Ba Phổ, Ma Đốc quỳ gối xuống hành lễ với mo Chốc, Ma Đốc nói :
-- Chủ nhân tha tội, thuộc hạ đã để cho 1 tên chạy thoát.
Ba Phổ tiếp :
-- Nhưng chủ nhân yên tâm, hắn chắc chắn chỉ quanh quẩn đâu đây. Đã cho người đi tìm kiếm, sớm muộn gì cũng sẽ bắt được hắn mà thôi.
Mo Chốc gật đầu, lão ra hiệu cho hai tên hộ vệ đứng dậy, lão nói :
-- Không sao, các ngươi đã làm rất tốt. Việc bỏ lọt 1 tên cũng không phải vấn đề gì quá lớn, bởi lẽ kẻ nguy hiểm nhất trong số bọn chúng đang có mặt ở đây rồi. Chuyện ở đây đã có ta lo, hai ngươi ra ngoài đi.
Hơi lưỡng lự, nhưng mệnh lệnh của mo Chốc là tối thượng, Ba Phổ, Ma Đốc vâng dạ rồi rời khỏi gian nhà gỗ đứng cảnh giới ở bên ngoài.
Lúc này, mo Chốc mới từ từ tiến lại gần thầy Lương. Nhìn cận mặt lão thầy mo, Bảo có chút rùng mình vì bộ dạng cũng như sự kỳ quái phát ra từ lão. Nhất là mỗi khi lão nhoẻn miệng cười, điệu cười khiến Bảo nổi da gà. Và giờ, mo Chốc đang nhìn thẳng vào thầy Lương rồi cười như vậy :
-- He he he….He he he…..Nói ta nghe, ngươi là ai…? Tại sao ngươi lại biết rõ những chuyện đã xảy ra trong quá khứ như vậy…? Nhìn ngươi ta có thể đoán, lúc đó chắc chắn ngươi vẫn chỉ là một thằng nhóc….? Vậy thì vì sao ngay cả đến “ Quỷ Hồn “ mà ngươi cũng tường tận…? Những kẻ tầm tuổi như ngươi ta cứ nghĩ sẽ chẳng bao giờ biết đến thứ gọi là “ Cổ Đạo “ nữa chứ…? Nhà ngươi khiến ta vừa có cảm giác lo lắng, một chút sợ hãi, và vừa khiến ta tò mò…...Nói đi nào, hỡi kẻ phá đám to gan kia.
-- Ra là vậy, những điều mà ta suy nghĩ rồi liên kết lại trong những ngày vừa qua đều đúng. Chính ngươi, không, nói đúng hơn là chính những kẻ mang tư tưởng trùng hưng “ Cổ Đạo “ như ngươi đã gây ra vụ thảm sát tại thôn Đại An năm đó. Đúng như lời ngươi nói, vụ việc ấy xảy ra khi ta chỉ là một đứa trẻ, nhưng nếu ngươi muốn biết tại sao ta lại nắm rõ tường tận sự việc thì ta sẽ nói cho ngươi lý do. Ngươi đã từng nghe đến cái tên Khúc Quân bao giờ chưa…? Mo Chốc bặm môi, nheo đôi lông mày, hai mắt cau lại, lão trả lời chỉ sau vài giây suy nghĩ :
-- Khúc Quân mà ngươi vừa nhắc đến phải chăng chính là đệ tử chân truyền của Liêu Đỉnh, một vu sư huyền thoại, là người giỏi nhất trong việc sử dụng “ Vu Thuật “ ? Là bậc kỳ tài về vu thuật, được chính Liêu Đỉnh dạy dỗ. Khả năng của Khúc Quân ngay từ khi còn trẻ đã khiến tất cả phải kiêng dè, tuy nhiên không ai biết lý do vì sao, Khúc Quân đột nhiên biến mất.
Thầy Lương cười lớn :
-- Ha ha ha, Xem ra lão thầy mo đây hiểu biết quả thực không tồi..Đúng là như vậy, năm đó, ta chính là cậu bé đã đi theo sư phụ Khúc Quân tìm tới thôn Đại An nhưng không kịp. Khi ta và sư phụ đến nơi, toàn bộ thôn dân đều đã chết. Sư phụ xem thiên tượng đoán được hướng Đông sắp xảy ra kiếp nạn, khiến nhiều sinh linh phải chết. Tiếc thay cho người không cứu được ai dù chỉ là 1 mạng. Người đời gọi sư phụ là “ Vu Sư “ nhưng người không nhận cái danh đó, người nói người chỉ là một vị đạo sĩ ẩn giật sống trên núi mà thôi. Tới khi người tìm ra nguyên nhân cái chết của 300 thôn dân Đại An do “ Cổ Đạo “ có nguồn gốc từ Tây Tạng cũng là lúc trên khắp lãnh thổ Trung Quốc, các tông phái thuộc Mật Tông đã ra sức bài trừ mầm mống “ Cổ Đạo Nguyên Thủy “. Những tưởng các ngươi không còn chốn dung thân, không ngờ được rằng, vượt qua biên giới Trung Quốc, ngươi đã tìm đến vùng đất này. Mo Chốc cũng cười, chẳng hiểu tại sao khi nghe thầy Lương nói đến đây lão lại bật cười một cách thống khoái :
-- Ta hiểu rồi, ngươi là đệ tử của Khúc Quân…...Chẳng trách bản lãnh lại lớn đến như vậy. Ta còn đang đau đầu thắc mắc tại sao 1 thầy bùa Việt Nam lại có thể nắm rõ được tất cả những gì liên quan đến “ Cổ Đạo “ đến như vậy. Nhưng ngươi đã nói sai một điểm, đó là bản thân ta không phải do bị truy đuổi mà trốn đến đây…..He he he, quả thực thời điểm đó không mấy dễ dàng đối với ta, tuy nhiên ngươi đừng quên, “ Cổ Đạo “ đã tồn tại trước đó cả ngàn năm, lúc thịnh, lúc suy nhưng chưa bao giờ chúng ta bị xóa sổ. Chỉ cần ta muốn, các ngươi sẽ không thể nào tìm thấy ta.
Thầy Lương nói :
-- Nếu như vậy, chắc chắn ở nơi này phải có một điều gì đó khiến cho ngươi nhòm ngó. Nhiều khả năng thứ này có liên quan đến thứ gọi là “ Quỷ Hồn “. Mo Chốc khẽ quay mặt đi rồi đáp :
-- Rất thông minh, càng lúc ta càng tin ngươi đích thị là đệ tử của Khúc Quân. Có điều, tại sao một kẻ như ngươi lại lặn lội đến tận đây, chẳng lẽ ngay từ đầu ngươi đã biết có sự xuất hiện của “ Quỷ Hồn “ ?
Thầy Lương tiếp :
-- Mọi chuyện đều do ý trời, là ông trời sắp đặt….Bản thân ta cũng không nghĩ lại tìm được kẻ đã cướp đi sinh mạng của 30o thôn dân Đại An mà năm đó sư phụ ta cũng không cách nào tìm ra. Chắc có lẽ, ông trời muốn ta thay sư phụ hoàn thành nốt công việc dở dang 40 năm về trước. Cũng là một cách giúp ta khiến sư phụ ở trên trời được thanh thản, bởi vụ việc tại thôn Đại An là một trong những nỗi đau đớn trong suốt quãng đời còn lại của người.
Mo Chốc phá lên cười :
-- Ha ha ha….Nói như vậy có nghĩa là Khúc Quân đã chết….? He he he, đáng tiếc, đáng tiếc thay, ta cứ nghĩ một người như ông ta sẽ sống trường thọ chứ….? Một đời giúp đỡ nhân gian, thế thiên hành đạo, cuối cùng cũng nằm sâu dưới vài tấc đất. Thế cho nên, chỉ có “ Cổ Đạo “ mới là thứ giúp cho con người vươn lên ngang bằng với trời đất. Khi “ Quỷ Hồn “ nhập thế, mọi thứ sẽ được lập lại một trật tự mới. He he he…..He he he. Mo Chốc tiến lại chiếc bàn, nơi có đặt tay nải của thầy Lương ở đó, mo Chốc nói :
-- Để ta xem xem đệ tử của Khúc Quân liệu rằng có bảo vật chân truyền nào hay không…?
Mở tay nải của thầy Lương ra, bỏ qua những thứ khác, sững người, mo Chốc run run đôi bàn tay lấy ra một thứ. Lập tức khuôn mặt thầy Lương hơi biến sắc, nhưng một khi đã rơi vào tay lão thầy mo, chuyện này sớm muộn cũng không thể giấu.
Mo Chốc cầm vật đó trên tay rồi quay lại nhìn thầy Lương, lão nhoẻn miệng cười đầy kinh dị :
-- He he he…..” Cổ Độc Kỳ Thư “......Đây chẳng phải là cuốn kỳ thư được cho là bảo vật thất truyền của vu sư Liêu Đỉnh hay sao….? Trong giới từ những thầy bùa nhỏ nhoi cho đến những đạo sĩ cao tay hay ngay cả như những thầy phù thủy đều truyền tai nhau rằng, có được “ Cổ Độc Kỳ Thư “ sẽ nắm được toàn bộ vu thuật từ thời cổ đại. Có người nói cuốn kỳ thư này là do Liêu Đỉnh tìm được trong một hang động băng, nhưng cũng có người nói chính Liêu Đỉnh đã viết ra cuốn kỳ thư này. Nhưng ta thì nghĩ khác, cuốn kỳ thư là sự kết hợp của cả hai điều trên. Trong cuốn kỳ thư có những tà thuật, bùa phép từ thời xa xưa, nhưng cũng có cả những bí thuật của riêng Liêu Đỉnh, những cổ thuật bị cấm đều được Liêu Đỉnh nghiên cứu rồi ghi chép lại vào đây. Thật không ngờ, trong tay ngươi lại có cuốn kỳ thư thần bí này. “ Roạt….Roạt “
Mo Chốc vội mở cuốn kỳ thư vừa tìm thấy trong tay nải, nhưng rồi lão khựng lại, lão đem cuốn kỳ thư đến trước mặt thầy Lương rồi hỏi :
-- Khốn kiếp, tại sao quyển kỳ thư này chỉ có một nửa, những trang còn lại đâu….?
Thầy Lương mỉm cười, thầy Lương đáp :
-- Điều đó ta cũng không biết, bởi đây vốn dĩ không phải nguyên bản của “ Cổ Độc Kỳ Thư “. Quyển kỳ thư thật đã cháy thành tro không còn tồn tại trên cõi đời này nữa.
Mo Chốc trừng mắt :
-- Ngươi nói dối, không kẻ nào điên rồ lại đem đốt đi báu vật như thế này cả…? Phải chăng kẻ đó chính là ngươi, ngươi đã hủy nó sau khi đọc hết tất cả những gì bên trong…?
Thầy Lương đáp :
-- Tùy ngươi suy nghĩ, nhưng một nửa quyển kỳ thư ngươi đang cầm trên tay chỉ là bản được chép lại. Nhìn thẳng vào mắt thầy Lương, mo Chốc cười rồi nói tiếp :
-- He he he, không sao, không sao…...Nếu ngươi biết hết tất cả những ghi chép trong quyển kỳ thư thì ta cũng sẽ biết…...Bởi vì, ta có cách “ ăn “ hết tất cả những gì mà ngươi giấu bên trong đầu của ngươi….He he he, he he he…….Thật không ngờ, ngươi lại đem đến cho ta một món quà lớn đến như vậy.
Từ nãy đến giờ, mo Chốc chỉ chú ý đến thầy Lương, không đếm xỉa gì đến Thước và Bảo, điều này khiến Thước nổi giận. Kẻ thù gϊếŧ bạn đang ở ngay trước mắt nhưng lực bất tòng tâm, Thước gào lên :
-- Lão thầy mo đáng chết, cửa địa ngục đang chờ sẵn mày rồi.
Mo Chốc quay sang nhìn Thước bằng một ánh mắt thương hại, mặc cho Thước cứ thế chửi bới, lão vẫn chẳng hề quan tâm, ngược lại, lão tiến tới gần Bảo, nhìn kỹ khuôn mặt của Bảo, thậm chí lão còn nhắm mắt ngửi ngửi cơ thể của Bảo, sau cùng lão cười : -- He he he, quả không sai, ngươi thực sự là người có liên quan đến “ Vương “. Từ ngươi phát tỏa ra một khí tức cũng như mùi hương đặc biệt, mùi này giống với “ con của ta “ he he he, he he he……...Giờ ta đã biết, kẻ năm đó đã nẫng tay trên vật tế thần chính là ngươi….Nhưng đừng sợ, vì ngươi đã mang đến thế giới này một bản thể hoàn hảo, thứ mà mấy trăm năm qua, trải qua nhiều đời lưu giữ “ Quỷ Hồn “ vẫn không thể nào tìm kiếm nổi, ta sẽ không gϊếŧ ngươi. Nhờ có ngươi “ Quỷ Ấn “ mới xuất hiện. Chắc hẳn tình yêu của ngươi và cô gái đó vô cùng thanh khiết, mãnh liệt, chính vì vậy, đứa trẻ được sinh ra bởi thứ tình yêu ấy đã được “ Quỷ Hồn “ lựa chọn.
Bảo run run giọng :
-- Nói…..nói….như vậy….có nghĩa….là…..Sương...thực sự đã….sinh….cho tôi...một đứa con…? Mo Chốc nhìn Bảo rồi nói :
-- Cô gái tội nghiệp đó tên là Sương sao….? He he he….đúng là vậy, nhưng giờ thì đó không phải con của ngươi nữa…...He he he.
Bảo nghiến răng, Bảo gầm lên nhưng tất cả đều vô vọng.
Mo Chốc gọi lớn :
-- Ba Phổ, Ma Đốc…..Hai ngươi vào đây.
Hai tên hộ vệ của mo Chốc lập tức bước vào trong, mo Chốc ra lệnh :
-- Đem nhốt chúng vào cũi, canh chừng cẩn thận…...Sau khi nghi lễ được tiến hành, ta sẽ cần đến bọn chúng. Thời gian không còn nhiều nữa, không được để bất cứ rắc rối nào xảy ra.
Ba Phổ đáp :
-- Thưa chủ nhân, vậy còn con chuột đang lẩn trốn thì chủ nhân tính sao…?
Mo Chốc đáp :
-- Khỏi lo, chúng ta đang giữ trong tay lũ chuột này thì tự nhiên con chuột đó sẽ mò đến mà thôi. Đến lúc đó tự nó sẽ chui đầu vào rọ.
Mo Chốc quay trở lại hang động bên dưới lòng đất, thầy Lương, Thước và Bảo thì bị áp giải đến một nơi giam giữ khác, chúng nhốt mọi người vào trong một cái cũi lớn, bên ngoài rất nhiều người canh gác, trong đó cả Ba Phổ, Ma Đốc cũng đứng cảnh giới. Có vẻ như chúng tiếp tục lên kế hoạch để bắt lão Xèng nếu như lão Xèng xuất hiện. Bị trói trong cũi, Bảo vẫn chưa ngừng khóc, sự thật là Sương đã chết, nhưng những giọt nước mắt đang rơi ấy không hoàn toàn bởi vì đau thương, có một chút hạnh phúc, vui mừng khi chính mo Chốc nói, Sương thực sự đã hạ sinh một đứa con.
Bảo cầu xin thầy Lương :
-- Thầy Lương, hãy giúp tôi ra khỏi đây…...Tôi và Sương thực sự có một đứa con…..Tôi phải gặp được nó…..Xin thầy…..
Thầy Lương nói :
-- Cả ba chúng ta bây giờ chỉ còn biết trông cậy vào người đó mà thôi…..Lão Xèng, tôi hi vọng lão vẫn bình an vô sự. Không chỉ ba người chúng tôi, mà sinh mạng của toàn bộ người dân trong làng đều nhờ vào lão.