Quỷ Ấn

Chương 73: Cuộc gặp gỡ bất ngờ



2 ngày sau......Vượt qua nhiều khó khăn, cuối cùng thầy Lương và Thước cũng đặt chân đến địa phận của Xím Bạc. Đường đi gập ghềnh, nhỏ hẹp, có cung đường nằm cheo leo bên sườn núi đá cực kỳ nguy hiểm.

Chỉ tay về phía trước, nơi những cánh rừng bạt ngàn, những ngọn núi cao chạm mây, Thước nói :

-- Hùng vĩ quá phải không thầy....? Thầy nhìn thấy đỉnh núi cao nhất kia chứ..?

Thầy Lương đáp :

-- Non nước, cảnh sắc của nơi đây thật hoang sơ, ngọn núi nơi sương mù phủ trắng kia phải không..?

Thước gật đầu :

-- Đó là đỉnh U Bò, khu vực bị sương mù quanh năm bao phủ ấy cũng chính là nơi chúng ta sẽ đến. Đây là lần thứ 2 tôi đứng ở đây nhìn ngắm nơi này, chỉ có điều, lần đầu tôi rất háo hức, có chút gì đó trong tôi thôi thúc sự khám phá. Nhưng lần này, nhìn màn sương mù tựa mây mờ kia tôi thấy rùng mình. Thứ sương mù chết chóc...
Thầy Lương hiểu cảm giác của Thước, quay lại nơi suýt chút nữa đã gϊếŧ chết mình không phải điều ai cũng dám làm. Thước đã phải đấu tranh tư tưởng, dẹp bỏ nỗi sợ sang một bên để đi đến quyết định này. Đối diện với nỗi sợ cũng chính là cách loại bỏ nó nhanh nhất, nhưng cũng chính là cách nguy hiểm nhất.

Thầy Lương nhìn vào chiếc balo Thước đang đeo trên lưng, qua nhiều ngày đi đường, balo của Thước đã xẹp và nhẹ đi trông thấy, bởi những thức ăn dự trữ đem theo gần như đã dùng hết sạch. Càng đi lên miền sơn cước, càng ít dân cư sinh sống, tối qua hai người đã phải ngủ ven đường bởi không tìm được nhà dân. Cũng đúng thôi, địa hình nơi đây toàn núi đá, đường đi không thuận lợi, không thể mong đợi gì hơn.

Thầy Lương nói :

-- Để vào trong rừng, chúng ta cũng cần phải chuẩn bị lương thực đem theo chứ...? Nhưng xem ra chỗ này không có người sinh sống thì phải...?
Thước cười rồi đáp :

-- Thế cho nên tôi mới nói, thầy cần tôi đi cùng đó....Hì hì hì.

Thầy Lương ngạc nhiên :

-- Nói vậy là cậu cũng đã có dự tính trước điều này rồi sao...?

Thước gật đầu :

-- Tất nhiên rồi, đây cũng chính là lý do vì sao 2 ngày trước, khi đi qua một thị trấn, tôi lại không mua lương thực đem theo đi đường. Thứ nhất bởi tôi biết, đường đi vào Xím Bạc rất hiểm trở, việc mang vác nặng sẽ kéo theo nguy hiểm và mất sức. Còn điều thứ 2, đúng là nơi đây là miền vùng núi hoang vu, nhưng không vì thế mà không có người sinh sống. Chỉ là rất ít mà thôi, nhưng may mắn tôi biết một ngôi làng nhỏ nằm ở một thung lũng cách đây không quá xa. Lần trước, sau khi đến đây, mặc dù chúng tôi đã chuẩn bị đem theo rất nhiều lương thực, thực phẩm, nhưng đó là do nhóm của tôi đều là thanh niên, là những người có kinh nghiệm đi rừng và quan trọng khi ấy chúng tôi chưa biết lại có một ngôi làng nằm ngoài rìa khu rừng. Vì thế nên mỗi khi trở ra mua lương thực rất là vất vả.
Thầy Lương hỏi :

-- Vậy sao các cậu lại phát hiện ra ngôi làng nằm ngoài bìa rừng ấy..?

Thước tiếp :

-- Như tôi đã kể, bên trong khu rừng có gì đó rất lạ, ngay cả những người đi rừng giỏi như A Bường, A Định cũng phải rất vất vả mới xác định được phương hướng, dù vậy cũng không hoàn toàn chính xác. Trong 1 lần tôi cùng A Bường nhận nhiệm vụ quay trở ra mua nhu yếu phẩm, chẳng biết đi thế nào, cuối cùng tôi và A Bường lại đặt chân tới ngôi làng ấy. Lát nữa đi tiếp thầy sẽ thấy, nơi đây rừng núi hoang vu, nhưng vẫn có một vài thung lũng, ngôi làng mà tôi đang nói tới nằm trong một thung lũng kín, dân ở đó không đông, nhưng họ sống tụ lại trong một khu vực. Ở đó họ trồng lúa, chăn thả gia cầm, gia súc, nói chung cuộc sống của họ khá ổn. Tới đó chúng ta có thể mua lương thực đem theo, như vậy sẽ tiện và đỡ tốn công hơn.
Bây giờ thì thầy Lương đã hiểu, thầy Lương đáp :

-- Đúng là cậu đã có suy tính cả rồi, chúng ta tiếp tục đi chứ...?

Thước gật đầu, cả hai tiếp tục cuộc hành trình, chí ít thì đến bây giờ, đứng trên cao, phóng tầm mắt nhìn ra xa, họ đã có thể thấy được nơi mà mình cần đến. Khu rừng luôn chìm trong làn sương trắng đang ở ngay phía trước. Tuy nhiên, đây mới chỉ là điểm bắt đầu cho một chuyến đi mà theo như thầy Lương nói, càng tiến vào sâu thì cửa tử lại càng mở rộng. Mặc dù Thước rất tin tưởng vào khả năng của thầy Lương, sự thật chứng minh, thầy Lương có thể hóa giải bùa ngải của mo Chốc, nhưng liệu rằng chỉ với 2 người, bọn họ có tìm được đường đến " Làng Sương Mù " hay không...? Bởi Thước là người hiểu rõ nhất, cũng là người may mắn thoát chết khi chạy thoát khỏi đó. Gần 2 năm trước, nhóm của Thước là tập hợp của những kẻ đầy kinh nghiệm, những kẻ mà Thước cho là cực kỳ giỏi trong việc sinh tồn. Vậy nhưng không ít lần cả nhóm rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm. Đây cũng chính là một trong những lý do Thước một mực muốn đi theo thầy Lương, cho dù Thước biết rằng mình đang đi vào chỗ chết. Nhưng mạng của Thước cũng do thầy Lương cứu, Thước không thể để thầy đi một mình được.
Khẽ quay đầu nhìn thầy Lương, ánh mắt, sắc mặt của ông thầy vẫn khá bình thản, Thước thở dài, khẽ cười rồi tự nhủ :

" Thôi kệ đi, dù sao cũng đã đi đến tận đây rồi. Tới đâu, hay tới đó vậy. "

[........]

Đầu giờ chiều cùng ngày, đúng như lời nói, Thước đưa thầy Lương đến một thung lũng nhỏ, nơi ngôi làng mà Thước nhắc đến trong buổi sáng ngày hôm nay. Ngôi làng rất yên bình, chỉ có điều, khi vừa nhìn thấy người lạ, dân ở đây có chút e dè, họ nhìn thầy Lương cùng Thước từ đầu đến chân.

Thước nói :

-- Thầy đừng lo, do chúng ta là người lạ tìm đến nên họ như vậy cũng là điều dễ hiểu. Không ngờ chúng ta lại đến sớm hơn cả dự tính thế này, thầy đúng là gừng càng già càng cay, sức khỏe dẻo dai thật. Chịu đựng có khi còn hơn cả những người trẻ như tôi ấy chứ. Giờ chúng ta sẽ dạo 1 vòng để hỏi mua lương thực, sau khi mua xong tìm một nơi xin ngủ nhờ. Sáng sớm ngày mai tôi sẽ dẫn thầy vào rừng, mặc dù đường đi tôi cũng chỉ nhớ mang máng....Hì hì hì.
Thầy Lương đáp :

-- Chưa cần vội như vậy, dù sao cũng đã đi thông mấy ngày đường. Nên nghỉ ngơi một chút, còn nữa, như cậu nói, ngôi làng này nằm ngoài rìa khu rừng, ta nghĩ chắc chắn họ sẽ có một vài thông tin gì đó về nơi gọi là " Làng Sương Mù ". Ta muốn tìm hiểu thêm trước khi chúng ta xuất phát.

Thước thấy thầy Lương nói rất hợp lý, điều này Thước chưa nghĩ tới, Thước cứ tưởng thầy Lương cứ thế mà đi không cần suy nghĩ, nay nghe thầy Lương nói vậy, Thước biết mình đã có chút sai lầm. Chẳng trách thầy Lương trước khi đến đây còn muốn tìm gặp ông nội của Khuông. Thước đồng ý:

-- Vậy cứ làm theo ý thầy, nhưng xét thái độ của người dân nơi đây, không biết có ai chịu cho mình ở nhờ không....Chậc chậc...

Thước lo lắng không thừa, hỏi mua lương thực thì họ bán, nhưng khi ngỏ lời muốn ngủ nhờ, mặc dù có trả tiền nhưng dân ở đây đều từ chối. Lạ một điều, họ từ chối nhưng không nói lý do vì sao. Lang thang đến xế chiều mà Thước cùng thầy Lương vẫn chưa tìm được chỗ nghỉ ngơi.
Thầy Lương nói :

-- Thôi đành vậy, chúng ta tìm tạm một nơi dừng chân rồi nghỉ ngơi ven đường cũng được.

Thước vâng dạ rồi loay hoay nhìn xem có nơi nào dừng chân mà không ảnh hưởng tới ai không, đang nhìn ngó, chẳng may không chú ý, Thước đụng vào một người đang đi đến từ hướng ngược lại.

Thước rối rít :

-- Xin...xin lỗi....Tôi vô ý quá.

Một giọng đàn ông trầm khàn cất lên :

-- Không sao.

Người mà Thước vừa đụng phải chính là lão Xèng, một lão già hơn 60 tuổi, nhưng có một cơ thể cường tráng, rắn chắc kinh người. Bởi vậy nên khi đụng trúng, Thước còn tưởng mình vừa chạm phải một gã hộ pháp nào chứ...? Và điểm đặc biệt nhất chính là ông già gân ấy có một mái tóc cực kỳ quái dị, búi tóc đen xì, dài và rất dày cuộn cả xuống phần cổ.

Nhìn lão Xèng, Thước ú ớ, người như lão Xèng trong làng này, mà không, phải nói là đã đi nhiều nơi nhưng Thước không gặp được mấy ai như lão Xèng. Thế nên có điều gì đó khiến Thước thấy quen quen. Thước chắc chắn đã gặp lão Xèng ở đâu rồi. Nhưng trong lúc Thước còn đang suy nghĩ thì lão Xèng lên tiếng hỏi :
-- Hai người không phải người ở đây....? Hai người đang tìm kiếm hay muốn đi đâu đó à....?

Thầy Lương khẽ cười rồi gật đầu đáp :

-- Không giấu gì ông, chúng tôi mới vừa đến đây chiều nay. Chắc có lẽ do là người lạ nên đến giờ vẫn đang loay hoay tìm một chỗ dừng chân để nghỉ ngơi. Đã khiến ông phải bận tâm rồi....

Đột nhiên Thước ồ lên kinh ngạc, Thước nhìn lão Xèng rồi nói lớn :

-- Tôi nhớ ra rồi.....Tôi nhớ rồi....Ông...ông chính là.......