Quốc Sắc Phương Hoa

Chương 39: Gặp lại (Hai)



Tác giả: Ý Thiên Trọng

Edit: Rin

Thì ra là chàng, Mẫu Đơn không nghĩ tới Tưởng Trường Dương sẽ chủ động chào hỏi. Lần này Tưởng Trường Dương cũng ăn mặc giản dị, tự nhiên như lần gặp đầu tiên, cây đao kia vẫn treo ở bên hông như cũ, chỉ có biểu tình của chàng là sinh động hơn lần trước rất nhiều. Lúc chàng cười thì lộ ra chút ngượng ngùng còn lúc không nói lời nào thì đường nét trên khuôn mặt vốn có vẻ hơi cứng ngắc cũng mềm mại đôi phần, có thể dễ dàng kéo gần cảm giác khoảng cách với người đối diện.

Mẫu Đơn nghĩ có lẽ chàng là một người không quá am hiểu cách giao tiếp với nữ tử. Sau đó nàng chính thức hành lễ về phía chàng, cười nói: "Đúng là như vậy."

Tưởng Trường Dương nhìn lướt qua đám người thì đã hiểu mọi người tới đây là muốn ăn đào lạnh nhưng lại không ăn được nên lập tức nói: "Mọi người chờ một chút." Chàng nói xong thì đi vào bên trong.

Mẫu Đơn thấy khó hiểu, Trương thị vội hỏi: "Muội quen người đó à?"

Mẫu Đơn nói: "Mấy ngày trước đây muội gặp chàng ở Lưu gia, cũng chỉ nói qua mấy câu thôi."

Tôn thị có suy nghĩ kỳ lạ nói: "Có lẽ chàng ấy đi thương nghị với người bao quán này để chúng ta cũng có thể ăn được đào lạnh đấy."

Trương thị cười nàng: "Muội thì chỉ biết đến ăn thôi."

Nàng còn chưa dứt lời thì thấy Tưởng Trường Dương cùng một người đàn ông có dáng người lùn nhưng cường tráng, để râu quai nón, mặc một bộ hồ phục màu lục đi ủng cao, thắt lưng đai lưng bằng vàng (*) đi ra. Râu quai nón chỉ nhìn thoáng qua đám người Mẫu Đơn rồi sảng khoái phân phó chủ quán: "Sắp xếp cho những vị khách này thật tốt, cứ ghi dưới danh nghĩa của ta."

(*) Trong thời nhà Đường, tất cả mọi người từ hoàng gia đến các quan chức bình thường đều tự hào khi đeo thắt lưng ngọc. Cấp bậc chính thức cũng có thể được phản ánh từ màu nền của thắt lưng ngọc. Theo ghi chép từ thời Hai Đường, thắt lưng ngọc bích cao cấp nhất có nền màu tím và toàn bộ thắt lưng ngọc được tạo thành từ mười ba miếng. Dưới mỗi tấm đai ngọc có móc nhỏ có thể dùng để đeo những vật dụng nhỏ.

Mẫu Đơn nhìn mặt mày người này có một loại cảm giác trầm tĩnh, không giận tự uy, lại nhìn đai lưng bên hông thì đoán đây không phải người thường, nàng thầm nghĩ, người ta đã bao cả cửa hàng, tất nhiên là cần có việc, hành động này của Tưởng Trường Dương biểu hiện chàng là một người biết lễ nghĩa và chu đáo nhưng nàng cũng không thể không biết tốt xấu mà gây thêm phiền toái cho chàng được. Nàng lập tức trịnh trọng hành lễ nói lời cảm tạ rồi lịch sự từ chối.

Râu quai nón cũng không nhiều lời, chỉ hơi mỉm cười rồi lại đi vào bên trong. Tưởng Trường Dương cười nói: "Ngài quá khách sáo rồi. Chỉ là một chén đào lạnh mà thôi, ngài cứ đi vào ăn cũng không có vấn đề gì to tát. Nếu là thật cảm thấy không tiện thì có thể tự mình trả tiền. Nhà này nổi tiếng nhất chính là thủy hoa lãnh đào."

Cũng chỉ là quen biết qua loa, không biết tại sao chàng lại ân cần đến vậy? Mẫu Đơn có chút do dự nhìn về phía Tưởng Trường Dương, lại bất ngờ nhìn thấy một chút thương hại và đáng tiếc từ trong mắt chàng. Nàng chợt hiểu thì ra chàng nghĩ rằng nàng thật sự đáng thương, khó khăn lắm mới ra cửa được một chuyến, hôm nay nếu không ăn được thủy hoa lãnh đào thì về sau cũng không biết đến năm nào tháng nào mới được ăn. Nàng lập tức mỉm cười nói: "Không sao, ngày mai ta lại tới."

Tưởng Trường Dương nghe vậy thì lại bắt đầu kinh ngạc. Lại thấy Mẫu Đơn đang tươi cười xán lạn, Vũ Hà cũng tươi cười nói chuyện với thị nữ bên cạnh, Tôn thị Trương thị thân thiết chăm sóc cho Mẫu Đơn, hoàn toàn không giống với ngày hôm đó, chàng nghĩ thầm có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó mà chàng không hay. Nên chàng cũng không miễn cưỡng Mẫu Đơn nữa, chỉ ôm quyền về phía nàng nói: "Nếu như vậy thì mời ngài cứ tự nhiên."



Mẫu Đơn lên ngựa đi được hơn mười trượng thì mới nhớ tới một chuyện. Nàng đã quên hỏi nơi ở của Tưởng Trường Dương. Lúc trước nàng quen chàng thông qua Phan Dung, nhờ có chàng giải vây nên nàng đã đáp ứng tặng cho chàng mấy cành mẫu đơn, nhưng mà bây giờ nàng đã lật mặt với Phan Dung và Lưu gia rồi, nếu ngày nào đó nàng muốn thực hiện lời hứa thì cũng không thể đi hỏi Phan Dung. Nhưng nếu lúc này nàng mà quay về hỏi chàng thì lại thành nhiều chuyện. Thôi vậy, chỉ cần chàng vẫn còn ở trong kinh thành này thì nhất định sẽ có ngày gặp lại.

Đoàn người trở về phường Tuyên Bình, Tôn thị và Trương thị tranh nhau trả tiền nhưng Mẫu Đơn lại kiên quyết ngăn cản, bảo người gác cổng rót nước đưa cho hai huynh đệ và hai tiểu nhị đưa nàng về nhà uống, rồi thưởng tiền cho hai tiểu nhị, để bọn họ trở về mua đồ ăn khao những người còn lại trong cửa hàng, sau đó bảo Lâm mụ mụ lấy mười xâu tiền giao cho hai huynh đệ. Hai huynh đệ kia cầm tiền trong tay thì vô cùng vui mừng: "Phu nhân không cần lo lắng cho bọn yêm, bọn yêm đi mua đồ rồi sẽ trở về nhà."

Ca ca nhìn trên nhìn dưới cánh cửa bên ngoài của Hà gia, cười nói: "Yêm gọi là Chương Đại Lang, hắn là đệ đệ của yêm gọi là Chương Nhị Lang. Nếu lần sau bọn yêm còn tìm thấy hoa này thì phu nhân còn cần nữa không?"

Mẫu Đơn cười nói: "Nếu là hoa bình thường thì ta không cần, ta muốn mua những chủng loại không giống bình thường như thế này, ví dụ như mọc ở nơi hoang dã, cánh hoa càng nhiều càng tốt, mùi thơm càng đậm càng tốt, nhan sắc cũng càng đa dạng càng tốt, chỉ cần mang đến đây thì ta đều sẽ mua. Tóm lại càng hiếm lạ càng tốt."

Chương Nhị Lang do dự một lát, nói: "Yêm đột nhiên nghĩ ra phía sau núi Vãng Sinh có một cây mẫu đơn khá cổ quái."

Mẫu Đơn nói: "Cổ quái như thế nào?"

Chương Nhị Lang khoa tay múa chân: "Yêm nhớ rõ khi còn nhỏ yêm đã nhìn thấy nó, hình như nó không cao cũng không to thêm, đến bây giờ cũng chỉ cao khoảng một thước rưỡi."

Mẫu Đơn nghiêm túc nói: "Khi nở hoa thì nó mới cao một thước rưỡi hay những lúc bình thường cũng cao như vậy? Đóa hoa có to không? Nở có nhiều không? Có màu sắc gì?" Nàng đoán đây là một gốc mẫu đơn nhỏ (mẫu đơn mini).

Dân gian thường nói về hoa mẫu đơn "Mọc một thước, ngắn tám tấc", nhưng thực tế không phải vậy. Hoa mẫu đơn nảy mầm vào mùa xuân, một cái mầm ban đầu mọc từ phần nhô ra của thân cây, sau đó mọc lá và hình thành một nụ hoa ở phía trên, phía dưới nụ hoa có một đoạn cuống dài tương đương, sau khi ra hoa, những bông hoa còn lại được nối vào cuống hoa. Khi hoa tàn thì cả hoa và cuống hoa đó đều cùng khô héo đi. Chỉ có một phần ba hoặc một nửa số thân ban đầu hình thành chồi lá để nở hoa vào năm sau và dần dần trở thành thân gỗ. Vì vậy trước và sau khi ra hoa vào mùa xuân, bởi vì cuống hoa dài ra nên cây nhìn cao hơn, sau khi hoa tàn, cuống hoa cũng héo và bị rụng đi, cây nhìn lại như thể ngắn lại.

Dựa vào kết quả mấy ngày nay nàng quan sát thì yêu cầu cơ bản về mẫu đơn của người trong kinh là cây cao thẳng, đóa hoa đầy đặn, nở hoa sum xuê. Nhưng bọn họ không bao giờ nghĩ rằng những giống cây có kích thước nhỏ nhắn, thời gian trồng ngắn, bộ rễ mỏng thì càng thích hợp trồng trong bồn thậm chí làm bồn cảnh, chúng sẽ đạt được kết quả bất ngờ khi dùng để trang trí trong nhà. Đây cũng là phương hướng gây giống ưu tiên sau này của nàng.

Giả thiết cây mẫu đơn hoang dại này đúng như lời Chương Nhị Lang nói, lúc nở hoa cũng chỉ cao một thước rưỡi thì nó sẽ là một nguyên liệu tốt để đào tạo mẫu đơn mini trong tương lai. Trong nhà các vương công quý tộc, nếu trên bàn để một bồn mẫu đơn và một tổ hợp hoa khác tạo thành một bồn cảnh có ngụ ý cát tường thì có thể tưởng tượng nó sẽ mang đến hiệu quả như thế nào.

Chương Nhị Lang thấy Mẫu Đơn hỏi thì cố gắng suy nghĩ sau đó nói: "Hoa màu trắng, đóa hoa không lớn, có lẽ có nhiều? Yêm không chú ý nó cao nhất là bao nhiêu nhưng chỉ nhớ là nó khá thấp bé. Có gì khác nhau sao?"

"Tất nhiên là không giống nhau rồi. Dù sao hai người cứ đi đào cho ta là được. Khi đào cẩn thận đừng làm tổn thương rễ của nó. Nếu nó giống như ngươi nói thì ta vẫn trả một vạn tiền, còn nếu không phải thì ta cũng sẽ không để các ngươi chịu thiệt đâu." Ngay lúc này thì Mẫu Đơn cũng không thể giải thích rõ ràng cho bọn họ được, chỉ có thể đợi nhìn thấy hoa lại nói tiếp.

Huynh đệ Chương gia nghe vậy thì liên tục bảo đảm nhiều nhất ba ngày sau sẽ đưa tới, sau đó nhớ kĩ vị trí của Hà gia rồi vui vẻ đi về.



Sau khi tiễn hai huynh đệ thì Mẫu Đơn đi gặp Sầm phu nhân. Xa xa nàng đã nghe thấy tiếng cười to vui vẻ của mọi người và âm thanh nịnh nọt của Súy Súy: "Nương yêu quý của con!"

Lâm mụ mụ giải thích cho Mẫu Đơn: "Lúc trước nó thích nhất là học câu này của con, đi Lưu gia ba năm thì bị quên mất, sáng nay tỉnh dậy lại nghe mọi người chào hỏi phu nhân, bọn nhỏ làm nũng gọi nương nên nhớ lại. Phu nhân bị nó kêu đến nỗi trong lòng buồn bã, sau một lúc lại sai người thưởng cho nó bí đỏ."

Mẫu Đơn bật cười: "Con chim thối này cũng rất biết gió chiều nào che chiều ấy đấy, mới đó mà đã ôm đùi nương ta rồi."

Vũ Hà cười nói: "Không phải nô tỳ khen đâu, em đã gặp nhiều con vẹt nhưng Súy Súy xem như là thông minh nhất đấy. Ngày ấy may mà có nó, nô tỳ cũng chỉ dạy vài lần, vậy mà nó đã nhớ kỹ."

Mẫu Đơn trầm ngâm nói: "Trở về thì nhớ dặn dò Khoan Nhi cùng Thứ Nhi, đều phải chú ý một chút, có chuyện gì quan trọng không được nói trước mặt nó."

Vũ Hà cẩn thận đồng ý. Hiện tại trong nhà cũng không thể nhìn ra có ai không tốt, có vẻ mọi người đểu rất yêu thương Mẫu Đơn nhưng nhiều người nhiều miệng, nếu không chú ý nói lời không nên nói, lại bị Súy Súy vô tình truyền ra ngoài thì chỉ càng gây thêm phiền cho Mẫu Đơn và Sầm phu nhân mà thôi. Vậy nên tất cả mọi người tất nhiên phải cẩn thận.

Sầm phu nhân ngủ trưa mới vừa dậy không lâu, đang ngồi nghiêng trên chiếc ghế dưới hành lang hóng mát, vây xung quanh bà là các nữ nhân Hà gia và bọn nhỏ, người thì uống trà, người thì nói chuyện phiếm, người thì nghe bọn trẻ đọc sách, thật là một cảnh tượng vui vẻ hòa thuận. Mọi người thấy Mẫu Đơn đi vào thì đều cười tủm tỉm nhường chỗ cho nàng để nàng ngồi xuống cạnh bên Sầm phu nhân.

Sầm phu nhân nắm tay Mẫu Đơn nói: "May mắn hôm nay các con mang nhiều người đi theo." Mẫu Đơn thấy Tôn thị cùng Trương thị cũng vây xung quanh Sầm phu nhân thì nàng biết hai người ấy đã nói chuyện xảy ra vừa rồi cho Sầm phu nhân nên cười nói: "Nếu có ít người thì con cũng không dám tùy tiện ra cửa."

Sầm phu nhân gật đầu: "Biểu ca Lý gia thật sự làm chuyện đó?"

Mẫu Đơn do dự một lát, nói: "Hình như là sự thật. Lưu Sướng hỏi huynh ấy thì huynh ấy thừa nhận. Huynh ấy đắc tội hai người đó, sợ là về sau sẽ gặp phiền toái." Mà sở dĩ Lưu Sướng hỏi Lý Hạnh, chắc chắn cũng là do đã tìm Thanh Hoa quận chúa hỏi qua, Thanh Hoa quận chúa không nhận mới có thể nghi ngờ Lý Hạnh. Thật ra với tính cách của Thanh Hoa quận chúa thì sớm hay muộn ả ta cũng sẽ làm chuyện này. Kể cả Lý Hạnh không nhận thì chưa chắc Lưu Sướng có thể chắc chắn là huynh ấy làm, huynh ấy thừa nhận thế này coi như đã đắc tội cả Lưu gia cùng Thanh Hoa quận chúa rồi, cuộc sống sau này của huynh ấy nhất định sẽ không được suôn sẻ.

Sầm phu nhân thở dài: "Đứa nhỏ này thật là...... Con thiếu hắn một món nợ nhân tình lớn rồi." Bà phải làm gì mới tốt đây? Bà nhìn Mẫu Đơn thấy nàng đang cụp mắt xuống, tâm trạng dường như rất nặng nề nên bà cũng không nói gì thêm, chỉ thúc giục Mẫu Đơn: "Không phải con mua hoa sao? Nhanh đi trồng đi?"

Thấy Mẫu Đơn đứng dậy đi trồng hoa, mấy cháu gái vội vàng xin mẫu thân mình cho nghỉ ngơi một lát rồi đi theo Mẫu Đơn đến hậu viện.

Trương thị mới nói: "Nương, con thấy hôm nay Lưu Sướng thật sự tức giận đấy, hắn trút hết giận lên người Hành Chi, chỉ sợ về sau sẽ càng gây khó dễ." Nàng cùng Tôn thị đều là nữ nhân, tất nhiên hiểu rõ ý nghĩa mấy câu mà Lưu Sướng nói với Mẫu Đơn. Nhưng làm con dâu, các nàng cũng không thể nói tiểu cô có gian tình trước mặt mẹ chồng nên chỉ có thể nói một cách tế nhị.

Sầm phu nhân nghiêm mặt nói: "Nên tiếp xúc như thế nào thì cũng vẫn như thế đi. Thân chính không sợ bóng tà."

Trương thị và Tôn thị liếc nhau, cùng đồng ý.