Quốc Sư Sủng Thê Thành Nghiện

Chương 50: Nhớ Mộng



“Phu nhân, cũng đừng dễ dàng buông tha tiểu tử này, nhất định phải làm

hắn để lại chút bảo bối làm bồi thường, bồi thường!” Lưu Kỳ quân sư quạt

mo này vội xen mồm nói.

Nhìn thấy Lưu Kỳ, Thu Nhuyễn Nhuyễn liền nhớ tới Triển Hiến, liếc hắn

một cái, nói: “Ta cũng mơ thấy ngươi, ta cầu ngươi cứu ta, ngươi lại đóng

cửa lại, để một mình ta với người xấu.”

“Đờ mờ! Sao lại như thế đâu! Phu nhân, mộng là tương phản! Nếu thật xuất

hiện cái loại tình huống này, ta nhất định liều mạng bảo hộ ngài chu toàn!”

Lưu Kỳ vội tỏ lòng trung thành.

Bày tỏ lòng trung thành rồi bắt đầu ném nồi: “Đều do Xuân Dạ, nhất định là

hắn ghen ghét ta phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, mới cố ý ở

trong mộng làm bại hoại hình tượng của ta!”

Xuân Dạ trừng hắn một cái, cảnh trong mơ tuy là hắn bịa đặt, nhưng đều là

hắn căn cứ vận mệnh quỹ đạo của phu nhân mà bịa đặt, vì để nàng ở trong

mộng cảm nhận được hỉ nộ ai nhạc, cho nên từ trong mộng nàng hắn chỉ

trích đi quốc sư hộ nàng vô ưu.

Chuyện về sau đều là căn cứ sinh thần bát tự của nàng mà bịa đặt nhân quả,

nào biết đâu rằng vận mệnh bọn họ bị sửa đổi, bỏ Mạc Ly từ sinh mệnh

nàng đi mới là quỹ đạo vận mệnh chân chính của nàng. Còn lúc cái tên

Triển Hiến từ trong miệng phu nhân nỉ non phát ra, quốc sư thiếu chút nữa

bóp nát yêu đan của hắn. Nếu không vì sao hắn lại quỳ gối nơi này, còn

không phải vì mệnh căn vẫn bị bóp ở trong tay người ta. Vì yêu đan, về sau

hắn còn mạnh mẽ sửa chữa một phen cảnh trong mơ đã dệt. Để phu nhân từ

lúc gặp phải bọn buôn người trực tiếp nhảy đến đoạn sau, vẫn chưa phát

sinh quan hệ cùng Triển Hiến, sau đó làm cho hai vợ chồng bọn họ ở trong

mộng tái ngộ, cảnh trong mơ hoàn mỹ. Nếu dựa theo mệnh định nhân quả

của nàng phát triển tiếp, đây thỏa thỏa mà ác mộng thôi.

Mạc Ly trên mặt thần sắc hơi buông lỏng, lại vẫn khó coi, Xuân Dạ nhịn

không được nói: “Quốc sư, phu nhân đã tỉnh, có thể trả ta yêu đan?”

159

Mạc Ly không nói gì, trong phòng an tĩnh đáng sợ, chỉ có tiếng mưa rơi tí

tách ngoài cửa sổ, Thu Nhuyễn Nhuyễn có chút mạc danh, không rõ Mạc

Ly vì sao không đáp lời, nhẹ giọng kêu một tiếng: “Tướng công.”

Mạc Ly sờ sờ đầu nàng, lúc này mới đưa yêu đan cho Xuân Dạ, Xuân Dạ

vội thu hồi yêu đan về

trong cơ thể, còn không kịp cao hứng, đã nghe Mạc Ly đạm thanh nói:

“Xuân Dạ, ngươi tốt nhất thành thật thủ quy củ, đừng để rơi vào tay ta.”

Yêu đan tới tay, ai còn sợ ngươi? Xuân Dạ rốt cuộc không dám kiên cường

trả lại một câu, lấy đạo hạnh hắn hiện tại, dù thêm Việt Truyện nữa còn

không nhất định đấu nổi Mạc Ly, không nói đến Việt Truyện có thể mạo

hiểm nguy hiểm tiết lộ thân phận mà ra tay hay không, một mình hắn hiện

tại là nhất định không đối phó được, chỉ đành chắp tay đáp vâng.

Xuân Dạ đi rồi, bọn họ cũng tiếp tục lên đường, Việt Truyện đánh xe.

Thu Nhuyễn Nhuyễn ghé vào trên đùi Mạc Ly, nói cho hắn về giấc mộng

tối hôm qua, nói nàng quên mất hắn, rõ ràng nhớ rõ chuyện với hắn, lại

trước sau không nhớ nổi hắn là ai, cha chết rồi nàng bắt đầu lưu lạc lang



thang không có mục tiêu, bị bọn buôn người từ phía sau đập choáng bắt đi,

thiếu chút nữa bị bán, hẳn là được một người tên là Triển Hiến cứu.

Mạc Ly tuy rằng đã sớm biết Triển Hiến xuất hiện ở trong mộng của nàng,

nhưng giờ phút này nghe thấy tên Triển Hiến từ miệng nàng nói ra, vẫn

nhịn không được xúc động muốn đánh Xuân Dạ một trận. Giai đoạn trước

hắn không xuất hiện ở trong mộng tiểu tức phụ cũng thôi, thế

nhưng để Triển Hiến kia xuất hiện, còn làm anh hùng cứu mỹ nhân, thật là

muốn bóp nát yêu đan của Xuân Dạ!

Lưu Kỳ và Thu Nhuyễn Nhuyễn không chú ý thấy mặt hắn âm trầm, Lưu

Kỳ lanh mồm lanh miệng nói: “Phu nhân thế nhưng mơ thấy Triển Hiến

kia? Còn để hắn biểu hiện một phen như

vậy, sao không mơ thấy ta cứu ngài, có thể thấy được Xuân Dạ kia cỡ nào

đố kỵ ta, trong mộng còn phải hố ta một đường.”

“Lại nói nữa, sau đó cảnh trong mơ vừa chuyển, không biết thế nào tới kinh

thành rồi, ta bị một nữ tử mắng là hồ ly tinh, lại là Triển Hiến thay ta giải

vây, rồi lừa gạt ta nói hắn là tướng công của ta, ta không tin, hắn liền thẹn

quá thành giận muốn khinh bạc ta, ngươi vừa lúc đi tới, ta cầu ngươi cứu ta,

ngươi vừa thấy hắn rút kiếm liền chạy nhanh như bay!”

“Ghen ghét a! Con yểm yêu đó muốn châm ngòi li dán quan hệ của chúng

ta! Phu nhân ngài ngàn vạn đừng tin, hắn chính là yêu tinh, không thể tin

được!”

Thu Nhuyễn Nhuyễn bị bộ dáng buồn cười của hắn chọc cười, xua xua tay

nói: “Cũng mất công ngươi chen vào, mới làm hắn không có hứng thú, ta

mới có thể tránh được một kiếp, mới có thể

chạy ra khỏi phủ hắn.”

“Về sau lại thế nao?” Lưu Kỳ hỏi.

“Sau đó ta trộm chạy trốn, khi chạy đến cửa thành, gặp được mấy người

cưỡi ngựa vào thành, người cầm đầu kia là Tống Hoài lớn lên rất giống

tướng công, ta chợt vừa thấy liền nhận sai người, thiếu chút nữa bị hắn

chém dưới ngựa, lại là Triển Hiến cứu ta. Sau đó hoàng đế lấy danh 160

nghĩa yêu nữ, hạ lệnh Tống Hoài chém ta, hắn cho ta một đao, sai người

ném ta vào bãi tha ma, lúc tỉnh lại đã được tướng công cứu, rồi mới tỉnh

dậy.”

“Tống Hoài này là người phương nào? Sao lại xuất hiện ở trong mộng của

phu nhân, còn lớn lên giống quốc sư.”

Thu Nhuyễn Nhuyễn lắc đầu nói: “Ta cũng không biết, ta không quen biết

hắn, trong mộng hắn là nghĩa tử của Tống công công.”

Thu Nhuyễn Nhuyễn vừa dứt lời, đã nghe Mạc Ly nói: “Hắn là đệ đệ cùng

cha khác mẹ của ta, Tống Hoài.”

“Khó trách lớn lên giống quốc sư.”

Thu Nhuyễn Nhuyễn lắc đầu, nói: “Chợt vừa thấy thì giống, nhìn kỹ vẫn

không giống, còn không phải bởi vì ở trong mộng ta quên mất tướng công,

nếu không cũng sẽ không nhận sai.”

“Đúng vậy, quốc sư đây khí chất toàn thân nào có thể dễ dàng bắt chước.”

Lưu Kỳ thuận miệng liền chụp mông ngựa.

Mạc Ly vuốt lưng tiểu tức phụ như suy tư gì, mộng tối hôm qua cũng không



phải là Xuân Dạ

trống rỗng bịa đặt, nàng vẫn chưa từng gặp Triển Hiến và Tống Hoài. Triển

Hiến xuất hiện là bởi vì hắn và tiểu tức phụ kiếp này có duyên, vậy Tống

Hoài thì sao? Trong mộng là hắn giết Nhuyễn Nhuyễn.

Mạc Ly cẩn thận hồi ức một chút sinh thần của Tống Hoài, giơ tay bấm đốt

ngón tay một phen, hắn ta cũng không có quan mệnh, tuyệt sẽ không giống

như trong mộng có thể trở thành thân tín của hoàng đế. Hẳn là Xuân Dạ vì

sửa chữa cảnh trong mơ, lại không ngờ Nhuyễn Nhuyễn dễ

dàng ra mộng, cho nên mới vào lúc nàng sắp nhớ được, thiết kế một người

lớn lên giống hắn đâm nàng một kiếm, làm cho nàng có hỉ nộ ai nhạc lớn

nhất. Bởi vậy có thể thấy được, Xuân Dạ

tu hành cũng không phải là chỉ là hút dục vọng của người ta.

Thu Nhuyễn Nhuyễn nghĩ đến cái gì, hỏi: “Xuân Dạ làm như thế nào để

mọi người bỏ hiến tế?”

“Cái này ta biết, ta cũng mơ thấy.” Lưu Kỳ giành trước đáp.

Thu Nhuyễn Nhuyễn véo một miếng mứt vừa ăn vừa nghe hắn nói.

Đêm qua Lưu Kỳ đang mộng cùng mỹ nhân hôn môi, đột nhiên cảnh trong

mơ thay đổi, hắn còn ở thôn Lạc Hoa, trong mộng thôn Lạc Hoa không

giống như hắn nhìn thấy, đầy trời hoa rơi bay múa, đúng là kỳ danh, cực kỳ

xinh đẹp.

Hắn theo bản năng đi tìm Mạc Ly và Thu Nhuyễn Nhuyễn, có thể đi hết

thôn Lạc Hoa còn không tìm thấy hai người bọn họ, mơ hồ hắn lại về nhà

thôn trưởng, thôn trưởng bọn họ cũng không ở

đấy, hắn đang muốn đi thì trời bắt đầu mưa, mưa càng rơi càng lớn, càng rơi

càng lớn, không đến chốc lát trong viện nước ngập một tầng. Không biết

lúc nào thì thôn trưởng bọn họ đều trở lại, trong đó còn có một cô nương

hắn chưa từng gặp. Hắn nghĩ, sao thôn trưởng còn có một nữ nhi?

Không biết mưa rơi bao lâu, trong mộng hắn không có khái niệm thời gian,

chỉ nhớ rõ qua thật lâu, đột nhiên một đám người đi tới, bọn họ tới thương

lượng chuyện hiến tế với thôn trưởng, 161

người toàn thôn đi từ đường, thôn trưởng lấy ống thẻ trong từ đường để

toàn bộ nữ nhi chưa gả

trong thôn rút thăm, rút số nhỏ nhất là tế phẩm.

Không phải là nữ nhi của thôn trưởng đi? Lưu Kỳ trong lòng nghĩ như thế,

nhưng không ngờ tới, thật là hắn đoán đúng rồi. Thật sự là nữ nhi thôn

trưởng rút trúng, thôn trưởng phu nhân kêu khóc không muốn, đột nhiên

đèn trong từ đường tắt hết, một cái bài vị cao nhất trên từ đường rớt xuống

dưới, thôn trưởng vội nhặt lên, lại thấy bài vị đột nhiên lòe ra kim quang,

hư không xuất hiện thanh âm nói: “Tiểu bối ngu si, trời muốn mưa không

quan hệ đến chuyện khác, trận mưa này hai ngày sau giờ Tuất canh ba sẽ

ngừng, ngừng một ngày lại sẽ tiếp tục mưa, các ngươi nhân lúc này đi thành

trấn phụ cận tị nạn.”

Lời này nói xong, Lưu Kỳ liền tỉnh, nghĩ không thể hiểu được mộng này

vội xuống xe ngựa đi tìm Mạc Ly, mới biết được mộng này chính là hắn ta

và Xuân Dạ làm ra, lúc này Lưu Kỳ mới hồi vị, trong mộng thanh âm kia

còn không phải là quốc sư sao!