Quỷ Ấn

Chương 56: Thực tại phũ phàng



Thước cùng bố con ông Mừng nghe xong mà phải nuốt nước bọt, bởi khi nói ra những điều vừa rồi, sắc mặt của thầy Lương biến chuyển rõ rệt, trong giây lát, thầy Lương không còn giữ được sự điềm đạm thường ngày.

Nhưng cũng phải thôi, nếu thực sự trên đời này có tồn tại một kẻ như lão thầy mo kia thì ai cũng cảm thấy căm giận, ghê rợn loại người ấy.

Thước bàng hoàng :

-- Thầy nói là chúng tôi đã bị bỏ ngải....Thứ sinh vật dị hợm, gớm ghiếc ấy là trùng độc.......Không thể nào...

Ông Mừng lên tiếng :

-- Lời bác Lương nói là sự thật, bởi chính mắt bố con tôi cũng đã nhìn thấy con trùng kinh tởm ấy khi thầy Lương tìm cách dụ nó chui ra khỏi người cậu. Nhưng tránh cho cậu sợ hãi nên thầy Lương có dặn bố con tôi không kể chuyện đó cho cậu nghe. Chỉ có điều, cậu may mắn hơn bạn của cậu đó là con trùng chui ra từ phía sau lưng, chứ nếu nó phá tim của cậu thì cậu cũng đã chết rồi. Vậy nên khi nghe cậu kể nghi thức vẩy thứ nước đỏ lên người bạn cậu, tôi cũng không quá lạ lẫm, bởi tôi có thể đoán, thứ nước ấy chính là máu tươi. Trong cái đêm giải ngải cho cậu, thầy Lương cũng đã nhờ bố con tôi cắt máu để dụ trùng. Chỉ là cách làm có chút khác biệt mà thôi.
Đến bây giờ Thước mới hiểu ra tại sao sau lưng mình có một vết thương đang băng bó, khi tỉnh dậy Thước chỉ được mọi người kể về việc mình bị bỏ bùa, bỏ ngải khiến tinh thần điên loạn, không tự chủ, không còn biết mình là ai.....Nhưng không ai kể cho Thước về việc con trùng ghê sợ kia cả. Bởi vì chính mắt nhìn thấy trùng chui ra từ xác của Tùa nên giờ đây, khi nghĩ lại Thước thấy cũng đúng, những người khác bị thì không có lý do gì mà Thước lại không bị cả.

Thước cúi đầu cảm ơn thầy Lương cũng như bố con ông Mừng khi đã biết thêm một sự thật, thầy Lương khẽ nói :

-- Tuy ta cùng bố con bác chủ cứu được mạng của cậu, nhưng nếu không nhờ linh hồn của chủ nhân sợi dây chuyền mà cậu đang đeo thì cậu đã chết từ trước đó rồi. Ta cho rằng, đây cũng chính là 1 điểm khác biệt duy nhất giữa cậu và những người bạn của mình. Khi nãy cậu kể, ta biết trong câu chuyện của cậu, lúc gặp nguy khốn, cậu đã nghe thấy một giọng nói vang lên trong đầu phải không...? Giọng một người nói cậu phải chạy ngay đi ấy.
Thước đáp :

-- Đúng rồi thưa thầy, lúc đó trong hoảng loạn tôi cứ tưởng đó là giọng của Bình, nhưng không phải, giờ nhớ lại thì đó là một giọng nữ.

Thầy Lương hỏi tiếp :

-- Vậy sau khi cậu bị tên thầy mo ấy phát hiện, lão ta đã làm gì với cậu tiếp theo.

Thước trả lời :

-- Sau đó tôi được đưa trở lại ngôi nhà mà lúc đầu lão ta để cho 5 người chúng tôi ở, nhưng cuối cùng, chỉ còn lại 1 mình tôi mà thôi. Tôi không hiểu tại sao lão già ấy không gϊếŧ tôi ngay mà lại tiếp tục để tôi sống. Tuy nhiên, những ngày sau đó tôi không còn được cung cấp thức ăn như trước nữa, mỗi ngày chúng đem đến cho tôi một bát cơm, bên trong trộn lẫn đủ những loài sâu bọ. Mỗi khi đêm xuống, tôi không tài nào chợp mắt nổi, hễ nhắm mắt lại, cảnh tượng lão thầy mo uống máu, ăn sống con trùng gớm ghiếc ấy lại hiện lên trong đầu tôi cùng với tiếng cười man rợ của lão.
Thầy Lương hỏi :

-- Vậy đã khi nào cậu sợ đến muốn tìm cái chết chưa...?

Thước đáp :

-- Có....tất nhiên là có.....Cho đến đêm thứ 5 kể từ khi chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng ấy, mọi thứ đã trở nên quá sức chịu đựng của tôi. Bạn bè người đã chết, người rồi cũng sẽ chết, nỗi ám ảnh luôn hiện ra trước mắt tôi không cách nào xóa được. Và tôi đã chọn cách tự tử.........Có thể nói ra mọi người sẽ không tin, nhưng thực sự lúc đó tôi đã treo cổ lên xà nhà.......Lẽ ra tôi phải chết rồi mới đúng......Nhưng khi tỉnh lại tôi thấy mình nằm ở đây, trên chiếc giường này. Cho tới hôm nay, tôi vẫn chưa dám tin đây là sự thật, sự thật rằng tôi đã thoát khỏi nơi đáng sợ, thoát khỏi tay lão thầy mo độc ác ấy.

Thầy Lương hiểu điều này, bản thân thầy Lương cũng đã trải qua cảm giác giống như Thước. Thậm chí là còn đau đớn hơn nhiều lần, bởi Thước phát điên, và trong thời gian ấy, Thước không nhớ được những gì mình đã làm, thầy Lương thì khác, hình ảnh ấy, cảm nhận ấy, mùi tanh của máu, ánh mắt của những người thân chết trong tay mình.......Tất cả chưa lúc nào thôi hiện hữu trong tâm trí của thầy Lương mỗi khi màn đêm buông xuống.
Đột nhiên Thước ôm mặt khóc nức nở, những giọt nước mắt cứ thể chảy xuống không ngừng. Nắm sợi dây chuyền trong lòng bàn tay, Thước thổn thức :

-- Là cô ấy, chính là giọng nói đó.....Thầy nói đúng, là linh hồn của cô gái ấy đã cứu mạng tôi.....Giọng nói trong giấc mơ gần đây tôi nghe thấy cũng chính là giọng nói mà trước khi mất đi cảm giác bởi sợi thừng thắt vào cổ.....Cô ấy đã nói : " Đừng chết.....hãy chạy trốn khỏi đây ".

Câu chuyện của Thước tạm dừng lại ở đây khi mà thầy Lương đã biết nguyên nhân, lý do tại sao Thước bị bỏ ngải độc trùng mà vẫn may mắn thoát chết và chạy trốn khỏi khu rừng đó. Đêm hôm ấy Thước đã khóc rất nhiều, Thước khóc thương cho số phận những người bạn của mình, chỉ vì hám lợi mà tất cả đã phải trả một cái giá quá đắt.
Thước luôn miệng tự hỏi bản thân mình một câu :

-- Liệu có còn cách nào để sửa chữa những lỗi lầm này hay không...?

Mặc cho bố con ông Mừng hết mực khuyên rằng, chuyện xảy ra không phải lỗi của Thước. Gà đã bắt đầu gáy báo hiệu một ngày mới chuẩn bị bắt đầu, khóc đến cạn nước mắt, Thước cũng ngủ thϊếp đi, cả Phển cũng vậy.

Ông Mừng bận rộn thu xếp lại phòng ngủ ngày trước, ông Mừng vẫn nhớ, trong ngày hôm nay mẹ con cô Hồng sẽ chuyển đến đây ở tạm vài hôm, trong lúc thầy Lương giúp cô bé Hiên khắc chế lời nguyền của người Chà.

Thầy Lương đứng giữa khoảng sân rộng, ngẩng đầu lên nhìn những ngôi sao sắp tàn, không ai biết thầy Lương đang nghĩ gì, nhưng từ lúc nghe xong câu chuyện của Thước, trong lòng thầy Lương ngổn ngang những hoài niệm về vợ con, về người sư phụ đáng kính. Liệu rằng mọi thứ đã thực sự dừng lại ở đây....?
" Cạch "

Ông Mừng khẽ đặt lên bàn một ấm trà nóng cùng vài cái bánh điểm tâm, bước lại gần thầy Lương, ông Mừng hỏi :

-- Bác có điều gì âu lo phải không...?

Thầy Lương khẽ quay lại, vuốt chòm râu bạc thầy đáp :

-- Vẫn là bác chủ có cặp mắt nhìn người tinh tường, nhưng chuyện âu lo này, bác chủ không giúp tôi được rồi.

Ông Mừng kính cẩn :

-- Tôi cũng nghĩ vậy, thế nên tôi đã pha trà, làm chút bánh mời bác dùng. Có lẽ đây là điều mà tôi làm tốt nhất....Mời bác ngồi.

Rót trà mời thầy Lương, cả đêm chưa chợp mắt, cũng đã qua mấy đêm không ngủ, nhưng nhấp một ngụm trà thơm, thưởng thức bánh do chính tay ông Mừng làm, quả thực mệt mỏi được xua tan đi phần nào.

Thầy Lương mỉm cười :

-- Trà thơm, bánh ngon.....Những ngày qua ở đây đã thưởng thức không ít tay nghề nấu ăn, pha trà của bác chủ. Lương tôi thật may mắn, nếu sau này có duyên, nhất định sẽ quay lại đây xin bác chủ ấm trà như thế này một lần nữa.
Ông Mừng rót thêm trà cho thầy Lương, lát sau thầy Lương đưa cho ông Mừng một mảnh giấy, bên trong đã ghi sẵn một số loại thảo dược.

Thầy Lương nói :

-- Phiền bác chủ mua giúp tôi những thứ tôi đã ghi trong mảnh giấy này, nếu được, trong 3 ngày tới bác chủ không nên mở hàng buôn bán. Bác chủ yên tâm, tiền nong, chi phí thiệt hại tôi sẽ đưa đầy đủ.

Ông Mừng đọc trong mảnh giấy :

-- Cây húng quế, cây ngải đắng, bài hương, căn thảo.......Cần phải mua đủ sao bác....?

Thầy Lương gật đầu :

-- Đúng vậy, 1 loại cũng không thể thiếu. Vì tôi không rõ nơi đây nên trăm sự nhờ bác chủ. Đây cũng chính là những loại thảo dược tôi dùng để khắc chế lời nguyền lên cô bé Hiên. Ngoài ra còn 1 chuyện này nữa, căn phòng mà bác chủ tính cho mẹ con cô Hồng ở, cần phải dùng rượu pha lẫn với gừng lau sạch sẽ để tẩy uế trước khi cho mẹ con cô ta vào ở. Nên thắp hương gia tiên, có đôi lời kính mong các cụ, các thần bỏ quá cho. Bởi sắp tới đây, nói nôm na là bác chủ đang có ý định rước tà khí vào nhà. Bác vẫn muốn giúp mẹ con họ chứ...?
Ông Mừng quả quyết :

-- Nếu chỉ phải làm mấy việc như vậy mà giúp được họ, tôi không có vấn đề gì cả. Xưa nay tôi luôn dạy con phải sống hướng thiện, giờ thấy chết không cứu há chẳng phải chỉ là lời nói sáo rỗng hay sao. Bác yên tâm, chắc chắn tôi sẽ tìm mua được đầy đủ những thứ mà bác yêu cầu. Còn chuyện chi phí nọ kia, tôi mà lấy của bác hóa tôi quá hẹp hòi rồi. Hơn nữa....hơn nữa....à mà thôi, giờ tôi đi lau dọn phòng theo lời bác đây, xong xuôi, chiều nay tôi sẽ xuống chợ huyện để tìm mua những thứ trong mảnh giấy này. Bác mệt cứ đi nghỉ đi ạ.

Thầy Lương nhìn ông Mừng khẽ lắc đầu mỉm cười, khi ông Mừng đi, thầy Lương khẽ nói :

-- Cô Hồng sau những tháng năm lang thang, nay đây mai đó, sống trong lo lắng thì nay đã có người tốt thực lòng quan tâm đến cô ta rồi.... Âu cũng là cái duyên, cái số. Chỉ tiếc một điều, ta lại không thể cứu được cô bé ấy......Đáng buồn thay.