Lưu Kỳ nghĩ đến chuyện tối hôm qua liền nhịn không được run lập cập, ngậm miệng.
Thu Nhuyễn Nhuyễn thấy hắn ngoan ngoãn câm miệng, thật là tò mò tối hôm qua đến tột cùng xảy ra chuyện gì, có thể làm Hỗn Thế Ma Vương này kiêng kị như vậy? Xem khí vận hắn uể oải không tốt, sắc mặt xanh đen, là bộ dáng đụng phải quỷ.
Bị uy hiếp một hồi, Lưu Kỳ cuối cùng an phận trong chốc lát, nhưng nói lảm nhảm thì làm sao nhịn được, bất quá được một lúc lại bắt đầu nói, hắn bĩu môi về phía hai người nắm tay nhau, trêu ghẹo: “Phu nhân sao không lấy bình nước nóng mà ôm, thứ đó càng tốt hơn tay quốc sư.”
Thu Nhuyễn Nhuyễn bị hắn trêu chọc đến đỏ mặt, theo bản năng rút tay về. Mạc Ly thật không thể nhịn được nữa, nắm cổ áo hắn, ném văng ra ngoài.
Thu Nhuyễn Nhuyễn kinh hô một tiếng nho nhỏ, lần đầu tiên nàng nhìn thấy Mạc Ly động thủ
như vậy.
“Ném xuống như vậy hắn có sao không?” Thu Nhuyễn Nhuyễn lo lắng nói.
“Không có việc gì, tay ta có chừng mực, sẽ không làm hắn bị thương.” Nói xong vén mành nói cái gì với xa phu, tiếng gió quá lớn, Thu Nhuyễn Nhuyễn không nghe rõ, chỉ cảm thấy tốc độ xe ngựa đột nhiên nhanh hơn không ít.
Không bao lâu đã ngừng lại, “Ta đi rất nhanh sẽ trở lại.” Mạc Ly dặn dò.
Thu Nhuyễn Nhuyễn tò mò hắn đi nơi nào, từ khe hở màn xe trộm nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy hắn vào một cửa hàng bán đồ vặt, một lát đã ra, trên tay thêm một vật nhỏ, là bình nước nóng.
Thu Nhuyễn Nhuyễn hơi hơi đỏ mặt, vốn dĩ nàng cũng có bình nước nóng, ngày hôm qua vội vàng mới quên cầm, nhớ đến hôm qua hắn ủ tay cho nàng, cho nên hôm nay nàng cố ý không lấy bình nước nóng theo. Đều do người nọ lắm miệng, thật là làm người ta chán ghét!
Lưu Kỳ không ở đây, trong xe lại quạnh quẽ, Thu Nhuyễn Nhuyễn ôm bình nước nóng ấm áp mà hứng thú không cao, so với bình nước nóng, nàng càng thích bàn tay phu quân nhà mình ấm áp dễ chịu.
Mạc Ly lúc này cũng đang rối rắm nên mở miệng nói chuyện hay không, nhưng mà phải nói gì đây? Đột nhiên hắn có chút hối hận ném Lưu Kỳ ra ngoài, có hắn ta lảm nhảm, không khí không đến mức xấu hổ như vậy.
Cũng may không bao lâu đã đến phủ Thừa tướng, hai người đều nhẹ nhàng thở ra, trong lòng Thu Nhuyễn Nhuyễn kỳ thật rất sợ hắn hỏi vì sao nàng không có bình nước nóng.
Mũ có màn che đã không hiệu quả, Thu Nhuyễn Nhuyễn tận lực nhắm mắt phải, chỉ dùng mắt trái nhìn các thứ, mới vừa xuống xe ngựa nàng nhất thời quên mất, bị một con du hồn tử trạng thê thảm bên đường dọa sợ, theo bản năng trốn về bên Mạc Ly, Mạc Ly đón được thân mình nàng ngã vào, dùng tay che đôi mắt cho nàng, trấn an nói: “Đừng sợ.”
“Ừm.” Thu Nhuyễn Nhuyễn nhẹ nhàng đáp, ra khỏi lòng ngực hắn, sửa sang lại mũ có màn che, lúc này mới ngẩng đầu nhìn phủ Thừa tướng trước mắt.
Không khác biệt lắm với phủ quốc sư bọn họ, trước cửa thêm hai con sư tử bằng đá, hai con sư
tử này hơi hơi phát thanh quang, không phải phàm vật. Theo lý có hai sư tử bằng đá như vậy làm bảo vật trấn trạch, gia chủ nhất định phi phú tức quý, gia trạch an bình, nhưng trong phủ hắn ẩn ẩn có hắc khí quanh quẩn, trong nhà sợ là có dị thường.
Thu Nhuyễn Nhuyễn nhẹ nhàng lôi kéo tay áo Mạc Ly, nói chuyện này cho hắn.
Mạc Ly duỗi tay sửa sang lại mũ có màn che cho nàng, nhẹ giọng nói: “Thừa tướng làm người xảo trá đa nghi, có một số việc nói ra hay không, nàng cứ nghe ta là được.”
Thu Nhuyễn Nhuyễn gật gật đầu, đi theo hắn vào phủ Thừa tướng.
Thừa tướng năm nay gần bất hoặc [bất hoặc = 40 tuổi], tuổi như thế có thể ngồi trên vị trí này đã là tổ tiên đốt cao hương. Trong nhà hai nam bốn nữ, nhi tử đều đã thành thân, đại nữ, nhị nữ
cũng đều thành hôn, tam nữ và tứ nữ tuy là thứ nữ, ở trong các quý nữ kinh thành cũng có danh hào, là nữ nhi gia mà các nhà tranh nhau cầu thú.
Tính gia trạch phong thuỷ, vận thế năm nay, Thừa tướng gọi một nhà già trẻ tới, bởi vì là đầu năm mùng 2, hai tiểu thư xuất giá và phu quân hài tử bọn họ đều ở đây.
Thừa tướng không nghĩ tới quốc sư sẽ đưa phu nhân cùng đi, bất quá cũng không ngại, giới thiệu mọi người trong nhà một phen, tiện thể nói vài câu dẫn dắt, liền nói ra mục đích.
Mạc Ly giống như bình thường tặng cho bọn họ mỗi người một câu.
Thu Nhuyễn Nhuyễn vừa vào cửa đã thấy nơi có hắc khí, trong đám người có một cô nương tư
sắc không tồi, cả người hắc khí quanh quẩn, khí vận cực thấp, tuyệt đối là trêu chọc thứ không sạch sẽ, nghe Thừa tướng vừa giới thiệu, cô nương này là Tam tiểu thư nhà ông ta.
Cô nương này có chuyện đã không phải là một hai ngày, Mạc Ly đánh giá tướng mạo nàng cũng biết không thích hợp, bấm đốt ngón tay một phen, đi tới thì thầm với Thừa tướng, chỉ thấy Thừa tướng sắc mặt cả kinh, nhìn về phía tam nữ.
“Quốc sư mời theo lão phu.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết đột nhiên vì sao như vậy, sôi nổi nhìn về phía Tam tiểu thư. Tam tiểu thư sắc mặt tái nhợt, trong lòng như là cất giấu việc gì, lại nhìn mẹ đẻ Vương di nương cũng sắc mặt không tốt, mọi người nhất thời sắc mặt khác nhau, đặc biệt là Tứ tiểu thư lại khóe
miệng tươi cười, Thu Nhuyễn Nhuyễn cách khăn che mặt còn có thể nhìn thấy.
Thu Nhuyễn Nhuyễn cũng không dám một mình ở chỗ này, nhanh đuổi kịp Mạc Ly đi vào viện của Tam tiểu thư.
Viện của Tam tiểu thư ở phía bắc, trong viện hoa mai đang nở diễm lệ, xa xa có thể ngửi được thanh hương của hoa mai.
Mạc Ly ở trong phòng Tam tiểu thư đi một vòng, đột nhiên nhảy dựng lên không, vận chân khí bay lên xà nhà, ở góc xà nhà phát hiện một vật, là rất nhiều tầng vỏ rắn lột.
Phủ Thừa tướng có thạch sư trấn môn, tà vật không thể dễ dàng tiến vào, chỉ có thuật yếm thắng có thể chui lọt, xà tính chủ dâm, nếu bố trí thích đáng, tất cả mọi người trong phủ đều có nguy hiểm, cũng may còn coi như phát hiện kịp thời, nhưng nhìn tướng mạo Tam tiểu thư, chỉ sợ đã mất thân mình.
Thu Nhuyễn Nhuyễn thấy Mạc Ly gỡ vật kia xuống, liền biết được tình huống thế nào, yên lặng lui ra ngoài, không quấy rầy Mạc Ly và Thừa tướng nói chuyện.
Bình nước nóng đã lạnh đi, bên ngoài gió lớn, thổi vào nàng càng lạnh, Thu Nhuyễn Nhuyễn nắm chặt bình nước nóng trong tay, đột nhiên ngây ngẩn cả người, xem ra có một số việc đã hết phương pháp xoay chuyển.
Làm Thu Nhuyễn Nhuyễn sửng sốt chính là một con anh linh nho nhỏ, trốn ở góc phòng trộm nhìn nàng, xem ra Mạc Ly còn có việc.
Tiểu quỷ là hài tử của Tam tiểu thư, tháng trước bỏ thai.
Bị Thừa tướng ép hỏi, Vương di nương và Tam tiểu thư thừa nhận hết thảy, nửa năm trước Tam tiểu thư mỗi ngày bắt đầu làm một ít mộng xuân khó có thể mở miệng, mơ thấy mình thân thiết cùng rất nhiều nam nhân không quen biết, việc này thật quá hổ thẹn, nàng không dám nói cho người khác, đến mẹ đẻ Vương di nương cũng không dám nói.
Tuy thẹn sỉ đến không được, nhưng sảng khoái trong đó cũng làm người ta luyến tiếc, Tam tiểu thư liền để việc này một mình buồn ở trong lòng, mỗi lần tỉnh lại quần lót đều có thể ướt đẫm, trong lòng hư không khó nhịn nói không nên lời. Nàng càng lúc càng muốn tiếp cận nam nhân, muốn bị bọn họ đối đãi giống trong mộng.
Có một đêm nàng nửa đêm bừng tỉnh, trong lòng hư không cực kỳ, cũng không biết đầu óc phạm vào hỗn loạn gì, học kỹ nữ trang điểm một phen, từ cửa sau trộm chạy ra ngoài, đi hoa phố nổi danh kinh thành.
Nàng dùng khăn che mặt, kéo loạn xiêm y mình, làm bộ uống say, đi ở trên đường, không bao lâu có một người tới gần, nàng ỡm ờ bị hắn kéo đến một góc, nàng không nhớ rõ bộ dáng nam nhân, chỉ nhớ rõ bàn tay hắn thô ráp, không giống công tử ca da thịt non mịn, xoa ở trên người hơi hơi phiếm đau, rồi lại thoải mái đến chết, đó là lần đầu tiên nàng bị nam nhân chân chính yêu thương, thoải mái đến da đầu nàng tê dại, nàng quấn lấy nam nhân tới một lần lại một lần, tinh dịch nam nhân nóng bỏng bắn tràn đầy một bụng.
Nam nhân xong việc liền kéo quần đi rồi, không bao lâu một thân ảnh đen tuyền sờ soạng đi tới đây, là khất cái ăn xin trên phố này. Buổi tối bọn họ thích ngồi ở hoa phố, buổi tối hoa phố náo nhiệt, nhiều công tử ca có tiền, nói hai câu công tử kim thương không ngã là có thể được không ít tiền thưởng, đặc biệt có đôi khi còn có thể nhặt được một hai nữ nhân bị công tử ca chơi đùa để