7h tối, sau khi ăn cơm xong, mọi người vẫn chưa thể quen được với bộ dạng mới của lão Xèng. Thực ra thì lão Xèng chỉ làm đúng một điều, đó chính là cắt tóc, nói đúng hơn là lão cạo trọc. Quyết định của lão khiến ai cũng phải bất ngờ, bởi bộ tóc dài, dày như con trăn đen xì của lão Xèng đã gắn bó với lão bao năm qua. Vậy mà trưa nay lão nói với thầy Lương :
-- Thầy giúp tôi một việc được chứ..?
Thầy Lương đáp :
-- Có gì lão cứ nói.
Lão Xèng tiếp :
-- Giúp tôi cạo trọc đầu.
Thầy Lương ngạc nhiên :
-- Lão nói thật hả...?
Lão Xèng gật đầu :
-- Đúng vậy, ngày mai xuất phát rồi, đi vào rừng với bộ tóc như này chỉ thêm vướng víu. Hơn nữa, cũng chưa biết sống chết ra sao, để bộ tóc ở nhà chí ít cũng coi như tôi vẫn đang ở đây.
Điều đặc biệt khiến thầy Lương chú ý nhất ở lão Xèng lần đầu gặp mặt chính là phần tóc của lão. Chắc cũng phải mấy chục năm lão Xèng không cắt, những sợi tóc quấn chặt lại thành búi, vừa dài, vừa dày, ai không quen mắt chỉ nhìn thôi cũng thấy hơi ghê ghê, bởi lão Xèng luôn cuộn phần tóc của mình quanh cổ. Cứ như lão đang nuôi một con trăn trên đầu vậy. Lão quyết định cắt bỏ bộ tóc cũng đủ hiểu lão đã sẵn sàng đặt cược mạng sống của mình vào chuyến đi tìm " Làng Sương Mù ". Giờ đây, ngồi trước bếp lửa, lão Xèng với cái đầu trọc lóc, ai nhìn lão cũng thấy không quen chút nào. Nhưng với quả đầu trọc ấy, nhìn lão Xèng càng hầm hố, gân guốc hơn. Rất hiếm có người nào năm nay đã 60 tuổi mà vẫn giữ được một thể trạng ghê gớm như lão Xèng. Phải tới hôm nay, Bảo mới được chứng kiến khả năng của lão Xèng. Trước giờ, Bảo chỉ biết lão Xèng giống như một người đứng đầu, ở những bản, những buôn làng khác thì người ta gọi những người như lão Xèng là già làng, còn ở đây mọi người đều gọi lão là " Lão Xèng ". Sau khi cạo trọc, lão Xèng lục tìm trong góc nhà ra nào là cung, nỏ, mũi lao.....Tiếp đó lão hì hục đẽo, vót, căng dây, sửa lại cái nỏ đã cũ kỹ.
Thước vừa ngồi xem vừa hỏi :
-- Lão định đem theo cả cái này sao...?
Lão Xèng giương nỏ lên phía trước, nhắm mắt ngắm nghía, xong lão trả lời : -- Tất nhiên rồi, ngoài việc dùng để săn bắn. Nó cũng là một thứ vũ khí hữu dụng. Chẳng phải cậu kể, đám người sống trong ngôi làng đó rất hung dữ hay sao...? Muốn sống sót, đầu tiên phải biết cách tự bảo vệ bản thân mình. Đây không phải trò chơi đi tìm kho báu.
" Víu "
" Phập "
Một mũi tên phóng ra từ nỏ ghim chính giữa thân cây cách đó phải tầm 20m. Lão Xèng cười lớn :
-- Khà khà khà, tốt lắm, xem ra cả nỏ cũng như bản thân ta vẫn dùng tốt.
Thước vội chạy đến chỗ gốc cây, mũi tên cắm vào khá sâu, phải dùng sức Thước mới rút ra được. Quay lại chỗ lão Xèng, Thước trầm trồ :
-- Uy lực mạnh thật đó, tôi cũng từng được chứng kiến bắn nỏ, nhưng không mạnh như thế này.
Lão Xèng nói :
-- Điều này tùy thuộc vào người chế nỏ, nỏ của tôi có thể bắn xa trên 100m vẫn đạt được độ chính xác với lực sát thương lớn. Đưa ánh mắt nhìn sang Thước, lão Xèng nắm chắc chiếc nỏ, lão nói lạnh lùng :
-- Nếu như có ai đe dọa đến tính mạng của những người trong nhóm, tôi sẽ dùng nỏ bắn thủng tim của hắn.
Thước hào hứng đáp :
-- Đúng là có lão đi cùng, tôi thấy yên tâm hơn hẳn.
Không làm phiền lão Xèng nữa, Thước đi chuẩn bị tiếp một số đồ dùng cần thiết. Ánh mắt của lão Xèng vẫn nhìn theo Thước thăm dò, lão thở hắt ra rồi lẩm bẩm :
-- Vậy sao....?
Quay trở lại thời điểm hiện tại, thầy Lương nói :
-- Mọi thứ đã chuẩn bị xong hết rồi phải không..?
Thước trả lời :
-- Về lương thực, nước uống tôi và Bảo đã chuẩn bị đầy đủ, may mắn khi dân làng ở đây họ đều tích thịt bằng phương pháp sấy khô, vậy cho nên việc bảo quản trong một thời gian lâu không phải là vấn đề lớn. Vì có thêm Bảo cùng với lão Xèng nên chúng ta đã có thể đem theo nhiều hơn. Sẽ đủ dùng trong vòng 1 tháng. Bảo tiếp :
-- Những thứ có liên quan như bản đồ, ảnh chụp, cùng một vài dụng cụ trong đo đạc địa chất, địa hình tôi cũng đã chuẩn bị đầy đủ.
Bảo chỉ tay về phía balo của mình, chợt Thước thấy bên dưới nền nhà có một vật khá là lạ, cầm lên Thước hỏi :
-- Ủa, cái này là gì vậy..?
Bảo đáp :
-- À, đó là một loại đèn pin đeo trên đầu, nhưng không còn pin nên không thể sử dụng được nữa. Hàng của Mỹ đấy, đời cổ rồi nhưng chẳng hỏng hóc gì.
Giờ Thước mới thấy, ngoài đèn pin đội đầu, Bảo còn có những đồ dùng, máy móc nhỏ nhỏ khác.
Bảo tiếp :
-- Mấy thứ đó tôi dùng trong công việc đo đạc, nghiên cứu.....Cũng bỏ không lâu rồi.
Trong lúc Thước đang tò mò xem mấy đồ vật của Bảo thì lão Xèng nói :
-- Điều mà tôi đang quan tâm đó chính là, cứ tạm thời cho rằng, chúng ta sẽ đến được ngôi làng đó. Nhưng chúng ta sẽ đối phó với tên thầy mo ấy như thế nào. Bởi ai trong chúng ta cũng đều biết, hắn không phải chỉ có một mình. Chắc thầy phải có một kế hoạch nào đó rồi đúng chứ..? Thầy Lương khẽ đáp :
-- Cho tới bây giờ, tất cả những gì tôi biết về mo Chốc chỉ thông qua lời kể lại của Thước, cùng với đó là thứ bùa ngải hắn đã sử dụng, tiếp theo, căn cứ vào việc hắn biết sử dụng các yếu tố ngũ hành, bày ra trận pháp, tạo kết giới....Tôi khẳng định khả năng của hắn là cực kỳ đáng sợ. Lão nói đúng, hắn không phải chỉ có một mình, muốn tiêu diệt hắn không phải chỉ nói là được. Một tên thầy mo tinh thông tà thuật, nham hiểm, độc địa, cộng với đó là những người dân bị hắn thao túng, kiểm soát, sẵn sàng gϊếŧ chết tất cả những ai có ý định xâm phạm đến người mà họ tôn sùng. Tuy nhiên, không phải là tôi không có chủ ý, nhưng nói ra bây giờ hãy còn quá sớm. Ngoài ra, đâu phải chúng ta không biết gì về tên thầy mo ấy, trong nhóm của chúng ta, chẳng phải có người đã từng sống trong " Làng Sương Mù " một khoảng thời gian hay sao. Chuyến đi này có thành công hay không, phụ thuộc rất nhiều vào cậu ta. Nghe thầy Lương nói, Bảo cùng lão Xèng đều biết người mà thầy Lương đang nhắc đến chính là Thước, cậu thanh niên nãy giờ vẫn đang tò mò, lật đi, lật lại máy móc, dụng cụ của Bảo mà không để ý gì đến cuộc nói chuyện. Thầy Lương nói đúng, không những sống sót mà Thước còn thoát được khỏi ngôi làng ấy. Những thông tin từ Thước là vô cùng quan trọng, trong suốt quãng đường đến đây, tất nhiên thầy Lương không hề bỏ phí khoảng thời gian đó. Qua Thước, thầy Lương hỏi rõ tất cả những gì mà Thước biết về mo Chốc, từ ngoại hình, giọng nói, cả sự sùng bái của người dân nơi " Làng Sương Mù " đối với mo Chốc, cả việc mo Chốc không gϊếŧ Thước ngay mà muốn hành hạ Thước bằng một sự ám ảnh tột cùng, những sự việc có liên quan đến mo Chốc mặc dù rất mơ hồ như cái chết bí ẩn của mo Khước.....Những tưởng chỉ có vậy thôi, nhưng sự đáng sợ của mo Chốc vẫn chưa dừng lại khi thầy Lương nhận ra, lão ta còn thông tường cả về việc bày bố trận pháp. Bản thân thầy Lương ban đầu cũng không giải thích nổi tại sao hắn lại có một khả năng lớn đến như vậy, và tại sao một người như hắn lại chấp nhận sống trong khu rừng tách biệt với thế giới bên ngoài trong khoảng thời gian dài như vậy...? Giờ đây, thầy Lương phần nào cũng đã đoán được nguyên nhân dẫn tới sự thông tuệ, cũng như sức mạnh của mo Chốc. Còn một điều quan trọng nữa để thầy Lương suy luận, mo Chốc đang hướng tới một âm mưu ghê rợn hơn khi mà dường như lão ta cũng đang tôn sùng một thế lực tâm linh thần bí mà mỗi khi thực hiện nghi lễ, lão đều hô vang : A MA NA KHA. Chưa chắn chắn, nhưng linh cảm của thầy Lương cho rằng, " Làng Sương Mù " và sự việc kinh hoàng diễn ra tại thôn Đại An ngày đó dường như có chút gì đó giống nhau. Năm ấy, sư phụ của thầy Lương đã hao tâm tổn trí suốt một thời gian dài mới có thể biết được một chút nguồn cơn dẫn đến việc 300 nhân khẩu thôn Đại An đồng loạt tự sát là để phục vụ cho một loại tà thuật có tên " Dưỡng Quỷ ".
[.......]
-- " Dưỡng Quỷ " là gì vậy sư phụ...?
Vị đạo sĩ khẽ trả lời :
-- Đó là cách mà chúng sử dụng linh hồn con người làm vật hiến tế để nuôi dưỡng linh hồn của một con quỷ. Càng nhiều người chết, oán hận, chấp niệm từ những vong linh đó càng chất chồng, con quỷ sẽ càng đáng sợ. Những tưởng thứ tà thuật này đã bị thất truyền sau khi Mật Tông Chính Phái được truyền bá vào Tây Tạng. Nhưng xem ra, vẫn có kẻ tôn sùng Cổ Đạo đi ngược lại đạo lý, luân thường......Đối với chúng," Quỷ Dữ - Hung Thần " mới đáng để tôn sùng, mới là khởi nguyên của sự sống, vạn vật. Lương hỏi tiếp :
-- Nói...nói như vậy.....kẻ đã gây ra cái chết của 300 thôn dân Đại An có liên...quan...đến....
Vị đạo sĩ gật đầu :
-- Với những mật chú, bùa ếm xuất hiện trên cơ thể những người đã chết tại thôn Đại An. Suốt thời gian dài vừa qua, ta đã tìm hiểu và biết được rằng, thuật " Dưỡng Quỷ " có nguồn gốc là từ Tây Tạng.