Đang lúc căng thẳng bỗng bụng Bảo sôi lên vì đói, Bảo đỏ cả mặt ôm bụng nhìn mọi người cười trừ. Lão Xèng lắc đầu thở hắt ra, lão nói :
-- Đói rồi phải không..? Nhìn mặt cậu kìa, thức ăn đem theo chỉ đủ dùng cho 3 ngày, chắc suốt từ tối qua chưa được ăn gì. Để tôi đi nấu chút đồ cho cậu ăn. Giờ thì rửa mặt mũi và thay bộ quần áo hôi rình này ra được rồi đấy.
Thầy Lương nói với lão Xèng :
-- Hôm qua chúng tôi có mua lương thực, để tôi bảo cậu Thước lấy cho lão.
Vẫn còn nhiều thắc mắc nhưng tạm thời như vậy đã, Bảo đứng dậy đi ra sau nhà rửa mặt mũi, thay quần áo. Trong lúc đó Thước giúp lão Xèng nhặt rau, nấu cơm. Ngôi nhà của lão Xèng trở nên rộn rã hơn hẳn. Cuộc nói chuyện khi nãy phần nào đã giúp mọi người trở nên gần gũi, xóa bỏ nghi ngờ. Lão Xèng cũng thú nhận, mục đích lão đưa thầy Lương cùng Thước về nhà chính là để gặp Bảo. Nhưng do cũng không biết Bảo khi nào về, hoặc tệ hơn là Bảo không thể quay về nên lão Xèng cứ thấp thỏm không yên, không biết phải nói thế nào với thầy Lương. Lão Xèng không ngờ, những gì mà lão Xèng giấu đều bị thầy Lương đoán trúng cả. Quay lại vấn đề trước đó, Thước vẫn còn thắc mắc là tại sao thầy Lương lại biết lão Xèng không sống một mình, khi hỏi thì Thước được thầy Lương trả lời như sau :
-- Cũng không có gì lạ nếu như cậu chú ý quan sát một chút. Ngay khi bước vào sân, ta đã thấy nơi dây phơi bên hông nhà có một hai bộ quần áo, đương nhiên đó không phải quần áo của lão Xèng bởi lão Xèng đóng khố, ngoài ra thân hình có phần to lớn của lão không mặc vừa mấy thứ quần áo đó. Tiếp theo khi vào trong nhà, ta thấy cạnh nơi lão Xèng nằm có để một vài dụng cụ khá là lạ, ta không nghĩ mấy thứ đó là của lão Xèng, từ đó ta đoán, sống cùng lão Xèng còn có người khác nữa. Chính thái độ sáng nay của lão Xèng đã khẳng định điều ta suy nghĩ là đúng. Khà khà khà, mà thực ra chưa bước vào cổng ta đã nghĩ lão Xèng không ở một mình rồi. Thước xua tay :
-- Nghe thầy giải thích sau khi đi vào trong tôi còn tin, chứ làm gì có chuyện chưa vào mà thầy đã biết. Không thể nào...?
Thầy Lương khẽ cười, thầy nói :
-- Ta biết là do lão Xèng nói cho ta ấy chứ.
Lão Xèng ngạc nhiên :
-- Tôi đâu có nói lúc nào đâu nhỉ...?
Thầy Lương tiếp :
-- Trên đường về nhà lão nói lão không có vợ con, nhưng khi đến nơi lão lại nói " hiện tại chỉ có một mình lão ở đây ". Thực ra khi lão nói không có vợ con thì chúng tôi đều hiểu rằng lão sống 1 mình, nhưng câu nói sau tuy về đại ý cũng là thế, có điều trong câu nói đó khiến tôi có chút suy nghĩ. Và vì vậy, bước vào trong nhà sau khi quan sát một hồi, tôi biết còn 1 người nữa sống cùng lão, nhưng tạm thời người đó không ở nhà. Cuối cùng, trong bữa cơm, lão có ý hỏi dò chúng tôi về " làng sương mù " sau khi cậu Thước nói rằng cậu ta đã từng đặt chân đến đó. Nói chung lão khiến cho tôi đặt ra vài điểm nghi vấn. Tuy nhiên tôi biết lão không phải người xấu, và tôi cũng có một sự linh cảm về cậu Bảo này sẽ giúp tôi trong chuyến đi vào rừng sâu sắp tới. Còn do đâu thì tôi không giải thích được. Lát sau Bảo đi tới, nhìn Bảo ai cũng ngỡ ngàng, một diện mạo hoàn toàn khác với hình ảnh sáng nay của Bảo. Râu ria đã được cạo sạch, mái tóc dài lâu chưa được cắt tỉa khiến Bảo nhìn cực kỳ phong trần, pha một chút gì đó kiểu lãng tử, cùng với đó là một cơ thể săn chắc, khỏe mạnh, rám nắng.
Thước ồ lên :
-- Không nhận ra anh bây giờ với ban nãy là cùng một người luôn.
Lão Xèng nói :
-- Chẳng trách mấy cô gái ở đây cứ hỏi tôi về cậu ta suốt.
Bảo đáp :
-- Lão đừng đùa nữa, tôi đã nói là tôi có vợ rồi.
Dứt lời, Bảo đi vào trong nhà, Thước hỏi lão Xèng :
-- Ủa, anh ta có vợ rồi sao...? Vậy sao anh ta lại ở đây với lão...?
Lão Xèng lắc đầu trả lời :
-- Chuyện này ta cũng không rõ, chỉ biết cậu ta mạo hiểm đi tìm làng sương mù cũng là vì một cô gái. Suốt 1 năm qua, cậu ta mạo hiểm mạng sống là vì điều này. Nhìn lão Xèng, thầy Lương nói :
-- Tôi thấy lão lo lắng cho cậu ta cứ như lo cho con cái của mình vậy.
-- Cũng có thể coi là như vậy, ngoài ra, người dân nơi đây còn chịu ơn của cậu ấy. Trước khi cậu ta tới đây, trẻ con trong làng mắc bệnh nguy hiểm, nếu không có cậu ấy chắc tụi nhỏ khó lòng qua khỏi. Rồi nơi mà cậu Thước đi lấy nước hồi sáng, cũng chính là nhờ cậu Bảo chỉ cách cho dân tìm mạch nước rồi đào, rồi xây bể. Những thứ mà cậu ta đem lại cho người dân ở đây là vô cùng lớn. Cậu ta rất giỏi, rất thông minh, nhưng lại hành động quá bất cần. Nhiều lúc tôi còn tưởng cậu ta đã chết rồi ấy chứ. Bởi vậy, khi nghe cậu Thước nói từng trở về từ khu rừng và từng đặt chân đến làng sương mù, tôi đã nghĩ, biết đâu hai người sẽ giúp được cậu ta tìm được ngôi làng ấy. Có như vậy mới kết thúc được chuyện này. Bảo đứng trong nhà cũng nghe được những gì mọi người đang nói về mình, không chỉ lão Xèng, mà bản thân Bảo chẳng hiểu sao lại có một niềm tin mơ hồ vào hai vị khách mà Bảo chỉ vừa gặp cách đây ít giờ. Một điều gì đó trong Bảo khiến anh cảm nhận được sự thân quen, mặc dù đây là lần đầu tiên Bảo gặp thầy Lương cùng với Thước.
Chưa biết mục đích của hai người đó khi đi tìm "làng sương mù" là gì, nhưng qua những chi tiết trong lời kể của Thước, cộng thêm sự am hiểu của thầy Lương trong việc luận ra được " Ngũ Hành ". Bảo nghĩ rằng, cơ hội để tìm được ngôi làng trong lời đồn đại là rất lớn. Không để phí phạm thời gian, Bảo tiếp tục vùi đầu vào những tấm bản đồ, những bức ảnh, những ghi chép mà trong thời gian qua anh mới phát hiện thêm. Khi nãy chỉ nhìn vào một bức ảnh, thầy Lương đã phát hiện ra điều bất thường. Nếu như có thêm những chi tiết tỉ mỉ hơn, biết đâu thầy Lương sẽ tiếp tục luận ra được điều gì bí hiểm. Khoa học, những kiến thức mà Bảo biết suốt 1 năm qua gần như không giúp ích gì được cho anh, nhưng có khi nào, những thứ mà trước giờ anh luôn cho rằng phản khoa học lại tạo ra sự khác biệt. [.....]
Tại " Làng Sương Mù ".
Sâu bên trong một hang , ánh đuốc cháy sáng rực, đang tiến vào bên trong là những bước chân của đám hầu cận luôn túc trực bên cạnh mo Chốc. Chúng đang áp giải thêm một người khác. Trong hang, đang ngồi trên chiếc ghế đá có hình thù cổ quái không ai khác chính là mo Chốc. Xung quanh vị trí hắn ngồi là vô số những bộ xương người chất chồng thành đống, những cái đầu lâu đã khô trắng, có những cái chuyển màu đen kịt. Khẽ cúi xuống ngay phía dưới chân, mo Chốc lựa một đầu lâu rồi giơ lên cao tầm mắt nhìn ngắm, vừa nhìn lão vừa nhoẻn khuôn miệng cười một cách đầy kinh dị.
Vừa lúc đó, tiếng của một trong bốn tên hầu cận vang lên :
-- Thưa ngài, chúng tôi đã đưa người mà ngài yêu cầu đến đây.
Khẽ đẩy người bị áp giải lên phía trước, người này xuất hiện với một gương mặt ngây dại, ánh mắt vô hồn không một chút cảm xúc, đứng bất động như một cây gỗ. Mo Chốc nhẹ nhàng đặt cái đầu lâu đang cầm trên tay xuống thành ghế, lão bước tới gần kẻ vừa được đưa đến, nhìn thẳng vào khuôn mặt kẻ mất hồn kia, lão cười : -- He he he, he he he đã hơn 1 năm nay, không có thêm những tên tìm đến nơi đây nữa. Có vẻ như đám người bên ngoài kia đã dần sợ hãi, hoặc chúng đã trở lên thông minh hơn. Điều này thực sự không tốt với chúng ta một chút nào, ta cần một nguồn nguyên liệu lớn cho kế hoạch sắp tới, ta muốn có thật nhiều máu tươi, loại máu chưa bị trùng độc làm nhiễm bẩn. Và ngươi, ngươi sẽ trở thành người được giao để thực hiện nhiệm vụ này. He he he....he he he. Ngươi tên là gì...?
Kẻ bị áp giải đến mấp máy môi trả lời :
-- Tôi tên Khuông.
Mo Chốc dùng móng tay cứa chính đầu ngón tay trỏ của mình, máu chảy ra, lão dùng máu vẽ lên khuôn mặt Khuông những đường nét đối xứng rồi lão nói như ra lệnh :
-- Quỳ xuống.
Như một cái xác chỉ biết nghe lời, Khuông hạ gối quỳ dưới chân mo Chốc, cùng lúc đó, bốn tên hầu cận cũng quay lưng về phía Khuông quỳ ra bốn hướng. Mo Chốc tiến lại phía chiếc ghế kỳ quái, lão lấy ra một cái bát gỗ đă để sẵn ở đó, trong bát có chứa một thứ nước màu xanh như màu nõn chuối. Một tay cầm bát, một tay đặt lên đầu Khuông, mo Chốc lẩm bẩm đọc những câu thần chú, cứ một lần dừng, lão lại nhúng tay vào bát nước rồi vẩy ra khắp nơi. Cùng lúc đó, bốn tên hầu cận đồng loạt hô vang :
" A MA NA KHA "
Làm như thế 3 lần, mo Chốc tiếp tục nhỏ máu của mình vào trong bát, lão đưa ngón tay khuấy động thứ nước hòa lẫn với máu của lão rồi đưa cái bát xuống nơi Khuông đang quỳ, lão nói :
-- Uống đi.
Khuông giơ hai tay đỡ lấy rồi đưa vào miệng uống một hơi cạn sạch. Sau khi Khuông uống xong bát nước đó, những vệt máu trên mặt Khuông cứ như được thấm từ từ qua làn da rồi biến mất.
" A MA NA KHA "
" A MA NA KHA "
Những tiếng " a ma na kha " được bốn tên hầu cận cứ thế hô vang vọng trong cái hang đáng sợ.
Nhưng thứ đáng sợ nhất chính là điệu cười man dại của mo Chốc :
-- He he he....He he he....tốt lắm, tốt lắm.....Hãy đi khỏi đây, một lần nữa, hãy khiến cho lòng tham, sự ham muốn của những kẻ bên ngoài kia được cháy bùng lên mạnh mẽ. Hãy để con quỷ ẩn sâu trong mỗi con người chúng được thức tỉnh.....He he he....He he he. Khuông cúi dập đầu trước mo Chốc, Khuông nói :