tư đều mềm.

Phía sau Hàm Chương, hán tử có chút niên kỷ hơi lớn không tự chủ được theo tiếu ý Hứa Vân Noãn lộ ra, bởi vì luân phiên bị ép hại, buồn khổ đều tiêu tán không ít.

Bọn họ ở trên chiến trường chém giết đẫm máu, coi chừng biên cảnh, không phải là vì thủ hộ dáng tươi cười bình yên thuần túy sao?

“Ta theo tam gia gia học qua một ít y thuật, nhất là trên phương diện xóa sẹo có nghiên cứu sâu, nếu ngươi muốn để vết sẹo trên mặt nhạt đi một chút, có thể tìm ta lấy phương thuốc. Dĩ nhiên, không bỏ vết sẹo cũng không có gì, nhìn rất uy phong.”

Nghe nói như thế, Hàm Chương nguyên bản khẩn trương càng phát chân tay luống cuống: “Nếu cô nãi nãi biết xóa sẹo, ta da mặt dày muốn tìm cô nãi nãi lấy phương thuốc, có đôi khi ta tự soi gương, không chú ý đều có thể dọa bản thân.”

Hứa Vân Noãn làm như có thật gật đầu, “Tốt lắm nha, qua hai ngày ta điều phối xong cao dược thoa ngoài da, để người đưa qua cho ngươi. Ngươi tuổi còn nhỏ, sau này còn phải thú tức phụ nhi, đẹp, nhất định càng thêm được cô nương thích.”

Tức… Tức phụ nhi?

Mặt của Hàm Chương nhất thời hồng thấu: “Cô… Cô nãi nãi…”

Vọng Thư Uyển.com
Người theo sau lưng hắn nghe nói như thế không khỏi bật cười.

Biết được đám người Hàm Chương đến đây bái kiến Hứa Vân Noãn, Mục Trần Tiêu liền vội vội vàng vàng chạy tới, rất sợ đám người Hàm Chương mãng chàng, ăn nói xung động.

Ai biết vừa chạy tới, liền nghe được trận trận tiếng cười, động tác chuyển động xe lăn của hắn không khỏi hơi dừng lại.

Úc Khoảnh cũng thở phào nhẹ nhõm theo: “Xem ra đám người và Hàm Chương chung đụng vô cùng tốt với cô nãi nãi.”

“Ân.”


Hứa Vân Noãn nhìn thấy Mục Trần Tiêu, vội vã vươn tay ra vẫy vẫy hắn.

“Tôn nhi, ngươi đã đến rồi?”

“Gặp qua tướng quân.”

Đối mặt Mục Trần Tiêu, đám người Hàm Chương vội vã thu liễm tiếu ý, thần sắc rất cung kính túc mục.

“Không cần đa lễ, các ngươi sao lại sớm như vậy liền đến tìm cô nãi nãi?”

Hàm Chương đứng ra thay mọi người trả lời: “Hồi bẩm tướng quân, chúng nô tài đầu tiên là đến bái kiến chủ tử, thứ nai là muốn xem có gì để làm không.”

“Thân thể các ngươi còn chưa dưỡng tốt, không cần vội vả như thế.”

“Quá nặng không làm được, nhưng công việc vẫn là dễ dàng một chút công việc vẫn là không có vấn đề, đêm qua chúng ta hỏi qua Đinh Sơn đại ca, hắn nói chúng ta có thể giúp một tay chăm sóc noãn bằng.”

Mục Trần Tiêu hơi nhìn phía Hứa Vân Noãn: Cô nãi nãi cảm thấy thế nào?”

“Cho các ngươi đi hỗ trợ cũng có thể, bất quá cần phải nói trước, không thể miễn cưỡng bản thân, làm việc bản thân đủ khả năng. Các ngươi phải dưỡng thân thể thật tốt, chờ đầu xuân khí trời ấm áp lên, các ngươi có thời gian thi triển khí lực, hiện tại không thể quá mệt mỏi.”

“Vâng, đa tạ cô nãi nãi.”

Ba vạn lượng bạc tựu như một ngọn núi lớn, chặt chẽ áp ở trong lòng, không tìm chút sự tình làm, bọn họ thời khắc hổ thẹn, luôn cảm thấy trong lòng băn khoăn.

Hiện tại được rồi, rốt cục có chuyện làm rồi!

Chỉ phải cố gắng làm, sinh thời vẫn có hy vọng trả hết nợ cho cô nãi nãi!