Quỷ Ấn

Chương 112: Sập bẫy



“ Roạt….Roạt...Roạt “

Men theo những bụi rậm, lợi dụng trời tối, nhóm của thầy Lương với sự dẫn đường của Thước càng lúc lại càng đi sâu hơn vào bên trong ngôi làng. Nhờ vào mệnh lệnh giới nghiêm của mo Chốc, không ai dám bước chân ra khỏi nhà, vì vậy trong quá trình di chuyển, thầy Lương cùng mọi người cũng không gặp trở ngại nào khó khăn. Nhưng quan trọng đó chính là trí nhớ của Thước về địa hình ngôi làng. Trải qua vô số chuyện, bản thân còn từng bị điên trong một thời gian dài, vậy nhưng khi trở lại đây, Thước nhớ rõ từng đường đi, nước bước trong ngôi làng. Cứ như thể, Thước là người dân sống ở đây vậy.

Trong lúc di chuyển lão Xèng có hỏi :

-- Liệu cậu chắc chúng ta vẫn đang đi đúng hướng chứ…? Tôi cảm thấy đường càng lúc càng khó đi.

Thước lau mồ hôi rồi khẽ đáp :
-- Lão đừng lo, chúng ta đang đi đúng. Suốt quãng thời gian ở đây, tôi cùng một người bạn ngày ngày ghi nhớ từng chi tiết của địa hình, ngóc ngách trong ngôi làng để tìm đường thoát thân. Tuy mo Chốc kiểm soát không cho chúng tôi vượt quá phạm vi bên ngoài ngôi làng, nhưng lão vẫn để chúng tôi đi lại trong làng, do vậy mọi người hãy tin ở tôi.

Thầy Lương nói :

-- Tất nhiên là ta cùng mọi người đều tin tưởng cậu. Trải qua nhiều nguy hiểm, nhờ vào sự tin tưởng lẫn nhau mà chúng ta tới lúc này vẫn còn sống. Đột nhiên ta thấy có lỗi với mọi người, nếu mọi người không gặp ta thì giờ không ai phải mạo hiểm tính mạng của bản thân mình.

Bảo đáp :

-- Thầy lại nói thế rồi, nhờ có thầy tôi mới phần nào giải đáp được khúc mắc trong lòng bấy lâu nay. Hơn nữa việc này không còn là chuyện cá nhân của riêng ai. Ngăn chặn mo Chốc, cứu lấy mạng sống của toàn bộ người dân trong làng, tôi tin rằng, dù có là ai cũng sẽ không thể ngồi yên.
Lão Xèng nói :

-- Cậu Bảo nói rất đúng, ban đầu mục đích của mỗi người chúng ta khi đến đây không giống nhau. Chứng kiến tận mắt những việc làm man rợ, đáng khinh bỉ của tên thầy mo, giờ đây, kẻ thù của chúng ta chỉ có 1, chính là mo Chốc.

“ Soạt “

Bất chợt Thước dừng lại, Thước nói khẽ :

-- Vượt qua chỗ này chúng ta sẽ đi lên vách núi đá, nơi mo Chốc ở nằm bên dưới vách núi đá ngay phía sau thung lũng.

Bảo nhăn mặt :

-- Nhưng sao chỗ này thối thế…?

Thước đáp :

-- Vì đây là nơi tập hợp rác rưởi, thậm chí là cả phân gia súc, phân người của người dân trong làng mà. Chính vì vậy nên chẳng ai đi qua đây cả, Chính nơi bẩn thỉu nhất lại là nơi chứa đựng những thứ chẳng ai ngờ tới.

Bảo tiếp :

-- Theo tôi thấy, mùi xú uế bốc ra ở đây còn khó chịu hơn mùi từ những bộ quần áo của người chết chúng ta đang mặc.
Bảo vừa nói xong thì Thước cởi bỏ luôn bộ quần áo lấy từ “ Bãi Xác “ đang mặc trên người.

Thước nói :

-- Đã đi đến đây rồi thì khỏi cần phải cải trang hay giả dạng gì nữa. Mặc quần áo của người đã chết đối với tôi giống như một điều đại kỵ. Không còn nhiều thời gian nữa, chúng ta đi thôi.

Khá vất vả cả nhóm mới vượt qua được khu đầm lầy hôi thối, vượt qua vách đá cheo leo, cuối cùng họ cũng đến được nơi mà Thước dự tính từ trước, vách núi phía sau thung lũng, nơi gian nhà gỗ mà Thước đã tận mắt chứng kiến bạn của mình bị mo Chốc gϊếŧ chết một cách đầy dã man.

Bốn bề xung quanh tối om, chỉ có duy nhất ánh lửa hắt ra từ gian nhà gỗ khiến cho mọi thứ lờ mờ, dễ nhìn hơn một chút. Chỉ tay vào gian nhà Thước nói :

-- Nếu đúng như những gì tôi nghĩ thì lão già ấy đang ở trong kia. Bình thường lão ta sẽ luôn có những tên hộ vệ túc trực bên cạnh. Nhưng chúng ta đều biết, khi nãy đã có 2 tên đi lục soát những ngôi nhà trong làng. Vậy cho nên, đây chính là cơ hội tốt nhất của ta, nếu tấn công bất ngờ, chúng ta sẽ khiến lão thầy Mo trở tay không kịp. Thầy Lương cũng đã nói, đây là thời điểm lão già ấy đang suy yếu vì phải dồn toàn lực duy trì kết giới, hơn nữa từ lúc trận pháp bị hóa giải, ít nhiều lão cũng bị ảnh hưởng. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa…….Xuống dưới đó tiễn lão về đúng với nơi dành cho lão thôi nào.
Nhìn xuống bên dưới, Bảo có chút rùng mình, Bảo ấp úng :

-- Nhưng cao thế này thì sao xuống được, anh định trèo xuống dưới đó thật đấy à..?

Trong lúc Bảo đang hỏi thì Thước đã bắt đầu buộc những sợi dây rừng lại với nhau. Thước có vẻ sốt sắng và vội vã hơn bình thường, cũng phải thôi, trong gian nhà đó, Thước phải chứng kiến cảnh bạn mình bị trùng độc xé xác chui ra ngoài, sau đó con trùng bị chính mo Chốc ăn tươi, nuốt sống…….Mới đây, cũng vì mo Chốc, Thước đã phải dùng chính bàn tay của mình để gϊếŧ chết người bạn thân nhất. Mọi uất hận, căm thù dồn nén vào lão thầy Mo độc ác bên trong gian nhà gỗ kia. Kẻ thù đang ở trước mặt, bảo Thước sao có thể bình tĩnh lại được.

Khi dây rừng đã được buộc lại đủ dài, Thước là người đầu tiên xung phong trèo xuống dưới. Sự vội vã của Thước khiến cho thầy Lương biết mình cần phải làm gì đó, thầy Lương nói :
-- Khoan đã, cần phải có một kế hoạch rõ ràng. Lúc này hấp tấp sẽ hỏng việc, hơn nữa linh cảm của ta có gì đó bất an.

Thước cau mày đáp :

-- Đã đến được đây, cơ hội lớn như thế này chẳng lẽ thầy định bỏ qua. Nếu chậm trễ, người của mo Chốc sẽ quay trở lại, lúc đó đừng nói là gϊếŧ lão. Đối phó với đám hộ vệ của lão thôi cũng là một điều không dễ dàng gì rồi. Nhân lúc lão ta chưa phát hiện ra chúng ta, bên cạnh đó đám hộ vệ có lẽ cũng đã được lão giao nhiệm vụ đi thực hiện. Thầy Lương, đừng chần chừ gì nữa, không còn thời gian cho chúng ta suy nghĩ kế hoạch đâu. Chậm một phút, cơ hội sẽ trôi qua, khi ấy không ngăn được lão mà còn khiến tất cả dân làng phải vong mạng. Kế hoạch của chúng ta bây giờ là xuống đó và gϊếŧ chết lão thầy mo.
Lời của Thước cũng không sai, quả thực đây là thời điểm mo Chốc đang gặp nhiều ảnh hưởng nhất. Việc cử cả những tay sai đắc lực trực tiếp đi canh chừng từng nhà dân, lại còn lục soát chứng tỏ lão đang cực kỳ cẩn trọng trước khi nghi lễ được diễn ra. Tuy nhiên, việc cẩn trọng quá mức lại khiến lão lộ ra sơ hở. Chắc có lẽ lão không thể ngờ được nhóm của thầy Lương lại có thể đến gần lão như vậy.

Còn chưa kịp đáp lại thì thầy Lương đã thấy Thước trèo xuống, nhanh thoăn thoắt, Thước không tốn quá nhiều thời gian Thước đã xuống đến nơi. Nhẹ nhàng không chút tiếng động, như giao hẹn với Bảo từ trước, khi Thước giật dây 3 lần có nghĩa là bên dưới an toàn.

Nhận được tín hiệu từ Thước, Bảo nhìn thầy Lương cùng với lão Xèng, Bảo nói :

-- Tôi xuống đây, hai người xuống sau nhé.
Thầy Lương muốn nói gì đó nhưng không kịp :

-- Khoan….

Bảo bình thường rất thông minh nhưng giờ đây cũng đã quyết định hơi vội vàng, hoặc đúng hơn, trong quãng thời gian ngắn như thế này, Bảo không có lựa chọn khác. Dù sao 1 người trong nhóm cũng đã xuống rồi.

Từ bên dưới, dây lại được giật giật 3 lần, lão Xèng nhìn thầy Lương nói :

-- Tới lượt tôi, xuống dưới đó xong tôi sẽ đợi để đỡ thầy.

Lão Xèng vừa định đu dây thì thầy Lương ngăn lại :

-- Dừng lại, để tôi đi trước, lão đi cuối cùng đi. Chẳng may có vấn đề gì thì lão còn phải kéo chúng tôi lên chứ….Khà khà khà.

Nghe cũng hợp lý, lão Xèng cột chắc lại dây rồi đỡ thầy Lương chuẩn bị trèo xuống. Lão Xèng hỏi :

-- Thầy làm được chứ….?

Thầy Lương mỉm cười rồi gật đầu, trước khi xuống, thầy Lương nói với lão Xèng một câu :
-- Nếu không muốn chúng tôi chết, lão phải chạy ngay đi…...Đây là một cái bẫy…..Trốn đi, lão Xèng.

Lão Xèng rùng mình khi nghe những lời đó từ thầy Lương thì như chết lặng, trong đầu lão hiện lên 2 sự lựa chọn, 1 là xuống đó cùng với mọi người, 2 là làm theo lời thầy Lương là bỏ trốn. Và chỉ trong 1 khoảnh khắc ngắn ngủi, lão Xèng đã đưa ra quyết định của bản thân.

“ Phừng…..Phừng….Phừng “

Ánh đuốc đột nhiên cháy sáng rực, dựa lưng vào vách núi, Bảo thì sững sờ, Thước lăm lăm con dao trong tay nghiến răng muốn liều chết, còn thầy Lương vẻ mặt vẫn thả nhiên không chút e sợ.

Bảo nói :

-- Chuyện….chuyện...này là sao…?

Thầy Lương đáp :

-- Chúng ta bị bao vây rồi…..Thước, bỏ dao xuống, đây chưa phải lúc để chết một cách vô ích.

Nãy giờ Thước vẫn chờ đợi một người, đó là lão Xèng, nhưng tại sao thầy Lương đã xuống được một lúc mà vẫn không thấy lão Xèng đâu, Thước hỏi :
-- Lão...lão Xèng…..đâu rồi…?

Thầy Lương khẽ cười :

-- Có lẽ lão đang đi cứu chúng ta rồi.