Quốc Vương Vạn Tuế

Chương 179: Cao thủ ra hết, sát khí trong đêm



Tiếng hét thật lớn đem cô gái đang trong giấc mộng ngọt ngào bừng tỉnh, Angela giật mình đứng lên, vừa mở mắt liền nhìn thấy Tôn Phi tay đang lau chùi bảo kiếm, trong lòng nhất thời an tâm không ít, hỏi:

- Alexander, đã xảy ra chuyện gì vậy?

- Ra xem sẽ biết thôi!

Tôn Phi đem chiếc áo choàng màu đỏ sậm của mình khoác trên người Angela:

- Cùng ta ra ngoài, để cho binh sĩ nhìn thấy quốc vương cùng với vương hậu của mình đang bên cạnh bọn họ.

Lúc này, Tiểu la lỵ Ji Ma cũng mơ mơ màng màng đi lên.

Ba người cùng ra ngoài.

Hương Ba Thành thành quản tốc độ phản ứng cực nhanh, lúc này bọn hắn đã kết trận hình phòng thủ rồi, năm mươi hắc thiết thuẫn bài mặt bên có răng cưa được dựng lên, tạo thành một bức tường thành di động, vây quanh đại trướng của quốc vương, đề phòng kẻ địch đánh lén, cho dù có người quá vội chỉ kịp mặc một chiếc quần dài, nhưng là cơ bắp để lộ ra, càng tăng thêm mấy phần dũng mãnh.

Mà phản ứng của thánh đấu sĩ cũng nhanh, năm mươi người hiển nhiên là để nguyên quần áo mà ngủ, căn bản chưa từng cởi giáp, lúc này đã võ trang đầy đủ, ở dưới sự dẫn dắt của Drogba, Pearce cùng giám ngục quan Oleguer, toàn bộ cưỡi lên Liệt Diễm thú, tay vác cự phủ, thân thể vẫn duy trì tư thế hướng về trước, dưới thân Liệt Diễm thú giống như con trâu đực phẫn nộ móng trước gắt gao cắm vào mặt đất, chỉ cần Tôn Phi ra lệnh một tiếng, bọn hắn liền giống như gió mưa bão táp quét qua.

Hai đại cao thủ thánh đấu sĩ quân đoàn trưởng Peter Cech cùng Frank Lampard lúc này đã đều đã bám lên cây đại thụ bên cạnh doanh trại, tóc dài như suối, tư thế oai hùng, thân ảnh ngạo nghễ khiến cho mọi người có cảm giác an toàn, áo choàng đỏ sậm phía sau bay phất phới trong gió, giống như hai đầu mãnh hổ quan sát chung quanh.

Đại hắc cẩu trong cổ họng phát ra tiếng gào thét trầm thấp, quang mang trong đôi mắt to khiến cho kẻ khác phải kinh sợ.

Cách đại trướng của quốc vương không xa, xung quanh đại trướng của trưởng công chúa Natasha điện hạ lúc này cũng đã chật kín thân binh, đại kỵ sĩ trưởng Roman Pavlyuchenko cùng nữ kiếm sĩ Suzanne đã sớm cảnh giác thủ hộ ở trước trướng rồi.

Lúc này, thanh âm hò hét càng lúc càng gần.

Từng cây đuốc giống như bầu trời đêm đầy sao, lấp lóe dày đặc, rõ ràng có rất nhiều nhân mã đang hướng qua đây giết tới.

Bất quá, khiến cho người ta bất ngờ chính là, lúc đội nhân mã này cách doanh trại quân viễn chinh Hương Ba ước chừng sáu bảy trăm thước, đột nhiên dừng lại, theo ánh sáng chập chờn từ những cây đuốc, mơ hồ có thể chứng kiến, những người này đúng là kỵ binh Hắc Nham Thành, quy mô ước chừng bốn trăm người, đao thương như rừng, khôi giáp sáng loáng, chiến mã phát ra tiếng phì phì trong mũi, vô số kỵ sĩ đang gõ lên khôi giáp và thuẫn bài, lớn tiếng kêu giết, không ngừng tiến lên phía trước.

- Chuẩn bị!

Cech ra lệnh một tiếng, trong đại doanh Hương Ba Thành truyền ra liên tiếp vang lên thanh âm kim loại va chạm, trường kiếm xuất vỏ, cự phủ giơ lên, tiêu thương* chỉ trước, lưỡi đao lóe ra hàn quang, mỗi thánh đấu sĩ và thành quản bất luận là tinh thần hay thân thể, nháy mắt đều giống như trường cung kéo căng hết cỡ, chỉ đợi ra lệnh một tiếng, liền lao ra đem kẻ địch xé vụn.

(Tiêu thương: lao dài chuyên để ném)

Khí thế vang dội này, khiến cho tiếng kêu giết ở đối diện ngưng lại một chút.

Nhưng mà…

- Ha ha ha ha ha...Rút lui!

Đúng lúc này, ai cũng không ngờ rằng, tên thủ lĩnh kỵ binh Hắc Nham Thành dáng người cao lớn kia đột nhiên cười to một trận, vung tay lên, ba bốn trăm tên kỵ binh trong tiếng cười vang quay đầu ngựa lại, thúc ngựa giơ roi, rất nhanh liền biến mất trong bóng đêm mờ mịt, không có ý muốn tấn công chút nào.

Không ngờ là một hồi sợ bóng sợ gió?

Tôn Phi nhíu mày, nhìn thấy ánh mắt thắc mắc của đám Cech, nhẹ nhàng lắc đầu, phất tay ra lệnh, cho binh lính một lần nữa quay về nghỉ ngơi.

Quả nhiên, sự tình không đơn giản chấm dứt như vậy.

Ước chừng một lúc sau, mọi người vừa mới một lần nữa tiến vào mộng, tiếng kêu giết xa xa đột nhiên lại truyền đến, đợi cho mọi người bừng tỉnh, đúng là kỵ binh Hắc Nham Thành lại đến gây rối, giống lần trước, cũng đến gần cách đại doanh Hương Ba Thành sáu bảy trăm thước liền lập tức dừng lại, tuyệt đối vượt qua giới hạn của Bạch Vũ đại tiễn kia, gào thét một trận, sau đó cười lớn quay đầu ngựa rút lui.

Lặp lại như thế, cả đêm tổng cộng đã xảy ra ít nhất mười lần rồi.

Đợi đến lúc trời sáng, kỵ binh Hắc Nham Thành rốt cục biến mất, không hề tiến đến. Bất quá Tôn Phi rất rõ ràng thấy được, do cả buổi tối không nghỉ ngơi tốt, trên mặt toàn bộ binh lính đều hơi có vẻ mệt mỏi. Peter Cech đã chỉ huy nhóm thánh đấu sĩ thu thập hành trang chuẩn bị xuất phát, cùng lúc đó, lượng lớn thám báo được đưa ra ngoài, tùy thời quan sát mọi động tĩnh trong vòng năm sáu km xung quanh.

Sau khi đội ngũ một lần nữa xuất phát, Tôn Phi cưỡi trên lưng đại hắc cẩu, sờ sờ cằm, như có suy nghĩ gì.

Một đường này, không nhìn thấy kỵ binh Hắc Nham Thành quy mô lớn, bất quá thủy chung chỉ có hơn mười người thám báo Hắc Nham Thành đi theo sau đội ngũ, giám thị chặt chẽ động tĩnh đoàn người Hương Ba Thành. Drogba cùng với Pearce hai đại đầu gỗ tính khí nóng nảy không kiên nhẫn nổi, nhiều lần đã giơ cự phủ muốn giết qua, nhưng lại bị Cech ngăn lại, tuy rằng kỵ binh Hắc Nham Thành ý xấu rõ ràng, nhưng lúc này dù sao cũng ở trong vòng lãnh thổ đối phương, mặc kệ đối phương đi đâu, đều là tự do của đối phương, nếu như cứ giết trắng trợn như vậy, đứng không vững một chữ "lý", chỉ sợ sẽ khiến hành trình tới đế đô lần này có biến hóa khác, còn nữa, quốc vương Alexander bệ hạ luôn luôn một lời không nói, rõ ràng là có lo lắng khác, Cech không muốn hai anh chàng lỗ mãng này phá hỏng kế hoạch của quốc vương!

Hắc Nham Thành là nước phụ thuộc cấp bốn, lãnh thổ quốc gia hiển nhiên vượt xa Hương Ba Thành cùng Rice quốc, quân viễn chinh đi tròn một ngày, cũng chưa đi ra khỏi lãnh thổ nước này.

Bất quá ở cùng ngày khi mặt trời lặn, rốt cục ra khỏi thảo nguyên.

Nhìn núi rừng liên mien chập chùng phía xa, trong đội ngũ không thể ngăn chặn vang lên một mảnh hoan hô, có người còn buông giọng hát lên, đối với nhiều binh lính Hương Ba Thành chưa đi xa bao giờ mà nói, cả ngày chỉ nhìn thấy thảo nguyên vàng óng mênh mông vô bờ đến độ con mắt đều đau, giờ núi non liên miên kia làm cho bọn họ tựa hồ về tới cố hương, có một cảm giác thân thuộc.

Dãy núi này có tên là Liệt Nhật sơn mạch, bắt nguồn từ bên trong Hắc Nham Thành, kéo dài qua lãnh thổ nhiều nước phụ thuộc khác, tới tận phụ cận Zenit đế đô, tuy rằng so với dãy núi phía sau Hương Ba Thành kém xa về vẻ hùng vĩ hiểm trở, nhưng lại thắng ở chỗ khoáng sản phong phú, đặc biệt lượng quáng thạch ở đây đứng đầu trong các đại mạch khoáng ở Zenit, đây cũng là nguyên nhân Hắc Nham Thành có thể cực kì hiếu chiến, bọn hắn có tài nguyên tài lực, so sánh, Hương Ba Thành nghèo nàn hơn nhiều, nếu không phải liên tục thắng đẹp hai trận, chỉ sợ lúc này ngay cả binh khí khôi giáp cũng là vấn đề.

Trong Liệt Nhật sơn mạch, chi chít mỏ quặng lớn nhỏ rải rác khắp nơi, xem như là khu vực trọng địa quân sự, bởi vậy nơi này có thêm một tòa thành lũy quân sự nhỏ, mở không ít trạm kiểm soát, thủ vệ nghiêm ngặt. Lúc quân viễn chinh Hương Ba Thành đi vào, số lượng kỵ binh Hắc Nham Thành xuất hiện trước mắt bắt đầu gia tăng rõ ràng, nhưng cũng chỉ là chợt lóe ở phía xa, chưa bao giờ tiếp cận đội ngũ trong vòng một cây số.

Bất quá muốn đúng giờ đến được đế đô St. Petersburg tham gia đại hội diễn võ tác chiến, nhất định phải đi con đường qua núi.

Vọng sơn bào tử mã*, mãi cho tới khi mặt trời lặn, đội viễn chinh mới tới được chân núi.

(Vọng sơn bào tử mã: Nhìn núi làm ngựa chết, ý ở đây là nhìn núi thì gần mà càng đi càng xa)

Lúc này sắc trời đã tối, Tôn Phi nhìn sâm nghiêm thành lũy quân sự phòng ngự sâm nghiêm phía xa xa, trong lòng như có suy nghĩ gì, lệnh cho Cech đem toàn bộ thám báo thu hồi lại, trực tiếp ở dưới chân núi xây dựng trướng nghỉ chân ngay dưới chân núi, đối diện với cứ điểm quân sự đèn đuốc sáng trưng kia.

Nửa đêm, kỵ binh Hắc Nham Thành quả nhiên lại xuất hiện.

Vẫn như cũ, không tới gần doanh trại quân đội viễn chinh Hương Ba Thành trong vòng năm trăm thước, chỉ điên cuồng mà cười vang khiêu khích, vũ khí kim loại hung hăng đập vào khôi giáp, cố gắng tạo ra tiếng ồn thật lớn, quấy nhiễu doanh địa Hương Ba Thành, nhìn thấy trong doanh địa yên tĩnh đột nhiên lộn xộn bóng người tán loạn, kỵ sĩ Hắc Nham Thành đắc ý cười ha ha.

- Không sai biệt lắm, bốn mươi phút sau lại đến!

Một gã thủ lĩnh kỵ sĩ trẻ tuổi dáng người khôi ngô, cởi mũ giáp, ngồi trên lưng ngựa cười ha ha:

- Thật sự đáng thương thay cho đám nông phu Hương Ba, ngay cả ngủ cũng không ngon, chỉ e tới ngày mai, bọn chúng ngay cả khí lực cầm vũ khí cũng không có…

- Ha ha ha, đúng vậy, kế sách của Kant bệ hạ thật sự là hay a!

Bên cạnh có người phụ họa nói.

Kỵ sĩ trẻ tuổi thần sắc ngạo nghễ, nghe vậy khóe miệng cong lên mang theo một tia khinh thường, cười nói:

- Đó là đương nhiên, phụ vương tài trí mưu lược kiệt xuất, há lại có thể đem ra so với cái gã Alexander ngu ngốc gì đó à? Tạm thời để cho hắn sống lâu thêm một chút, hừ, đợi xong chuyện, nhất định phải công hãm Hương Ba Thành, đem đám người Hương Ba Thành chết tiệt này vào trong mỏ quặng ở Liệt Nhật sơn mạch u ám này làm mỏ nô, làm cho chúng đời đời đời kiếp kiếp đều chỉ có thể là nô lệ!

- Rút lui! Trước quay về Hắc Tthạch Bảo nghỉ ngơi thật tốt, bốn mươi phút sau lại đến "an ủi" đám đáng thương này!

Kỵ sĩ trẻ tuổi vung tay lên, bọn kỵ binh dồn dập quay đầu, hướng bên trong thành lũy xa xa chạy như điên…

Nhưng mà, đúng lúc này…

-Nếu tìm đến chết, còn muốn đi?"

Một tiếng cười lạnh không biết từ đâu truyền đến, khi bọn kỵ binh còn chưa kịp phản ứng, hai đạo quang mang một xanh một tím giống như ánh sáng đoạt mệnh từ địa ngục, trong đêm đen chợt lóe, giống như sao băng lấp lánh, PHỐC PHỐC PHỐC PHỐC bốn tiếng, bốn tia máu tươi phóng lên cao, bên phải bốn gã kỵ binh căn bản không kịp giãy giụa, đầu rơi trên mặt đất, thành xác chết không đầu…

- Địch tập kích!

Tiếngthét gào thê lương vang lên. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

- Cẩn thận, hắn ở bên phải...

- Giết hắn, giết hắn cho ta!!

- Nhìn không thấy bóng dáng, quá là nhanh, lui lui lui, là cao thủ, cao thủ siêu cấp!!

Bọn kỵ binh rất nhanh liền loạn thành một đoàn, đột nhiên xuất hiện thân ảnh như là ác ma thu hoạch sinh mệnh, tốc độ nhanh không thể tưởng tương nổi, một xanh một tím lưỡng đạo hào quang trong đêm đen mỗi lần thoáng hiện, sẽ có thân ảnh như là lúa mạch bị liềm gặt không hề kịp phản ứng mà chết đi, bọn kỵ binh liều mạng giãy dụa phí công vô lực, không ngăn nổi đạo thân ảnh kia dù chỉ một giây, đội ngũ kỵ binh hơn hai trăm người nháy mắt loạn thành một đoàn!

- Không được loạn, kết trận!!

Kỵ sĩ thủ lĩnh trẻ tuổi hô to.

Thế nhưng mệnh lệnh của hắn không có chút tác dụng nào.

Ngay lúc này, đột nhiên dị biến lại phát sinh, một chút tinh quang thoáng hiện trong bóng đêm, sau đó trong nháy mắt, luồng tinh quang kia trở nên chói lọi, cường quang (ánh sáng mạnh) kịch liệt mà phát ra, khiến khẻ khác nháy mắt mất đi thị giác, từng đạo cường quang giống như dòng điện chợt nổ tung…

- Thiểm —— điện —— quang —— tốc —— quyền!!

Một tiếng gầm nhẹ đột nhiên truyền đến, luồng cường quang như điện kia nháy mắt đánh trúng thân thể mỗi kỵ binh trong phạm vi mười thước, xa xa thủ lĩnh kỵ sĩ trẻ tuổi không thể tưởng tượng nổi mở to hai mắt, bởi vì hắn thấy được một màn chính mình cũng không thể tin được —— chỉ thấy tại nơi có chi chít cường quang kia, mỗi một sĩ binh giống như là cự quyền vô hình đánh trúng, sau đó, tinh cương khôi giáp lún vào, đầu khôi vỡ tan, trên thuẫn bài đột nhiên xuất hiện một đám quyền ấn, binh khí như vụn gỗ yếu ớt vỡ bay tán loạn, trong miệng cuồng phún máu tươi, ngay cả tuấn mã dưới thân cũng phun đầy máu, âm thanh trầm đục 'Phanh phanh phanh bang bang' liên tiếp dày đặc rơi vào tai của thủ lĩnh kỵ sĩ trẻ tuổi, hắn trơ mắt nhìn nắm tay vô hình và khủng bố một đường bão táp, thẳng đến hơn hai mươi thước mới tạm ngừng oanh kích!

Rốt cục, cường quang chói mắt biến mất.

Một thân ảnh khôi ngô chậm rãi xuất hiện, sau lưng mang theo một thanh cự kiếm màu đen, giống như là vác theo một tòa cự sơn sừng sững, phía trên áo khoác màu đỏ sậm ngay cả một chút máu cũng không dính vào.

Phanh phanh phanh phanh!

Gió đêm thổi qua, hơn hai mươi kỵ binh toàn thân che kín quyền ấn ghê người, sớm đã mất đi sinh cơ, toàn thân ngay cả chiến mã cũng xương cốt vỡ vụn mà chết, rốt cuộc mất cân bằng, trước sau liên tiếp từng người vô lực ngã trên mặt đất.

Nhanh!

Thật sự là quá nhanh!

Quả thực nhanh đến mức vượt qua giới hạn thần kinh thị giác người bình thường có thể nắm giữ được.

Thủ lĩnh kỵ sĩ trẻ tuổi chỉ cảm thấy một cỗ khí lạnh nháy mắt bao phủ toàn thân, thực lực của hắn không thấp, một thân nhị tinh cấp trung giai tiêu chuẩn, thuộc loại người nổi bật ở trong đám hoàng tử Hắc Nham Thành, nhưng là, lấy thực lực của hắn, căn bản không có cách nào thấy rõ được quỹ tích và góc độ ra quyền của tráng hán đeo hắc cự kiếm… Tốc độ như vậy, rốt cuộc nhanh đến mức độ nào?

Mà cũng có nghĩa, cho dù là hắn tự mình ra tay, cũng tuyệt đối không phải đối thủ của tên địch nhân trước mắt.

- Ngươi là ai? Có biết chúng ta là Phong Bạo kỵ binh đoàn của Hắc Nham Thành không? Cũng dám hướng Hắc Nham Thành khiêu khích, muốn tìm chết sao?

Thủ lĩnh kỵ sĩ trẻ tuổi đã bình tĩnh lại một chút, hắn tức giận lôi danh hiệu Hắc Nham Thành ra, giống như làm như vậy có thể cho hắn thêm dũng khí.

- Hắc hắc, cần giết chính là hỗn tạp Hắc Nham Thành!

- Ta nhổ vào, Hắc Nham Thành chó má giỏi lắm sao?

Tráng hán lưng đeo cự kiếm cũng không để ý đến thủ lĩnh kỵ sĩ trẻ tuổi, bất quá, hai thanh âm lớn như tiếng sấm xuất hiện ở cách đó không xa lại đáp lời, một giây sau kỵ binh liên tục kêu thảm thiết, chỉ thấy hai tráng hán thân trần, cơ thể cường tráng như hai tòa núi nhỏ, tay cầm cự phủ tay cầm thuẫn bài lao vọt tới. Hai cự hán này giống như là Bạo Long hình người, khí lực lớn vượt quá tưởng tượng, ầm ầm xông tới, bất cứ kỵ binh chiến mã nào bị bọn hắn đánh trúng đều giống như hình nộm gặp phải lốc xoáy, bay tuốt lên không trung cả nửa ngày chưa hạ xuống…

- Không ngờ là các ngươi...

Con ngươi thủ lĩnh kỵ sĩ trẻ tuổi nheo lại, bởi vì hắn rốt cuộc cũng nhận ra thân phận của kẻ địch, hai người này rõ ràng đúng hai đại Hoàng Kim Kỵ Sĩ dưới trướng Hương Ba vương —— Kim Ngưu Hoàng Kim Kỵ Sĩ cùng Sơn Dương Hoàng Kim Kỵ Sĩ.

Theo đồn đại hai người này đều lực lớn vô cùng, thủ đoạn tàn nhẫn, thích dùng quyền đánh nát đầu đối thủ, hoặc là dùng binh khí thật lớn đến khoa trương kia đem đối thủ chém thành đống thịt vụn, hơn nữa nghe nói hai người này đều có tuyệt kĩ của mình, đầu Kim Ngưu kỵ sĩ có thể phá vỡ núi, bàn tay Sơn Dương kỵ sĩ sắc như với thần binh lợi khí, hai người này đều là đối tượng nguy hiểm trọng điểm trong tình báo của Hắc Nham Thành, không nghĩ tới hôm nay lại lập tức xuất hiện ở trước mặt.

Nhìn thấy hai cái tên gia hỏa giống như Man Thú (thú hoang) đánh đâu thắng đó xông lại, thủ lính kỵ sĩ trẻ tuổi rốt cuộc hiểu rõ tính chân thật của tình báo, một chút ngạo khí Vương tộc cùng khinh miệt trong lòng liền biến mất không tung tích, hắn đã rõ mình tuyệt đối không phải là đối thủ của hai người này, liên tục quay đầu ngựa, muốn chạy trốn…

Thế nhưng, hai gã giống như man thú nhìn thấy đúng hắn, nhất tề đuổi theo.

- Lão tử tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!

Didier Drogba nhe răng cười.

Hai cự hán mang theo khí tức huyết tinh, cười ha hả, tách đám người ra, nháy mắt liền vọt tới trước mặt thủ lĩnh kỵ sĩ, hai thanh cự phủ mang theo kình phong lăng lệ chém thẳng tới mặt kĩ sĩ trẻ tuổi, hắn chỉ kịp rút cự kiếm bên hông nâng lên, đã bị cự phủ đánh trúng, mặc dù có đấu khí quang diễm điên cuồng tán ra, nhưng chỉ kiên trì không đến một giây đồng hồ, cự kiếm liền bị biến thành mảnh vụn sắt thép đầy trời, thủ lĩnh kỵ sĩ trẻ tuổi đáng thương ngay cả một tiếng hét thảm còn chưa kịp phát ra, phần eo liền bị cự phủ chém qua thành hai đoạn, mà chuôi cự phủ còn lại thì trúng con chiến mã dưới thân, khiến nó thành đống thịt nát!

Thủ lĩnh kỵ sĩ trẻ tuổi nửa khúc thân trên dưới chấn động cực lớn mà bay lên cao, thân tàn còn lưu luyến một chút khí tức sinh mệnh, hắn há to miệng nhưng lại không phát ra bất kỳ âm thanh gì, phút cuối con mắt còn nhìn được một màn làm hắn hoàn toàn hỏng mất…

Một cự hán mập mạp trên trán có một vết sẹo mờ từ xa giết tới, kỵ binh Hắc Nham Thành hóa thành huyết vũ bay tán loạn, không có ai địch lại cự hán mập mạp với cự phủ trong tay, hắn từng bước đi về phía trước, một thân mỡ thịt rung rinh, nhưng lại linh hoạt đến cực điểm.

Một hán tử cao gầy thân mặc khinh giáp, sau lưng đồng dạng áo choàng đỏ sậm cũng xuất hiện, lợi kiếm trong tay lóe ra quang mang kiến của sao trời cũng phải thất sắc, điểm điểm điểm điểm, bao phủ hướng kỵ binh Hắc Nham Thành, giống như nghệ sĩ đang múa, nhẹ nhàng phiêu dật, mềm mại lướt qua, lúc ẩn lúc hiện, tử vong bao phủ.

Một đám cao thủ không biết từ đâu xuất hiện, giống như hổ lạc bầy dê sát nhập bên trong kỵ binh Hắc Nham Thành.

Lúc này, thủ lĩnh kỵ sĩ nửa đoạn thân trên rớt trên mặt đất, tầm mắt hắn một lần cuối cùng nhìn thấy hai đạo quang mang một xanh một tím lóe lên, đem tên kỵ binh cuối cùng cả người lẫn ngựa không tiếng động biến thánh sáu đoạn…Hai trăm kỵ binh Hắc Nham Thành, trong nháy mắt toàn quân bị tiêu diệt.

Mãi cho đến chết, thủ lĩnh kỵ sĩ trẻ tuổi cũng không thể nhắm mắt.

Hắn nhận ra người đánh lén trước mắt, toàn bộ là cao thủ dưới trướng Hương Ba Vương, Hương Ba vương cũng đích thân tham gia tập kích.

Hương Ba vương… Hắn cũng dám ở trên địa bàn Hắc Nham Thành ra tay với kỵ binh Hắc Nham Thành?