Quốc Sư Sủng Thê Thành Nghiện

Chương 54: Lão Tổ Tông Là Diễn Tinh



Ông ấy đã dám nói trắng ra cho bọn họ như thế là tính toán chắc chắn bọn

họ không cự tuyệt được. Cũng đúng, đó chính là Lưu Chiếu vô thượng thần,

bọn họ bất quá là một giới phàm phu tục tử, làm sao qua được ông ấy.

Thu Nhuyễn Nhuyễn vẫn nghĩ không rõ, vì sao ông ấy không thể trực tiếp

tu luyện, lại muốn âm dương song tu cùng với nữ nhi của bọn họ?

Thu Nhuyễn Nhuyễn nghĩ không rõ, chỉ có thể hỏi tướng công nhà mình.

Mạc Ly giải thích: “Mỗi người trong cơ thể đều có tiên cốt, đều có thể tu

hành, tiên cốt càng tốt thì càng hiển quý, người tiên cốt yếu hoặc bị rút đi

tiên cốt thì cả đời chú định tầm thường vô vị, không dễ tu hành nhất. Tổ sư

gia mới vừa nói nói câu kia nàng còn nhớ rõ?”

Thu Nhuyễn Nhuyễn gật gật đầu.

“Trung dung điều hòa chiết trung giống Đạo gia chú ý âm dương cân bằng,

người trung dung chí thiện, là người thì thành tâm thành ý, tu đạo thì chí

đức, đến thánh. Nhưng chuyện thân thể trung dung làm tiên cốt này ta cũng

là lần đầu nghe nói.”

Mạc Ly sờ sờ mày tiểu tức phụ đang nhăn lại, nhẹ giọng nói: “Được rồi,

đừng nghĩ nữa, tới đâu hay tới đó, ông ấy cũng không thực sự uy hiếp

chúng ta. Trời sắp sáng, nắm chặt thời gian ngủ

tiếp trong chốc lát đi.” Mạc Ly dù an ủi Thu Nhuyễn Nhuyễn như vậy,

nhưng trong lòng lại vẫn không qua được. Cuối cùng hắn đã biết vì sao Lưu

Chiếu vô thượng thần không có môn đồ gì, nhập môn nghiêm khắc là một

chuyện, Tổ sư gia bản lĩnh lớn lại không đáng tin cậy lại là một chuyện

khác.Hiện giờ trong lòng hắn hoài nghi thân thể tiểu tức phụ thuần âm có phải là

sư phụ dựa theo Tổ

sư gia phân phó mà cố ý làm ra hay không? Bất quá theo hiểu biết của hắn

về sư phụ mấy năm nay mà nhìn nhận, sư phụ là thật tình yêu thương nữ nhi

Nhuyễn Nhuyễn này, lúc trước đến tột cùng đã xảy ra cái gì, sư nương vì

sao sinh xong lại qua đời, Còn vừa lúc vào năm âm, tháng âm, giờ âm, lấy

đạo hạnh của sư phụ tuyệt không thể không biết. Vậy hết thảy không khỏi

cũng quá mức trùng hợp.

Bất quá dù nghĩ thế nào cũng chỉ là suy đoán, sư phụ đã chết, mọi chuyện

đều theo gió biến mất, mà dù biết thì thế nào, việc thành kết cục đã định,

biết cũng không có cách nào thay đổi.

Thu Nhuyễn Nhuyễn hồn nhiên không biết Mạc Ly suy nghĩ chuyện này,

vốn là bị hắn náo loạn một hồi đã mệt đến không được, lại lăn lộn lâu như

thế, thoáng thả lỏng liền ngủ rồi.

Mạc Ly vuốt tóc tiểu tức phụ một chút một chút, lại thở dài, tóm lại trước

mắt nhìn xem, tổng thể

vẫn còn tốt, chỉ có thể thuận theo tự nhiên, thích ứng trong mọi tình cảnh.

Ngày hôm sau Lưu Kỳ từ kỹ viện trở về, nhìn thấy có thêm một đứa bé con,

buồn bực hỏi:

“Quốc sư, đứa bé này từ đâu ra?”

Mạc Ly nhìn Tổ sư gia vùi đầu uống cháo, thuận miệng đáp: “Nhặt.”

Lưu Kỳ ngáp một cái, ngồi xuống ăn cơm sáng cùng bọn họ, nói: “Không



nghĩ tới quốc sư ngài còn có loại yêu thích là nhặt hài tử.”

Lưu Kỳ nói rồi duỗi tay sờ sờ một bên đầu đứa bé mập mạp, nói: “Bé con

này còn thật đẹp.”Mạc Ly nhìn động tác của hắn, mí mắt thẳng lên, há miệng thở dốc, muốn

nhắc nhở hắn, lại không biết nên nói từ đâu, chỉ phải ngậm miệng lại, hắn ta

cứ tự cầu nhiều phúc đi.

Nhãi con mập mạp quay đầu bẻ tay Lưu Kì ra, nhăn cái mũi nói: “Thúc

thúc, trên tay ngươi có mùi thối.”

“Nói bậy…” Lưu Kỳ nói xong lại có chút chột dạ, đêm qua hoa khôi kia

xác thật là hăng hái, nước phun như không cần tiền, Lưu Kỳ cẩn thận ngửi

ngửi tay, hắn ra khỏi Di Hồng Viện chính là cố ý tắm rửa rồi, không lý nào

còn giữ mùi vị.

Mạc Ly nhìn bộ dáng này của hắn, còn có cái gì không rõ, lập tức trầm mặt

xuống, định quát hắn đừng dạy hư tiểu hài tử, nhưng nghĩ lại nghĩ, Lưu

Chiếu vô thượng thần đâu phải tiểu hài tử gì, gọi là lão tổ tông cũng không

quá.

Mạc Ly ngậm miệng, hắn vẫn nên tử tế ăn cơm đi thôi, chuyện của Tổ sư

gia còn không tới lượt hắn quản.

Mạc Ly hai ba ngụm ăn xong cơm, mỗi món đều cầm một chút, đi lên lầu

đưa cơm cho tiểu tức phụ, trước khi đi dặn dò Lưu Kỳ trông Kim Triều.

“Sáng nay có rượu sáng nay say, tên này hay.” Lưu Kỳ lúc này không cần

dùng tay sờ đầu của nó, sửa lại dùng chiếc đũa nhè nhẹ gõ gõ cái trán.

(KimTriều = sáng nay)

“Thúc thúc, Di Hồng Viện chơi vui sao?” Lời này của bé con hỏi đến Lưu

Kỳ thiếu chút nữa làm đổ cái chén cầm trong tay. Hắn vội buông chén ra,

đôi tay ôm ngực đánh giá một chút thằng bé ranh con trước mặt, nói: “Tiểu

tử thúi còn nhỏ tí đã biết Di Hồng Viện, chẳng lẽ là muốn học Lưu thúc

thúc của con làm người tiêu dao lăn lộn trong trời đất?”

Bé con mập uống một hơi cạn sạch chén cháo, đứng lên, đôi tay chắp sau

lưng, học bộ dáng người lớn, rung đùi đắc ý nói: “Nữ nhân đều là họa thủy,

trăm hại mà không một lợi.”“Được nha, lời này nhất định là thư sinh thối nát nào dạy cho con, những

ngụy quân tử đó thực là dối trá mà, chờ sau này con nếm được tư vị nữ

nhân thì sẽ biết Lưu thúc thúc của con nói có bao nhiêu chính xác, tư vị này,

diệu! Tuyệt không thể tả!” Lưu Kỳ nói, bưng cháo lên uống một hớp lớn,

nếu không phải nó là đứa bé con, hiện tại hắn đã có thể dẫn nó đi Di Hồng

Viện kiến thức một phen.

Kim Triều không tiếp tục múa mép khua môi cùng hắn, cười nhạo một tiếng

liền muốn đi, bị

Lưu Kỳ nắm cổ áo lại xách trở về, hỏi: “Quốc sư đang êm đẹp sao lại nhặt

một hài tử, đến tột cùng con có lai lịch gì?”

Kim Triều chớp chớp mắt to, giọng trẻ con đáng yêu nói: “Nhạc phụ đại

nhân thấy ta lớn lên đẹp, nói là vừa lúc xứng với khuê nữ của ông ấy, liền

mang ta về.”

“Đờ mờ! Phát rồ nha!” năng lực của Quốc sư cũng quá nghịch thiên đi!



Xem một cái đã biết đứa bé này là con rể hắn sau này?

Mạc Ly vừa không cẩn thận đã bị đeo nồi, nếu hắn có năng lực này, ngày

hôm qua thiên lôi hẳn đã tới bổ một trận.

Nhiều thêm đứa bé cùng nhau lên đường nên Lưu Kỳ không nhàm chán

nữa, không có việc gì thì trêu chọc nó, thích nhất véo khuôn mặt đầy thịt

của đứa bé. Mỗi lúc như này Mạc Ly nhìn thấy đều hãi hùng khiếp vía, sợ

Tổ sư gia ngay tại chỗ xé sống Lưu Kỳ.

Không thể lại làm thế nữa, Mạc Ly ho nhẹ một tiếng, nói: “Lưu Kỳ không

cần hồ nháo, buông Kim Triều ra.”

Mạc Ly lên tiếng, Lưu Kỳ không dám không theo, buông lỏng tay ra, còn

không quên xoa vuốt khuôn mặt Kim Triều đã đỏ hồng, nói với Mạc Ly:

“Quốc sư, tiểu tử này da thịt non mịn, làm con rể không tốt, không bảo hộ

được con gái nuôi của ta.”Mạc Ly ghét bỏ mà nhìn hắn một cái, lúc nào thì thành con gái nuôi của hắn

rồi?

Thu Nhuyễn Nhuyễn cũng vô ngữ, nữ nhi còn không thấy bóng, một người

hai người đã nhớ

thương rồi.

Mạc Ly đang muốn nói chuyện, nhóc béo đột nhiên ôm lấy chân hắn, hai

mắt đẫm lệ mà nhìn hắn, đáng thương hề hề hỏi: “Nhạc phụ đại nhân cũng

cảm thấy như thế sao? Nhạc phụ đại nhân ghét bỏ tiểu tế sao?”

Mạc Ly mí mắt run rẩy, rất muốn ném văng lão tổ tông diễn tinh này ra, cố

tình còn không có biện pháp nào, chỉ đánh cứng rắn xả khóe miệng trấn an

nói: “Sao lại thế, không cần nghe Lưu Kỳ nói hươu nói vượn.”

“Nhạc phụ đại nhân lời này nói ra một chút cũng không chân thành.” Kim

Triều hít hít mũi, bộ

dáng ủy khuất ba ba cực kì khiếng người ta đau lòng, Thu Nhuyễn Nhuyễn

thấy bộ dáng này còn rất muốn dỗ dành nó, nhưng nghĩ đến thân phận thật

của nó, nháy mắt không còn ý niệm muốn dỗ nữa.

Nào biết đâu được, lão tổ tông này khi dễ Mạc Ly còn chưa tính, eo nhỏ uốn

éo, lại ôm lấy chân Thu Nhuyễn Nhuyễn, bẹp miệng ủy khuất hỏi Thu

Nhuyễn Nhuyễn: “Nhạc mẫu đại nhân ngài phân xử công bình cho tiểu tế.”

Bị điểm danh Thu Nhuyễn Nhuyễn đành phải căng da đầu, vừa định nói

chuyện, bị Lưu Kỳ đánh gãy, “Kỳ quái, phu nhân ở đây trước mặt tiểu tử

thúi này sao lại không mang nón màn che? Tiểu tử thúi không sợ mắt đỏ

sao?”

Thu Nhuyễn Nhuyễn trong lòng lộp bộp, nhưng thật ra quên mất chuyện

này, xin giúp đỡ mà nhìn phía tướng công nhà mình. Không đợi Mạc Ly tìm

lý do, tay béo của Kim Triều đã xoa xoa nước mắt trên mặt, nói: “Vì sao

phải sợ? Mắt đỏ giống tiểu bạch thỏ thật đáng yêu, Kim Triều cũng muốn

có mắt đỏ, như vậy nhạc phụ đại nhân sẽ yêu ai yêu cả đường đi, không chê

tiểu tế.”

Kim Triều nói rồi lại bắt đầu gạt nước mắt, nhìn Mạc Ly mặt đen xì, Lưu

Kỳ không khỏi ôm bụng cười to, tiểu tử thúi, cái đồ tiểu quỷ này đến tột

cùng là ở đâu ra?