Lo lắng bắt đầu hiện rõ trên khuôn mặt của từng người, cho dù vụ thảm sát 300 nhân khẩu trong quá khứ có hay không có liên quan đến mo Chốc thì qua sự việc của Khuông, một lần nữa, mo Chốc cho thấy, lão ta là một kẻ cực kỳ đáng sợ. Mọi thứ có vẻ như đang càng ngày càng trở nên khó khăn khi mà thầy Lương nói tiếp :
-- Còn một chuyện này nữa, ta không biết có nên nói ra hay không…?
Bảo đáp :
-- Có gì xin thầy cứ nói, để mọi người cùng nghe.
Thầy Lương thở hắt ra :
-- Trong lúc Khuông tấn công chúng ta, chắc hẳn mọi người cũng đã nghe thấy giọng nói của mo Chốc. Ngoài “ Độc Trùng Ngải “ hắn còn sử dụng một thứ bùa phép thao túng người khác. Không ngoại trừ khả năng, hắn đã tách một phần hồn phách của mình nhập vào Khuông, kiểm soát mọi thứ từ cơ thể, cho tới tâm trí của cậu ta. Giờ đây, lão thầy mo ấy chắc chắn đã biết mục đích của chúng ta đến đây làm gì, biết rõ mặt mũi từng người trong chúng ta. Thước nói :
-- Cũng chẳng hề gì, chẳng phải trước sau gì nếu tìm được ngôi làng đó, chúng ta cũng phải đối diện với lão hay sao…?
Thầy Lương khẽ lắc đầu :
-- Đó là khi chúng ta đến được “ Làng Sương Mù “, cậu quên mất một điều, mo Chốc thâm hiểm khó lường, độc đoán, hắn luôn có tính toán cẩn trọng trong tất cả mọi sự việc. Cậu nghĩ rằng, khi lão phát hiện ra chúng ta, biết được mục đích của chúng ta, thì liệu hắn sẽ chịu ngồi im đợi chúng ta đến kiếm chuyện, phá đám hay sao…?
Bảo nói :
-- Ý….ý thầy là….?
Thầy Lương tiếp :
-- Con đường để tìm kiếm “ Làng Sương Mù “ sẽ khó khăn hơn bao giờ hết. Chắc mọi người cũng nhớ, ta từng nói, mo Chốc chắc chắn đã tạo một kết giới nhằm giấu đi sự tồn tại của ngôi làng. Đó là lý do vì sao ngôi làng được nhắc đến chỉ như một truyền thuyết, không một ai khẳng định về sự tồn tại của nó cả. Hãy nghĩ một chút, nếu khu rừng này là một hình tròn, điểm trung tâm là núi U Bò, “ Làng Sương Mù “ sẽ nằm đâu đó quanh khu vực chân núi U Bò. Vậy chúng ta sẽ có, vòng tròn lớn tượng trưng cho “ Tứ Thủy Trận “, và ở chấm nhỏ tượng trưng cho “ Làng Sương Mù “ này sẽ có một kết giới khác bao quanh. Phá được “ Tứ Thủy Trận “ chúng ta như hóa giải được kết giới đầu tiên trước khi tiến thẳng đến núi U Bò. Trận pháp bị phá, ít nhiều người bày trận sẽ bị ảnh hưởng. Ban đầu ta tính, chúng ta sẽ lợi dụng khoảng thời gian này nhanh chóng tìm được ngôi làng ấy trong lúc mo Chốc vẫn chưa phát hiện ra. Nhưng xem chừng, tính toán của ta đã đổ bể, bởi giờ đây, lão thầy mo ấy chắc chắn sẽ tăng cường kết giới, thậm chí là phù phép khiến cho chúng ta không cách nào tìm được đường vào. Bảo nói thêm :
-- Nếu vậy chỉ cần thầy tiếp tục phá trận là được thôi mà….
Thầy Lương đáp :
-- Không dễ như vậy đâu, chỉ phá được “ Tứ Thủy Trận “ không có nghĩa là khả năng của ta có thể sánh ngang được với mo Chốc. Nếu lão đúng như những gì ta dự đoán, thì cho dù là sư phụ ta có sống lại, muốn đấu với lão cũng không nắm chắc được phần thắng. Phá được “ Tứ Thủy Trận “ phần lớn là do may mắn khi vô tình ta nhìn thấy bức ảnh rừng bị đốt cháy, để lộ ra một phần trận pháp khi nhìn từ trên cao. Nếu không có bức ảnh ấy, chúng ta không thể biết được mo Chốc đã làm những gì. Thế cho nên, đối đầu với lão, tình cảnh của chúng ta bây giờ giống như lấy trứng chọi đá vậy. Và còn một điều quan trọng nữa, theo như lời Khuông, sau đêm trăng tròn, tất cả sẽ chết hết…….Qua câu nói này, có vẻ như mo Chốc đang dự tính một điều gì đó cực kỳ khủng khϊếp. Ta đoán rằng, đêm trăng tròn có liên quan đến “ Quỷ Hồn “ và toàn bộ người dân “ Làng Sương Mù “. Rất có thể, đó là một nghi lễ “ Tế Quỷ “, nếu điều đó xảy ra, “ Làng Sương Mù “ sẽ trở thành thôn Đại An thứ 2. Thước hỏi :
-- Muốn ngăn cản lão ta, bằng mọi giá chúng ta phải tìm được ngôi làng trước khi nghi lễ “ Tế Quỷ “ diễn ra.
Bảo đứng bật dậy :
-- Vậy thì lên đường ngay thôi, không thể lãng phí thời gian được. Cũng đã gần trưa rồi.
Thầy Lương nói :
-- Đi phải biết điểm đến, ta cũng đồng ý rằng chúng ta cách chân núi U Bò không còn xa. Nhưng thời gian không đủ cho chúng ta lang thang, tìm kiếm trong khu rừng sương mù bao phủ quanh năm này. Cần phải xác định được một điểm đến. Điểm đến mà ta đang nói đến ở đây chính là khu vực mà nhóm của Thước đã đặt chân đến gần 2 năm về trước, nơi người của mo Chốc săn đuổi họ. Việc nhiều người sống trong “ Làng Sương Mù “ xuất hiện cùng lúc, có thể ngôi làng chỉ nằm quanh khu vực ấy mà thôi. Lặng im một hồi, Thước nuốt nước bọt rồi trầm ngâm nhìn mọi người, Thước lên tiếng :
-- Thầy Lương, Bảo, lão Xèng, mọi người tin tôi chứ….?
Cả ba đồng thanh đáp :
-- Tất nhiên rồi.
Thước tiếp :
-- Vậy, khi chúng ta tiếp tục đi…...Tôi sẽ dẫn đường, tôi sẽ đưa mọi người đến nơi mà người đầu tiên trong nhóm chúng tôi đã bị gϊếŧ. Tôi phải tìm được lão già khốn kiếp ấy, tôi phải tự tay mình gϊếŧ lão để trả thù….
Thước đã thay đổi sau cái chết của Khuông, sự nhút nhát, sợ hãi đã biến mất, thay vào đó là một lòng căm thù cực độ với kẻ đã khiến anh phải tự tay gϊếŧ chết người bạn thân nhất của mình. Có vẻ như lúc này Thước nghĩ, chỉ khi gϊếŧ được mo Chốc, mặc cảm tội lỗi sâu bên trong con người anh mới dịu bớt đi phần nào.
Thầy Lương gật đầu : -- Nếu cậu đã nói vậy, hãy dẫn chúng tôi đến đó.
Chuẩn bị lên đường thì lão Xèng, người ngồi nghe từ đầu đến giờ, lúc này mới có câu hỏi cho thầy Lương, lão Xèng nói :
-- Trước khi đi, tôi cũng có điều này muốn hỏi.
Thầy Lương đáp :
-- Lão có chuyện gì vậy…?
Lão Xèng tiếp :
-- Khi nãy thầy nói chúng ta như lấy trứng chọi đá, vậy chẳng cứ thế này mà đến đó để tìm cái chết hay sao…?
Bảo nhìn lão Xèng ngạc nhiên :
-- Kìa lão Xèng, chẳng phải thầy Lương đã nói rõ mục đích của chúng ta là phải ngăn cản tên thầy mo ấy dừng việc gϊếŧ người lại rồi sao…? Hơn nữa, đi tìm cái chết thì sao chứ…..? Sợ chết, bỏ chạy lúc này mới là kẻ hèn nhát.
Lão Xèng im lặng không đáp lại lời của Bảo, Thước cũng đứng đó chờ đợi thầy Lương. Đeo tay nải lên vai, thầy Lương mỉm cười : -- Bảo, cậu hiểu sai ý của lão Xèng rồi, lão Xèng nói như vậy không phải vì lão sợ chết. Mà là lão không muốn chúng ta phải chết một cách oan uổng. Đừng quên, trong 4 người chúng ta, lão Xèng là người đã nhiều lần vào sinh ra tử trong các cuộc chiến tranh. Ngoài thể chất tốt, lão Xèng cũng là một người có khả năng thiên bẩm về nhận định tình hình, đó là một tố chất then chốt trong chiến đấu. Qua sự việc vừa xảy ra, cậu vẫn chưa nhận thấy điều đó hay sao…? Dường như lão cũng đã phát hiện ra điểm bất thường rồi phải không nào….?
Bảo nhìn Thước, Thước cũng nhìn bảo, hai chàng thanh niên không hiểu ngụ ý mà thầy Lương đang nói đến là sao, điểm bất thường mà lão Xèng phát hiện ra là gì…? Tại sao hai ông già lại úp úp, mở mở như vậy…?
Thực ra ngay từ lần đầu gặp mặt, cả hai đã thăm dò nhau rất kỹ, lão Xèng cố ý muốn che giấu sự có mặt của Bảo trong nhà của mình, còn thầy Lương ngay khi đặt chân đến đã nhận thấy lão Xèng “ nói dối “. Nhưng đó đều có lý do riêng, sau này mọi người cũng đã ngồi lại giải thích với nhau tất cả. Trải qua nhiều chuyện, có những lúc phải đối mặt với cái chết cận kề, vậy mà sao giờ đây, cả hai lại đang nhìn nhau rồi nói ra những lời đầy ẩn ý. Thước nhìn lão Xèng :
-- Có gì lão cứ nói thẳng ra đi.
Bảo cũng nói với thầy Lương :
-- Kìa thầy, có chuyện gì mà sao cả hai lại thay đổi sắc mặt với nhau như vậy……?
Không khí đột nhiên trùng hẳn xuống…….Vào lúc then chốt, chuyện gì đã xảy ra giữa hai ông già…….?