Nhã Kiều đã nghĩ đơn giản như vậy, thế nhưng cô đã xem thường sức mạnh của Lãnh Huyết. Không biết từ khi nào đĩa điểm tâm đã nằm ngay cạnh bể tắm. Nhã Kiều tròn hai mắt, liếc về chỗ mà vốn dĩ đĩa điểm tâm phải ở đó, thế nhưng dù cô có nhìn lại bao nhiêu lần đi chăng nữa thì sự thật vẫn là sự thật. Lãnh Huyết nhếch mép cười, ra lệnh cho cô:
"Mớm cho ta ăn!"
Ý của hắn là muốn cô dùng miệng đút cho hắn ăn sao? Nhã Kiều không thể tin được rằng hắn lại có cái suy nghĩ biến thái đến như thế đấy. Bây giờ trong người cô không có vũ khí phòng thân, với lại tên quốc sư trước mặt này không thể nào mà xem thường sức mạnh của hắn được. Nhã Kiều đành phải cắn răng chịu đựng thêm một lần nữa. Cô ngậm một đầu của chiếc bánh, dâng lên tận miệng cho hắn.
Lãnh Huyết rất tự nhiên mà cắn lấy chiếc bánh đậu xanh của cô. Bàn tay hắn dùng lực, giữ chặt lấy eo của Nhã Kiều, hắn trực tiếp nuốt luôn chiếc bánh tiện thể cướp luôn nụ hôn đầu của cô. Hành động bất ngờ này của hắn khiến cho Nhã Kiều không kịp trở tay. Lưỡi của hắn chuyển động rất nhẹ nhàng, cảm giác rất ngọt ngào và cuốn hút. Nhã Kiều cắn mạnh vào môi của hắn, khiến cho mùi máu tanh cùng hoà quyện vào nụ hôn nồng cháy của hai người. Cô cố gắng dùng lực đẩy cơ thể của hắn ra xa để lấy không khí xung quanh. Hắn cưỡng ép cô đến mức khó mà hô hấp một cách đều đặn được.
"Vô sỉ." Cô tức giận mắng hắn.
Lãnh Huyết chỉ bật cười mà đáp lại cô: "Đúng vậy, giờ ngươi mới biết sao? Một nô tì thì không nên có ý kiến nhiều với quyết định của chủ nhân chứ nhỉ?"
Nhã Kiều nhìn hắn với anh mắt khinh bỉ, "Ngươi nói đúng, nhưng có lẽ đây sẽ là lần cuối ngươi được đụng vào nữ sắc."
Dứt câu, trong tay Nhã Kiều đã cầm sẵn con dao găm trong tay, nhắm thẳng vào cổ của Lãnh Huyết. Tuy nhiên, với tốc độ này của cô thì vẫn chưa đủ để có thể sánh kịp với một đại yêu quái như hắn. Lưỡi dao chưa chạm được vào cổ của hắn thì đã bốc hơi như một cơn gió. Trong tay cô bây giờ chẳng còn lại gì cả. Nhã Kiều vô cùng kinh ngạc về những chuyện đang diễn ra. Rõ ràng cô đã lấy được con dao trong lúc hắn đang cưỡng hôn cô cơ mà, vậy tại sao bây giờ nó lại biến mất một cách lạ lùng như thế chứ?
Chỉ thấy Lãnh Huyết búng nhẹ tay một cái, tay chân của cô đều đã bị dây thừng trói chặt lại, không thể thoát ra được. Ánh mắt cô trở nên sắc lạnh mà chất vấn hắn:
"Rốt cuộc ngươi là cái thứ gì vậy hả? Ta chắc chắn ngươi không phải là người bình thường."
Lãnh Huyết cúi xuống, thì thầm bên tai cô: "Ta chính là phu quân đã được định sẵn từ trước của ngươi đây! Ngươi đã quên giao hẹn vào mười ba nắm trước của chúng ta sao?"
Nghe câu này của hắn, cô đã nhận ra được một điều, tên khốn trước mặt này chính là cửu vĩ hồ mà cô đã gặp vào nhiều năm trước. Thật không ngờ, mục tiêu cô cần giết lại là một đại yêu quái sao? Vậy thì làm gì có phần trăm giành chiến thắng cơ chứ! Chưa kịp để cô phản ứng lại thì hắn lại tiếp tục cưỡng hôn cô. Lần này, nụ hôn lại càng nồng cháy và lâu hơn. Đôi môi ngọt ngào như mật ong, kĩ thuật của hắn cũng rất thành thạo. Hai bàn tay của hắn cũng không chịu nằm yên một chỗ. Nó luồn vào trong chiếc yếm hồng của cô. Một bàn tay còn lại thì lướt qua một cách thật chậm chạp trên đôi chân mềm mịn và trắng trẻo. Từng chỗ mà hắn chạm vào khiến cho cơ thể cô đang tiếp xúc với một cục than hồng vậy, cảm giác ấm áp đến lạ thường.
Nhã Kiều không thể bị một tên yêu quái "ăn sạch" như vậy. Cô cố gắng vùng vẫy trong lòng hắn, hai tay dùng hết sức mà đẩy hắn ra. Sức lực của hắn thực sự quá lớn, cô chỉ có thể tách khuôn mặt điển trai của hắn tránh xa cô ra một chút mà thôi.
Cô dùng ánh mắt vô cùng đáng sợ mà đe doạ hắn: "Thả ta ra nếu không ta sẽ giết chết con hồ ly thối nhà ngươi."
Mọi chuyện không hề dừng lại trước những lời nói đó của cô. Lãnh Huyết vẫn tiếp tục công việc của bản thân. Hắn cúi xuống cắn nhẹ lên làn da trắng mịn của cô, từng nơi là lưỡi của hắn đi qua, đều để lại một dấu hôn đỏ.
"Loạt xoạt..."
Một tiếng động lạ vang lên làm gián đoạn hành động của hắn. Lãnh Huyết thở dài mà nhìn cô với ánh mắt tràn đầy sự tiếc nuối, " Mọi chuyện đành dừng ở đây vậy! Hôm nay lại có một "con chuột nhắt" đến nộp mạng đây mà!"
Nhã Kiều không hề quan tâm con chuột nhắt mà hắn nhắc đến là ai hết. Bây giờ trong lòng cô chỉ muốn ngay lập tức bóp chết tên khốn trước mặt mình mà thôi. Cô thẳng thắn hét lớn vào mặt hẳn:
"Tốt nhất là ngươi đi chết luôn đi!!!"
Để không bị dán đoạn trong việc săn mồi, Lãnh Huyết đành phải đánh ngất Nhã Kiều. Hắn nhẹ nhàng quấn cho cô một chiếc khăn màu trắng, sau đó cẩn thận đặt cô lên giường nghỉ.