Thầy Lương vội đứng dậy, nhưng bản thân cũng đã hao tổn sức lực, thầy Lương cũng suýt chút nữa thì ngã. Lão Xèng nằm dưới đất bất động, sắc mặt tái mét, nhợt nhạt, cơ thể càng lúc càng lạnh. Đỡ lão Xèng nằm ngửa lại, thầy Lương cầm tay lão Xèng đang định bắt mạch thì thầy Lương nhìn thấy ở mu bàn tay lão Xèng có vết gì đó.
Thầy Lương nhìn Bảo nói vội vàng :
-- Vết rắn cắn….là rắn độc…..Có phải lão Xèng có mang theo thuốc trị độc phải không…? Mau mau lấy ra đây.
Bảo chạy ngay vào trong lều tìm thuốc, trong lúc đó, thầy Lương nhanh trí nhặt lấy sợi dây gai từ cái hũ khi nãy cuộn mấy vòng phần bắp tay của lão Xèng rồi buộc chặt lại, tiếp đó thầy Lương xé áo của mình để băng chặt lại phần mu bàn tay với hai dấu răng của loài rắn độc. Vết cắn đã bắt đầu sưng nề, máu chảy ra không cầm được. Bảo chạy hộc tốc, tay cầm hai lọ thuốc được cho là đặc trị sử dụng khi bị rắn độc cắn. Một lọ là dạng thuốc viên, lọ còn lại là thuốc bôi bên ngoài. Thuốc này được lão Xèng mua từ một ông thầy chuyên về trị nọc rắn. Cho lão Xèng uống thuốc, bên ngoài trời đã phủ sương, thầy Lương nói :
-- Cẩn thận, nhẹ nhàng đưa lão Xèng vào trong lều. Cố gắng đừng khiến cơ thể lão bị lay động mạnh. Chúng ta gặp rắc rối lớn rồi.
Lão Xèng vốn dĩ vạm vỡ, cơ thể lại rắn chắc, nên mặc dù đã 60 tuổi, việc khiêng lão Xèng vào trong lều đối với cả thầy Lương và Bảo cũng có chút chật vật, nhưng may mắn sao đúng lúc đó, Thước từ trong lều đi ra ngoài. Sau khi bị lão Xèng đánh một cú vào gáy, Thước bất tỉnh từ lúc ấy cho tới bây giờ.
Thước vẫn ê ẩm mình mẩy, chưa kịp nhớ ra chuyện gì thì Thước nghe tiếng Bảo gọi : -- Thước….lại đây nhanh lên….Giúp chúng tôi một tay….
Thước thấy lão Xèng đang bất tỉnh, thầy Lương cùng với Bảo mặt mũi thất thần, biến sắc. Thước chạy vội lại, thêm người, việc di chuyển, đưa lão Xèng vào trong lều đã dễ dàng hơn. Đặt lão Xèng nằm xuống, thầy Lương bắt mạch, xem xét tình trạng của lão Xèng. Bảo cho thêm củi vào lửa để lấy ánh sáng, Thước muốn hỏi nhưng thấy thầy Lương đang rất tập trung nên không dám mở lời.
Lão Xèng mắt nhắm nghiền, tỏ ra rất đau đớn, mạch đập nhanh, hơi thở gấp gáp, nơi vết rắn cắn máu vẫn tiếp tục chảy thấm ướt đẫm cả mảnh áo của thầy Lương dùng băng bó.
Thầy Lương nói với Thước và Bảo :
-- Một người ra suối lấy nước đem đến dây. Còn một người tìm xem có khăn hay vải sạch lấy ra để ta lau rửa vết thương. Khẩn trương lên…..Chậm trễ một chút thôi sẽ vô cùng nguy hiểm. Thước và Bảo chia nhau ra đi làm theo lời thầy Lương dặn, dưới ánh lửa, thầy Lương dùng khăn nhúng nước rồi lau sạch vết rắn cắn. Thầy Lương hơ kim châm cứu qua lửa rồi châm vào một số huyệt đạo trên cơ thể lão Xèng. Lúc này có lẽ thuốc trị nọc rắn bắt đầu có tác dụng. Lão Xèng đã có thể thở đều hơn, nhưng vẫn mê man bất tỉnh, sắc mặt cũng chỉ dịu đi được một chút chứ mồ hôi vẫn đổ ra như tắm. Vết cắn ở mu bàn tay, máu vẫn chưa thể tự đông, máu vẫn rỉ ra từ vết thương mặc dù đã được bôi thuốc.
Thước ấp úng hỏi :
-- Đã...đã xảy ra chuyện gì vậy…? Tại sao lão Xèng lại bị rắn cắn…..Chẳng phải lão rất giỏi trong việc đi rừng hay sao….?
Bảo đấm mạnh tay xuống đất :
-- Tại sao lúc đó tôi không nhận ra ngay chứ…? Khốn kiếp thật, biết mình bị rắn cắn, nhưng lão Xèng vẫn không chịu hé răng. Sao lão lại làm như vậy….? Thầy Lương đáp :
-- Từ đầu đến cuối, nếu không có lão Xèng, chúng ta khó lòng đào được hũ cốt để phá trận. Chắc có lẽ lão Xèng muốn chứng kiến xem công việc có thành công hay không nên đã cố chịu đựng. Bởi lão Xèng luôn luôn nghĩ trong đầu là phải bảo vệ chúng ta, lão sợ trong lúc phá trận, sẽ xảy ra điều gì đáng tiếc.
Bảo hỏi :
-- Liệu lão Xèng có sao không hả thầy…?
Thầy Lương trả lời :
-- Tuy đã uống thuốc, nhưng có điều này ta phải nói với hai cậu. Loài rắn đã cắn lão Xèng là loài rắn cực độc, căn cứ vào vết cắn, ta phát hiện có dấu móc độc, 2 dấu răng cách nhau chừng 1cm, sau khi bị cắn chỉ tầm 10 phút mà vết cắn đã nhanh chóng sưng phù, máu chảy ra đến giờ vẫn chưa thể tự cầm. Nếu đúng như những gì ta biết thì đây là vết cắn của rắn lục đuôi đỏ. Thuốc uống chỉ hạn chế được việc độc tố lan rộng khắp cơ thể trong một khoảng thời gian nhất định. Bởi nọc của rắn lục đuổi đỏ là loại kịch độc, với thể trạng của lão Xèng, cùng lắm là cầm cự được 1 ngày, thậm chí là ít hơn. Bảo nói như sắp nấc lên :
-- Không….không thể nào…..Vậy chúng ta đưa lão Xèng quay về ngay bây giờ…..Được không thầy…?
Thầy Lương lắc đầu :
-- Điều này không thể, bởi chỉ cần di chuyển, vận động, nọc rắn sẽ càng nhanh chóng chạy vào tim, điều này càng khiến lão Xèng gặp nguy hiểm hơn. Thường thì rắn lục đuôi đỏ rất hiếm khi xuất hiện ở những vùng núi cao, khu rừng này quả thực không bình thường. Chưa kể đến việc đi đường rừng núi sẽ gặp rất nhiều trở ngại.
Thước nói :
-- Nói như vậy….chẳng lẽ thầy cũng không có cách nào cứu lão Xèng được sao….? Ngay đến ngải độc trùng thầy còn giải được mà…...Thầy cứu lão Xèng đi thầy….
Thầy Lương thở hắt ra rồi đáp :
-- Con người đâu phải ai cũng thập toàn thập mỹ. Có những chuyện ta cũng không thể biết hết được. Đúng là ta có thể chế thuốc giải độc của rắn lục đuôi đỏ. Nhưng đó là khi ta có đầy đủ các dược liệu. Còn trong khu rừng này, biết kiếm những dược liệu đó ở đâu đây. Trước mắt ta chỉ có thể châm cứu để ngăn chặn độc tố phát tác vào nội tạng. Nhưng nếu phải di chuyển một quãng đường rừng dài, mọi chuyện sẽ rất khó kiểm soát. Còn 1 chuyện này nữa….Nơi đây chúng ta cũng không thể ở lâu được. Thước hỏi :
-- Vì sao vậy thầy…?
Câu hỏi của Thước được Bảo thay thầy Lương trả lời, Bảo nói :
-- Đó là vì sau khi phá trận, chắc chắn tên thầy Mo kia đã nhận ra được điều bất thường. Hắn sẽ cho người đến đây sớm thôi….
Nhắc đến mo Chốc, Thước lại nổi hết da gà, mặc dù không được chứng kiến cảnh mọi người phá bỏ trận pháp, nhưng Thước hiểu, “ Tứ Thủy Trận “ của mo Chốc dường như đã bị thầy Lương hóa giải.
Thầy Lương thở hắt ra rồi nhìn lão Xèng vẫn đang mê man :
-- Chúng ta đang rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan…..Đi không được, mà ở cũng không xong. Nếu như con rắn đó xuất hiện cũng nằm trong dự tính của mo Chốc thì lão ta quả thực quá đáng sợ. Cho dù có phá được trận pháp của hắn, thì khả năng cao người phá trận cũng sẽ bỏ mạng. Dẫu biết lão ta không hề đơn giản, nhưng ta không ngờ được lão lại độc đến mức độ này. Thước ấp úng nói :
-- Nhưng...nhưng nếu...nếu như vậy...Chúng ta cũng...không thể nào...ngồi đây chờ chết được…..Phải….đi...ngay….ngay thôi.
Bảo lừ mắt nhìn Thước, Bảo gằn giọng :
-- Thằng khốn…..vừa nghe đến tên lão thầy mo ấy mà mày đã sợ đến muốn bỏ chạy. Mày cũng biết, nếu di chuyển ngay lúc này, lão Xèng sẽ càng nguy kịch…..Vậy mà….mày…..Nếu không có...lão Xèng….mày….đã…..
“ Xoạt “
Đang nói thì Bảo dừng lại bởi vừa có người nắm chặt lấy cổ tay của Bảo, đó là lão Xèng, sau một khoảng thời gian mê man, lão Xèng đã mở mắt. Thở gấp, lão Xèng cố gắng nói thật chậm :
Máu từ miệng lão Xèng chảy ra, càng cố nói, lão Xèng càng lúc lại càng yếu.
Bảo gục đầu, hai bàn tay đấm liên tiếp xuống mặt đất, Bảo khóc nức nở :
-- Không…..? Ai đi cứ đi…..Còn tôi…..chỉ cần lão còn sống…..Tôi sẽ ở lại với lão…..Hức….hức….hức. Những giọt nước mắt cứ thế tuôn rơi, giờ đây, chắc có lẽ Bảo đã thấu hiểu cảm giác của lão Xèng trong suốt hơn 1 năm qua. Cái cảm giác lo sợ sẽ mất đi một người thân, một người quan trọng…….Thước cũng khẽ quay mặt che đi những giọt nước mắt đang lăn trên hai gò má…..Họ đang phải đối diện với một thảm cảnh chỉ ngay khi xâm phạm đến “ Khu Rừng Cấm “.