Tất cả lặng người khi nghe hết câu chuyện của Bảo, giờ thì lão Xèng đã hiểu tại sao, suốt hơn 1 năm qua, Bảo lại bất chấp nguy hiểm để đi tìm " Làng Sương Mù ". Khác với những kẻ đi tìm vàng, Bảo đang đi tìm người con gái mình yêu, cũng chính là người đã cứu mạng sống của Bảo. Giờ đây, có thể Sương đã không còn trên cõi đời này nữa, nhưng với những gì thầy Lương nói, cũng như tin vào cảm nhận của mình, Bảo biết, mình vẫn còn một lý do để tiếp tục sống, hoặc chí ít, anh cũng phải biết được nguyên nhân tại sao Sương chết.
Người đau khổ nhất lúc này không ai khác chính là Bảo. Nhưng bên cạnh đó, còn một người khác cũng đang cảm thấy bản thân nợ cô gái tên Sương kia rất nhiều. Đó là Thước, càng hiểu thêm về những chuyện xảy ra trong quá khứ, Thước lại càng cảm kích Sương vô cùng, không phải chỉ vì Sương đã cứu Thước thoát khỏi " Làng Sương Mù " mà còn bởi, nếu đúng như những gì thầy Lương phán đoán, linh hồn của Sương đang cố gắng làm tất cả để cứu lấy đứa con của mình. Tình mẫu tử thiêng liêng bất chấp Sương đã chết chỉ còn là một linh hồn yếu ớt, sắp tan biến. Thầy Lương nói với Bảo :
— Có thể cho ta xem lại sợi dây chuyền một lát được không..?
Bảo gật đầu, đưa sợi dây chuyền cho thầy Lương, Bảo cũng như Thước và lão Xèng chờ đợi xem thầy Lương sẽ làm gì.
Nắm sợi dây chuyền trong tay, thầy Lương nhắm mắt lại và ngồi như thể bất động một lúc. Lát sau, mở mắt ra, mở lòng bàn tay, thầy Lương nhìn sợi dây chuyền rồi khẽ nói :
— Ta không còn cảm nhận được linh hồn trong sợi dây chuyền này nữa. Trước đó, sau khi giải ngải cho cậu Thước, sự hiện hữu của linh hồn là rất yếu. Có lẽ cô gái này đã sử dụng chút hồn phách cuối cùng của mình để giao tiếp với cậu. Vốn dĩ người chết không thể lưu lại trần gian. Nhưng vì vẫn còn những oan khuất, vương vấn chưa được giải toả nên cố chấp nhập vào đồ vật mà khi còn sống họ đặc biệt trân trọng. Đây cũng chính là lý do vì sao, ta cùng cậu Thước được dẫn đường tới nơi này. Cũng như cậu, có lẽ tâm nguyện của cô gái này khi còn sống là được gặp lại cậu, dù linh hồn đã tan biến nhưng chí ít, cả hai đã một lần nữa nhìn thấy nhau trong khoảnh khắc. Việc của ta ở đây đã xong, 2 ngày nữa, ta sẽ lên đường đi tìm " Làng Sương Mù ". Thước có phần ngạc nhiên, Thước hỏi :
-- Hình như thầy đã có cách để tìm đường đến đó thì phải...?
Thầy Lương đáp :
-- Nếu đúng như lão thầy mo đó bày " tứ thủy trận " thì ta sẽ có cách phá trận để tiến vào. Chỉ có điều, thứ mà ta đang lo lắng không phải trận đồ mê cung kia, mà chính là cho dù ta có đến được " làng sương mù " thì liệu rằng ta có đối phó được với lão thầy mo ấy hay không...? Đừng quên, bản thân lão ta đã là một kẻ vô cùng đáng sợ, còn chưa kể đến, có vẻ như, người dân ở ngôi làng ấy cũng có chút gì đó không hề bình thường.
Thước nói :
-- Đúng...đúng là như vậy....Tất cả bọn họ vô cùng tôn sùng lão thầy mo. Lão ta giống như thần thánh bảo trợ cho họ, họ gọi lão là sứ giả của thần linh. Chỉ cần hắn ra lệnh, bọn họ sẽ răm rắp làm theo. Đừng nói là tìm được mo Chốc, chỉ e chưa đến nơi, chúng ta đã bị đám người man rợ ấy gϊếŧ chết rồi. Thầy Lương tiếp :
-- Trước đây ta cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng sau khi nghe xong câu chuyện của cậu Bảo, ta nghĩ dân làng không hoàn toàn là những người đáng sợ. Bởi chắc chắn cô gái tên Sương kia cũng là một người sống trong " Làng Sương Mù ". Nhưng cô ấy đã cứu mạng cả hai cậu đó thôi. Ta e là, bằng một cách nào đó, lão thầy mo kia gieo rắc nỗi sợ và dùng sự sợ hãi đó thao túng người dân trong làng. Đừng quên, lão là người luyện Ngải Độc Trùng. Dựa vào những bức ảnh được chụp lại mấy chục năm về trước, đủ để hiểu, trong ngần ấy năm, lão đã kiểm soát họ như những con rối trong lòng bàn tay. Ta không sợ khi phải đối đầu với mo Chốc, thứ mà ta lo lắng chính là những con người khốn khổ đang sống trong ngôi làng ấy. Bởi với mo Chốc, họ chỉ giống như loài sâu kiến. Lão Xèng ấp úng :
-- Trên đời này chẳng lẽ thực sự tồn tại loại người đáng sợ như vậy thật sao....? Chỉ nghe thôi mà toàn thân tôi không ngừng run rẩy.
Thầy Lương nói với lão Xèng :
-- Đó là lý do vì sao, những kẻ như mo Chốc được gọi là loại thầy phù thủy đáng ghê tởm. Để đạt được mục đích của mình, bọn chúng không ngần ngại gϊếŧ người, thậm chí là rất rất nhiều người....Đối với chúng, mạng sống của người khác không hề có giá trị.
Lão Xèng hỏi tiếp :
-- Chẳng...chẳng lẽ...ông đã từng gặp người như lão thầy mo ấy...?
Thầy Lương đáp :
-- Tôi chưa từng gặp, nhưng tôi đã từng chứng kiến, cả một thôn trang với 300 nhân khẩu đều bị sát hại chỉ trong 1 đêm. Đó là khi tôi mới chỉ tầm 13-14 tuổi, trong một lần nhìn lên bầu trời, đột nhiên sư phụ tôi bấm quẻ rồi nói ở hướng Đông sắp có tai họa, sẽ có rất nhiều người chết. Ngay trong đêm đó, sư phụ tôi tức tốc xuống núi, tôi cùng sư phụ đi về hướng Đông nguyên 2 ngày 1 đêm, nhưng khi đến thôn Đại An, mọi sự đã quá muộn. Toàn bộ thôn dân trong 1 đêm đã tụ tập tại 1 chỗ rồi nhất loạt quyên sinh, không kể già trẻ, gái trai. 300 thôn dân Đại An, không một ai sống sót. Bảo ấp úng :
-- Tại...tại...sao lại...như vậy...?
Thầy Lương trả lời :
-- Chứng kiến xác người nằm la liệt, đều là do cắt cổ tự vẫn. Khi ấy ta cũng run lên vì sợ, ta thắc mắc giống như cậu và sư phụ ta nói. Thôn dân Đại An đã bị thao túng tâm trí hoàn toàn, một kẻ nào đó đã ếm bùa chú lên toàn bộ dân trong thôn, cái chết của 300 người là để phục vụ cho một nghi lễ tà đạo. Bỗng dưng nhắc đến mo Chốc, ta lại nhớ đến chuyện trước kia...Không biết là do linh cảm, hay một điều gì đó mà ta cho rằng, mo Chốc không phải là một thầy mo người dân tộc.
Thước hỏi :
-- Ý thầy là sao....?
Thầy Lương nói tiếp :
-- Ta đang nghĩ đến chuyện, liệu mo Chốc có giống như ta, là một người lưu lạc sang Việt Nam. Chỉ có điều, hắn đã ở đây rất rất lâu rồi. Ta có suy nghĩ như vậy kể từ khi nhận ra " Tứ Thủy Trận ". Bản thân ta cũng đã gặp qua nhiều thầy bùa, thầy pháp, cả thầy mo người dân tộc trên đất Việt Nam. Họ chỉ thiên về bùa ngải, còn việc bày bố trận pháp không phải sở trường của họ. Nói vậy không phải không có người biết về kỳ thư, trận đồ. Nhưng " Tứ Thủy Trận " này là một trong những trận đồ từ thời cổ xưa. Ta dám chắc người biết cách bố trí trận đồ này không nhiều. Sở dĩ ta có thể nhận ra nó bởi sư phụ của ta khi còn sống là một người tinh thông kim cổ, và ta may mắn khi được người chỉ dạy tất cả những gì người biết. Cùng với đó bản thân ta khi nhận ra trận đồ này cũng phải dựa vào sự may mắn từ những bức ảnh được chụp lại trên cao cộng với một phần trận đồ lộ ra do khu rừng bị cháy ở phần rìa. Bởi vậy, căn cứ vào suy luận trên, ta cho rằng, mo Chốc kia không phải là một thầy mo Việt Nam đơn thuần. Thực ra điều này cũng không có gì quá lạ lẫm. Từ hàng ngàn năm về trước, theo như giai thoại, nước Đại Việt tuy nhỏ bé nhưng anh hùng kiệt xuất thời nào cũng có. Dân Đại Việt mưu trí, anh dũng, một lòng đoàn kết. Chính vì những điều này mà triều đình Trung Hoa luôn muốn tìm cách kìm hãm sự phát triển của Đại Việt. Ngoài việc xâm chiếm bờ cõi, các đời hoàng đế Trung Hoa còn sử dụng một cách khác để ngăn chặn nhân tài xuất hiện, đó chính là trấn yểm những nơi linh khí tích tụ. Và dĩ nhiên, những bậc thầy phong thủy, nhưng thầy bùa cao tay liên tục được cử sang đây thăm dò sau đó ra tay chặt đứt " xương sống của rồng ". Có những gia tộc gốc Hoa sẵn sàng lưu lại Đại Việt, sinh con đẻ cái, nối dõi tông đường.....nhưng phụng mệnh của triều đình Trung Hoa, đời đời kiếp kiếp, chỉ cần người trong gia tộc còn sống thì kẻ đó sẽ phải tiếp tục công việc phá hoại, trấn yểm nước Nam. Bảo tròn mắt ngạc nhiên :
-- Thầy....thầy là người Trung Quốc thật sao...?
Thầy Lương mỉm cười :
-- Đúng vậy, tuy là người Hoa, nhưng hơn 50 năm qua, thời gian ta chu du khắp Việt Nam cũng đã hơn 30 năm rồi. Do vậy, nếu có nói Việt Nam là quê hương của ta cũng không sai. Mấy chục năm qua, ta ăn cơm gạo Việt Nam, nói tiếng Việt đến mức chẳng ai biết ta là người Hoa nữa.....Cho dù tên mo Chốc ấy có là người Việt hay người Hoa thì những gì hắn đã làm vẫn đáng chết muôn phần. Năm xưa, cái chết của 300 dân thôn Đại An đã khiến sư phụ ta đến chết vẫn còn dằn vặt bản thân mình vì biết nhưng không thể cứu. Vẫn chưa rõ tên mo Chốc đang âm mưu điều gì, nhưng ta không thể để người dân " Làng Sương Mù " tiếp tục sống trong sự kiểm soát, trong nỗi sợ hãi tột cùng như vậy được nữa, cho dù phải đánh đổi cái mạng già này ta cũng cam lòng. Đã quá nửa đêm, nhưng nghe những lời từ tận tâm can của thầy Lương, ai cũng cảm thấy nể phục, Bảo nói :
-- Thầy Lương, hãy cho tôi được đi cùng thầy......Để thực hiện được di nguyện cuối cùng của Sương, tôi xin cúi đầu mong thầy giúp đỡ.
Dứt lời, Bảo định quỳ xuống dập đầu thì thầy Lương đưa tay ngăn lại, thầy Lương nói :
-- Không cần đa lễ, nhân duyên đưa ta đến đây gặp cậu, giúp cậu cũng chính là ta đang tự giúp bản thân mình. Chỉ có điều, chuyến đi này đầy rẫy nguy hiểm, cũng có thể nói, chúng ta đang đi tìm cái chết. Cả hai cậu đều còn trẻ, liệu......
Thước cướp lời thầy Lương :
-- Đã đi đến đây thì không còn lý do gì để quay lại nữa rồi....Hơn nữa chính vì còn trẻ nên làm sao tôi để một ông già như thầy đi một mình đến nơi nguy hiểm như vậy được chứ....Phải không nào...? Bảo nói tiếp :
-- Cái chết ư, tôi đã đợi nó từ lâu lắm rồi.
Thầy Lương khẽ cười, thầy Lương nói :
-- Vậy ông già này đành phải làm phiền hai cậu trong chuyến đi sau đây 2 ngày vậy.
Đột nhiên lão Xèng cười lớn :
-- Khà khà khà.....Chà chà, hình như các người quên ở đây ai mới là người già nhất thì phải. Không biết còn chỗ nào để lão Xèng này đi cùng được không nhỉ...?
Bảo vội xua tay :
-- Lão Xèng, ông không cần phải làm như vậy.....Ông là người đứng đầu ở đây.....Mọi người cần ông, sao ông có thể đi được chứ...?
Lão Xèng đáp :
-- Chính vì ta là trưởng làng, thế cho nên, ta không thể để dân làng của ta gặp nguy hiểm bởi một tên thầy mo độc ác đang sống đâu đó bên trong khu rừng kia được. Ý ta đã quyết, dù cho các người không đồng ý thì ta vẫn sẽ đi. Hơn nữa, tuy ta đã già, nhưng có thể nói, các người không tìm được một kẻ nào khác có kinh nghiệm đi rừng như ta đâu. Kìa thầy Lương, ông nói gì đi chứ...? Thầy Lương trả lời :
-- Nếu lão đã nói như vậy, Lương tôi đâu còn lý do nào để từ chối. Khà khà khà....Xem ra tôi đã đến đúng nơi, tìm đúng người rồi. Mọi người, chúng ta có 2 ngày để chuẩn bị mọi thứ cần thiết trước khi vào rừng đi tìm " Làng Sương Mù ".