-- Hai người sinh cầm tinh con chuột ( năm Tý ). Phật bản mệnh của những người sinh vào năm Tý là Quan m Thiên Thủ, hay còn được gọi là Quan Âm Nghìn Mắt Nghìn Tay, biểu trưng cho sự đại từ, đại bi. Bên cạnh đó còn là biểu tượng của sự thông tuệ, với nghìn mắt thấu rõ nhân gian, nhìn ra mọi chân tướng sự việc. Và một điều đặc biệt nữa, theo như ta tính toán, thì ngày sinh âm lịch của cả hai cậu là vào ngày 19-2 ( âm lịch ), cũng chính là ngày mà Quan Âm Thiên Thủ đản sinh. Thế cho nên, trong mọi hoàn cảnh khó khăn, nguy hiểm, phật bản mệnh phổ độ các cậu phần nào đó giúp các cậu tỉnh táo, nhận định thông minh hơn người, biết nguy mà tránh, biết khó mà lùi.
Thước và Bảo quay sang nhìn nhau, nghe thầy Lương giải thích xong, cả hai thấy quả thực rất hợp lý. Nếu như vàng là một mồi nhử những kẻ tham làm thì với cả 2 chàng trai này lại trở thành một điều gì đó mang tính nghi ngờ. Ban đầu Thước cũng là một người đi tìm vàng, nhưng Thước có chút khác biệt so với những người còn lại, khi bản thân nhận ra sự bất thường, cảm giác được nguy hiểm, Thước liên tục đưa ra ý kiến với những người khác là nên quay về, tuy nhiên không ai nghe lời Thước cả. Còn Bảo, cũng tìm thấy vàng, nhưng đối với Bảo, vàng bạc chỉ là thứ phù du, cái mà Bảo tìm kiếm là người con gái mình yêu, cùng lời hứa quay lại tìm cô ấy, điều này thiêng liêng, cao cả hơn rất nhiều. Nhắc đến phật bản mệnh của hai người, thầy Lương cũng đã hiểu tại sao Thước có một trí nhớ tốt đến như vậy, Bảo thì đương nhiên là một người tài không có gì phải bàn cãi. Cả hai đều rất thông minh, câu chuyện giữa đường phần nào xua tan đi sự mệt mỏi của mọi người trong nhóm. Ăn uống đã xong, nghỉ ngơi cũng đã đủ, Bảo tiếp tục dẫn đường mọi người đi đến con suối mà Bảo từng nói. Có điều, lần này, lão Xèng đột nhiên chuyển ra đi sau cùng, ngay sau Thước. Thước và Bảo không có ý kiến gì, chỉ duy thầy Lương hiểu được lý do tại sao lão Xèng làm như vậy. Càng đi vào sâu trong rừng, sự cảnh giác của lão Xèng lại càng cao, mặc dù đã được thầy Lương giải thích về giấc mơ, nhưng xem ra, lão Xèng vẫn không hoàn toàn tin tưởng được vào Thước. Bản thân lão Xèng biết như vậy cũng không đúng, nhưng nếu Thước không làm gì sai thì cũng không cần phải sợ.
" Roạt....Roạt "
Cây cối rậm rạp, vừa đi phải vừa mở đường, chỉ cần sơ suất một chút thôi là phải đối mặt với nguy hiểm. Tuy vẫn chưa đi đến phần gian nan, nhưng quả thực, để mà tìm đường, xác định phương hướng ngay ngoài bìa rừng thôi đã là điều khó khăn. Thực tế đã chứng minh, mặc dù Bảo nói đường đến con suối Bảo nhớ, nhưng vừa đi, Bảo vừa phải xem xét rất kỹ tấm bản đồ do chính tay mình vẽ và đánh dấu. Ấy vậy mà mọi thứ cũng không có gì là chắc chắn cả. Nhưng chuyến đi này, ngoài Bảo ra vẫn còn 2 lão già với những khả năng đặc biệt. Trong lúc Bảo dừng lại để tập trung xác định đường đi, sợ mọi người lo lắng nên Bảo trấn an :
-- Đừng lo, đợi tôi một chút, tôi cần chắc chắn hướng chúng ta đang đi.
Thì thầy Lương và lão Xèng đồng thanh nói :
-- Cậu vẫn đang đi đúng hướng.
Câu nói của hai lão già khiến cả Bảo lẫn Thước khá ngạc nhiên, Thước hỏi lão Xèng :
-- Sao lão biết, hay là lão cũng đã từng đến đó rồi...?
Lão Xèng đáp :
-- Tất nhiên là không phải, dân làng chỗ ta từ những đời trước đã có quy định, không được đi quá sâu vào trong rừng. Thân là một lão già có tiếng nói trong làng, ta phải làm gương điều đó. Nhưng với kinh nghiệm của mình, ta nghĩ chúng ta sắp đến chỗ con suối đó rồi. Bởi vì, nhìn cây cỏ, bụi rậm những tán cây ở khu vực này xanh và mướt hơn nơi chúng ta đã đi qua, nền đất cũng ẩm hơn một chút, những điều này cho thấy, có một con suối nằm cách đây không xa. Bảo hỏi thầy Lương :
-- Còn thầy thì sao...?
Thầy Lương trả lời :
-- Khà khà khà, bởi vì ta cảm nhận được một kết giới bắt đầu xuất hiện, quả thực khu rừng này đã được bày bố trận pháp. Chỉ vậy thôi....
Thước nhìn thầy Lương gật gù, nghe thì hơi vô lý, nhưng lại có gì đó rất thuyết phục, tuy nhiên, cách lý giải của lão Xèng thuận tai hơn. Cả nhóm tiếp tục di chuyển, phải đến chập tối, đúng như dự liệu của Bảo thì nhóm mới đến được con suối mà tại đó, Bảo đã tìm thấy vàng.
Tiếng nước chảy róc rách, tiếng chim đập cánh lạo xạo trên những tán cây rừng, trời đã tắt nắng, mọi thứ bắt đầu chuyển tối dần.
Bảo nói :
-- Chúng ta đến nơi rồi, đây chính là con suối mà tôi đã kể.
Trước mặt thầy Lương bây giờ là một cây cổ thụ, những hòn đá tảng, thoạt nhìn qua thì chúng rất tự nhiên, nhưng đó là với con mắt của người bình thường, còn thầy Lương, một người có khả năng khác biệt với những người khác từ nhỏ thì ngay lập tức đã nhận ra vấn đề. Thầy Lương nghĩ trong đầu :
" Quả không sai, đây đúng là Tứ Thủy Trận, lấy bốn dòng nước làm 4 cửa, ngoài ra hắn ta còn sử dụng cả " Trấn Hồn ". Ban đầu ta nghĩ sẽ bí mật tìm đường vượt qua mà không gây ảnh hưởng đến trận pháp, nhưng xem ra không thể được, không phá trận, cố chấp đi tiếp, tính mạng khó bảo toàn. Nhưng phá trận cũng đồng nghĩa với việc bứt dây động rừng. "
Lão Xèng vẫn cực kỳ cảnh giác, lên sẵn tên nỏ, lão Xèng cẩn trọng đi trước dò đường xem có vấn đề gì hay không..? Nhưng không có gì khác lạ cả, Thước hỏi thầy Lương :
-- Giờ chúng ta làm gì tiếp theo hả thầy..?
Thầy Lương trả lời :
-- Trời sắp tối rồi, đi đêm trong khu rừng như thế này là điều cực kỳ nguy hiểm. Chi bằng chúng ta dựng lều ngay tại đây, sáng mai sẽ tiếp tục lên đường. Bảo nói :
-- Nhưng từ đây là tôi không còn biết phải đi tiếp như thế nào đâu.....Thầy đã có cách gì chưa..?
Thầy Lương tiếp :
-- Đừng lo, ta đã có cách, nhưng trước khi trời sáng, ta cần mọi người giúp một tay. Giờ thì tranh thủ nghỉ ngơi, ăn uống lấy lại sức đã. Lưng của ta cũng đã mỏi nhừ hết rồi....Khà khà khà.
Trong lúc đó, Thước thấy lão Xèng đang dùng những mảnh vải màu đỏ buộc lên cành cây.
Thước nói :
-- Lão đang đánh dấu đường mà chúng ta đi qua phải không..?
Lão Xèng gật đầu :
-- Đúng vậy, ít nhất khi trở ra chúng ta vẫn có thứ để xác định phương hướng.
Bảo đi lại gần, Bảo lắc đầu :
-- Tôi cũng đã làm thế, nhưng bắt đầu từ nơi này trở đi, việc làm này không có tác dụng.
Lão Xèng ngạc nhiên hỏi :
-- Tại sao lại như vậy....?
Bảo đáp :
-- Tôi không giải thích được, có thể là do tôi không đi đúng đường mình đã đánh dấu. Nhưng mỗi khi trở ra, tôi chẳng thể nào tìm thấy dấu mà mình đã để lại cả. Cứ như thể có ai đó đã gỡ chúng đi vậy. " Phập "
Lão Xèng dùng dao băm một nhát vào phần thân cây, gần ngay với cành mà lão vừa buộc vải đỏ. Người dựng lều, người kiếm củi, người lấy nước......Với sự tháo vát của tất cả, mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi. Đêm nay, tất cả sẽ ngủ lại ngay bên bờ suối. Bữa cơm đạm bạc gồm cơm trắng, canh rau rừng ( lão Xèng hái ), măng tre nướng ( cũng lão Xèng đem về ), ít thịt gác bếp, bên đống lửa, trong khu rừng đầy kỳ bí, những tiếng cú, tiếng côn trùng kêu không ngừng nghỉ. Vừa ăn, Bảo vừa hỏi thầy Lương :
-- Lúc nãy thầy có nói, trước khi trời sáng cần chúng tôi giúp làm một chuyện.....Là chuyện gì vậy, thầy nói luôn được không..?
Thầy Lương đáp :
-- Tạm thời ta chưa nói được, nhưng chúng ta sẽ ngủ, đến đúng 12h đêm, tất cả phải cùng dậy. Khi đó làm gì chỉ cần thực hiện theo lời ta nói là được. Bảo bỏ chiếc đồng hồ cầm tay ra xem, Thước cũng tò mò nhìn vào, Thước nói :
-- Sao đồng hồ lại chỉ 8h....?
Thước quên mất một điều, đó là những thiết bị điện tử khi vào trong khu rừng này đều ngừng hoạt động. Bảo nhìn thầy Lương rồi nói :
-- Làm sao để có thể xác định được lúc nào là 12h đêm, khi mà từ lúc bước vào trong rừng, đồng hồ của tôi đã không còn chạy nữa.
Thầy Lương mỉm cười :
-- Không cần lo lắng, xưa nay ta không cũng đâu cần dùng tới đồng hồ để xác định giờ giấc. Nhưng ta nói trước, việc chúng ta sắp làm sẽ có chút đáng sợ đấy nhé....Khà khà khà.
Ăn cơm xong, mọi người tranh thủ nghỉ sớm. Thước và Bảo đặt lưng là ngủ được ngay, thầy Lương cũng chợp mắt được một lúc. Bỗng gần nửa đêm, thầy Lương nghe thấy có tiếng bước chân đạp trên cành củi khô. Mở mắt tỉnh dậy, thấy trong lều thiếu mất một người, đó chính là lão Xèng. Lửa bên ngoài vẫn cháy, chứng tỏ có người thức canh cho thêm củi vào. Bước ra, thầy Lương thấy lão Xèng đang ngồi đó, thầy Lương hỏi :
-- Lão không ngủ chút nào sao...? Có phải giấc mơ đó vẫn khiến lão bất an...?
Lão Xèng gật đầu, lão Xèng thẳng thắn đáp :
-- Đúng như vậy, cho dù chỉ là mơ nhưng tôi không thể không cảnh giác......Và....còn một điều này nữa......khiến cho tôi không ngủ được...