Quốc Sư Sủng Thê Thành Nghiện

Chương 58: Bí Mật Nhỏ Của Lão Tổ Tông



Đó là lần đầu tiên Mạc Ly thấy yêu tinh, cũng từ đó sư phụ bắt đầu thẳng

thắn với hắn về thể

chất đặc thù của Nhuyễn Nhuyễn, không chỉ âm vật có thể đoạt xá tránh

được luân hồi, thân thể

thuần âm này cũng là lô đỉnh tuyệt hảo để yêu vật tu hành.

Cũng trải qua một lần đó, hắn mới hạ quyết tâm đi theo sư phụ tu hành,

chính thức vào đạo môn.

Từ khi đó hắn biết ý đồ chân chính sư phụ dắt hắn trở về, từ khi đó hắn bắt

đầu nỗ lực vì tiểu cô nương mắt đỏ này.

Lúc ấy hắn chỉ vì báo ân, sau dần dần lại thật sự coi như người một nhà, cha

ruột mẹ kế bọn họ

phảng phất thành chuyện đời trước.

Bất quá ngay từ đầu hắn chỉ coi Nhuyễn Nhuyễn là muội muội, sau lại mới

hiểu được sư phụ

nuôi hắn như con rể, trong lòng cũng chậm rãi thay đổi muội muội thành

tiểu tức phụ, coi nàng như trách nhiệm của mình.

Tình cảm giữa bọn họ vẫn luôn không tính là thân mật, thậm chí thành thân

rồi cũng mười phần xa cách. Từ đầu đến cuối hắn chưa bao giờ nghĩ tới hòa

ly, mặc dù bọn họ có thể trở thành phu thê chân chính hay không, chưa bao

giờ nghĩ tới tách ra với nàng. Thậm chí tử vong, hắn cũng đã sớm tính toán,

thành quỷ cũng sẽ canh giữ ở bên cạnh nàng, bảo hộ nàng chu toàn, trừ phi

hồn phi phách tán, hôi phi yên diệt mới có thể tách bọn họ ra. Hắn bất tử bất

diệt, ai cũng đừng nghĩđánh chủ ý với nàng. Thu Nhuyễn Nhuyễn với hắn đã vượt qua hết thảy,

thậm chí cả sinh mệnh.

Từ ngày đầu tiên hắn bắt đầu tu đạo, đây là hắn hứa hẹn với sư phụ.

“Bụng còn đau không?” Mạc Ly hỏi.

Thu Nhuyễn Nhuyễn theo bản năng nhìn nhìn chung quanh, thấy không ai

chú ý, vội lắc lắc đầu, nói: “Trước công chúng nói cái gì, chuyên tâm xem

lửa.”

Tối hôm qua nửa đêm về sáng nàng tới nguyệt sự, bụng đau rầm rì, hắn

dùng tay làm ấm đến nửa đêm mới đỡ, cũng vì chuyện này cùng với lão tổ

tông sốt một đêm, hắn mới cố ý đi săn thú hoang, cho bọn họ ăn đồ ăn nóng

hổi.

Thu Nhuyễn Nhuyễn cũng biết tâm ý của hắn, trong lòng ấm áp dễ chịu,

thật cảm thấy mình mệnh tốt, có thể gặp gỡ hắn. Đây cũng là nguyên nhân

nàng mười phần chiếu cố lão tổ tông, nếu không có lão tổ tông, hai người

bọn họ kiếp này cũng sẽ không gặp được nhau.

Lão tổ tông ghé vào cửa sổ xe, đầy oán niệm nhìn hai người bọn họ, mặt

bánh bao tức giận, lại hung hăng cắn một ngụm mứt. Nếu biết suy nghĩ của

Thu Nhuyễn Nhuyễn, lão tổ tông tâm tình tốt có lẽ sẽ giải thích nghi hoặc

cho nàng. Ngươi cho là ai cũng có thể gặp được thân thể thuần âm loại này

chuyện vạn trung vô nhất này sao, Loan Quân thượng thần.

Đáng tiếc lão tổ tông hiện tại tâm tình cực kì không tốt, cũng không biết

nàng suy nghĩ gì.

Lão tổ tông có thật nhiều bí mật, hai người bọn họ vào luân hồi đạo, đã



quên chuyện trước kia, nào biết đâu ngàn năm trước bọn họ đã có chuyện

xưa.

Việc này lại nói đến cũng thật quá dài, trăm năm trước thượng thần Loan

Quân hữu cầu tất ứng, còn có danh vọng cực cao ở dân gian, đồ đệ và dânchúng thờ phụng cũng nhiều, Mạc Ly từng chính là một đệ tử có thiên phú

trong đó, đi theo Loan Quân thượng thần tu luyện trăm năm, mắt thấy chỉ

thiếu thiên kiếp là có thể được thăng thiên nhưng trong lúc đó lại xảy ra

chuyện, dính phải nhân quả cùng yêu nghiệt. Loan Quân thượng thần thấy

hắn tu hành không dễ, vì sửa lại nhân quả cho hắn, lại trời xui đất khiến làm

yêu nghiệt kia tức giận, nháo đến trăm họ lầm than, lúc này mới có việc

Loan Quân thượng thần lịch kiếp muôn đời hiện giờ.

Việc này vốn đã không có quan hệ với Mạc Ly, nhưng rốt cuộc là bởi vì hắn

mới hại Loan Quân thượng thần bị biếm lịch kiếp, trong lòng hắn hổ thẹn,

cũng vào luân hồi, nguyện muốn hộ nàng mỗi đời mỗi thế, nhưng trời làm

sao có thể dễ dàng né tránh, mỗi một đời bọn họ đều vừa lúc bỏ

qua nhau.

Mạc Ly chưa nhảy Tru Tiên Đài, quá mỗi một đời lại trở về Thiên Đình, tìm

về ký ức, mới phát hiện rất nhiều lần nàng chịu khổ, hắn rõ ràng ở ngay

cạnh, lại vừa vặn bỏ lỡ, một đời này nếu không có lão tổ tông, bọn họ cũng

sẽ giống như những đời trước, cứ thế mà bỏ qua nhau.

Mạc Ly tiên hào là Thanh Hạc, cũng là Loan Quân thượng thần đặt, Loan

Quân thượng thần nguyên thân là chim Thanh Loan, Mạc Ly là do nàng độ

vào đại đạo, Thanh là lấy một chữ trong Thanh Loan, hạc là tọa kỵ Mạc Ly

cưỡi lúc phi thăng.

Lão tổ tông nhìn hai người thân mật, cười không có hảo ý, nếu ông nhớ

không lầm, kiếp nạn muôn đời của Loan Quân thượng thần sắp qua đi.

Loan Quân thượng thần trước kia tích góp tiên duyên cũng đủ nhiều, một

khi lịch kiếp kết thúc là có thể một lần nữa phi thăng. Khi đó khôi phục ký

ức, không biết nàng phải đối đãi với đồ nhi đã từng có da thịt thân thiết với

mình như

thế nào đây?

Bất quá lại nói tiếp Mạc Ly cũng coi như nhờ họa được phúc, hắn là một

tiểu tiên vừa mới đắc đạo đương nhiên không thể lên Cửu Trọng Thiên cầu

hỗ trợ, bởi vì chấp niệm tìm Loan Quân thượng thần này, làm hắn ngoài ý

muốn có được nguyện lực của tín đồ thờ phụng Loan Quân thượng thần ởthế gian, tu vi tăng vọt, là trăm năm mới có một tiểu tiên vừa mới phi thăng

đã có thể thành thần.

Lão tổ tông nghĩ đến khi bọn họ về thiên đình gặp nhau rồi xấu hổ liền hả

giận, cũng không biết Loan Quân thượng thần đến lúc đó có thể tiếp thu

tiểu đồ mình làm tiên lữ hay không?

Đến nỗi cái gì thân thể trung dung có thể làm tiên cốt, đều là lão tổ tông

một đường nói bậy nói bạ, bịa ra lừa bọn họ, tiên cốt không chút tiên lực

làm thế nào có thể treo lên cùng tiên thể đâu, 185

thân thể trung dung cũng không giả, nhưng thân thể trung dung này cũng

phải chỉ là âm dương kết hợp còn phải có chứa tiên lực.

Mạc Ly tuy nhập luân hồi, nhưng rốt cuộc là tiên gia, Thu Nhuyễn Nhuyễn

tuy là Loan Quân thượng thần chuyển thế, nhưng nhảy Tru Tiên Đài đã là

phàm nhân, bọn họ lại vì thân thể âm dương cùng nhau, hài tử của bọn họ



mới chân chính là thân thể trung dung có thể làm tiên cốt.

Bọn họ tình huống này bất đồng với tình huống của Nguyệt Triện chân

quân, Nguyệt Triện chân quân theo lệnh Thiên Đế, sớm cùng Nguyệt Hoa

thần nữ đính hôn ước, hắn và phàm nhân liên lụy, huỷ hoại minh ước, mới

bị trời phạt. Nếu hắn không phải nhậm mệnh Thiên Đế, không có hôn ước

trong người, cũng có thể cùng phàm nhân ở bên nhau, Nói đến người và

tiên, tiên nhân thọ mệnh vô cùng tận, phàm nhân sinh lão bệnh tử không thể

khống chế, xử trí theo cảm tính dễ

hỏng quy củ, làm ra việc khó có thể đền bù, hỏng mất trăm ngàn năm tu vi.

Cho nên đại bộ phận tiên gia chỉ kết tiên lữ, rất ít cùng phàm nhân có liên

lụy.

Thân thể trung dung, vô địch sinh, vô nhân quả, chính là thân trong sạch

nhất thế gian, là thân thể thích hợp tu luyện nhất. Đương nhiên, thân thể

trung dung vẫn là thứ hai, quan trọng nhất còn là bởi vì Loan Quân cái tiểu

nha đầu này là…

Lão tổ tông đang nghĩ ngợi tới đây, bị một tiếng tiểu ca ca mềm mại gọi cho

hoàn hồn lại, mấy đứa nhỏ thôn Thuật Hà đều vây quanh dưới cửa sổ xe,mắt trông mong nhìn mứt trong tay hắn mà nuốt nước miếng.

Lão tổ tông nhìn bình mứt trong tay mình, lấy đào khô mình thích ra, dư lại

đều cho bọn nó.

Lão tổ tông vừa gặm đào khô vừa cảm thán nói: “Bổn tọa thật là một lão tổ

tông hiền lành.”

Thu Nhuyễn Nhuyễn và Mạc Ly nướng xong thịt, đang muốn gọi Lưu Kỳ

tới ăn, thấy Lưu Kỳ đã sớm không ở chỗ ban đầu trang bức, nhìn một vòng

vẫn chưa thấy bóng người, là đại nương bán gừng cho nàng nhẹ nhàng bĩu

môi, nhẹ giọng nói với nàng: “Tiểu công tử vừa mới cùng Trương đại tẩu

thôn chúng ta đi vào cánh rừng.”

Thu Nhuyễn Nhuyễn không khỏi đỏ mặt, cũng thật là, sao trong chốc lát đã

thông đồng rồi.

Mạc Ly đã thấy nhiều không thể trách, cũng không đợi hắn, bọn họ ăn

trước.

Chờ bọn họ sắp khởi hành, hai người đó mới một trước một sau trở về, bạch

y của Lưu Kỳ dính không ít vết nước cỏ màu xanh đậm, chật vật đến không

được, nào còn tư thái ra vẻ phong lưu lúc trước, biểu tình trên mặt lại thực

sung sướng, có thể thấy vừa mới có bao nhiêu tận hứng.

Kim Triều bởi vì hôm qua sốt cao, hôm nay tinh thần còn có chút không tốt,

ăn cơm xong liền ngủ, lo lắng hắn ngủ ở trong xe sẽ bị hài tử khác quấy rầy,

Mạc Ly dùng thảm ôm hắn vào trong ngực ngủ, chỉ là hun nóng Kim Triều

đến mồ hôi ướt đẫm.

Vì muốn phối hợp với bước chân của người thôn Thuật Hà, bọn họ đánh xe

ngựa cũng không nhanh, Lưu Kỳ vẫn ngồi trên lưng ngựa.

“Tiên sinh, ta thỉnh giáo ngài một việc.” Lưu Kỳ nói.

“Chuyện gì?”

“Có một nam tử đi ngang qua mồ hoang, tiểu một bãi, từ đây liền không

cứng nổi, thắp hương bái Phật, đốt hương rắc gạo đều vô dụng, theo ngài

thấy là duyên cớ gì?