Thước đang phải rất cố gắng để vừa phải di chuyển, lại vừa phải cẩn thận trong việc khiêng lão Xèng. Thể trạng, sức khỏe, cơ bắp của lão Xèng vốn là một lợi thế trong việc đi rừng hoặc có thể là chiến đấu với đám người của mo Chốc, nhưng cũng chính những lợi thế đó lúc này vô tình đã trở thành gánh nặng đối với Thước và Bảo. Bảo có phần khá hơn một chút, bởi hơn 1 năm qua, Bảo cũng băng rừng, trèo đèo, lội suối nên thể trạng dẻo dai, bền bỉ. Thước thì chỉ vừa mới thoát khỏi cửa địa ngục cách đây không lâu.
Bảo cũng biết Thước đã thấm mệt, từ lúc rời khỏi khu vực dựng lều đến nay cũng đã khoảng 1 tiếng đồng hồ. Đi đường bằng đã mệt chứ đừng nói đang đi đường rừng, Bảo cũng muốn nghỉ ngơi, nhưng sự tình cấp bách, theo thầy Lương nói, người của mo Chốc có thể sẽ tìm đến bất cứ lúc nào, hơn thế nữa, càng vào sâu, địa hình lại càng hiểm trở, cây cối lại càng rậm rạp, không có chỗ nào thực sự là nơi ẩn náu. Áp lực đè nặng càng khiến Bảo lo lắng, bởi nếu như những gì Bảo đang suy nghĩ là sai thì mọi người sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm, nhất là lão Xèng.
Với cặp mắt tinh tường, cũng như ngay từ lúc Bảo muốn đi trước dẫn đường, thầy Lương đã hiểu được phần nào suy nghĩ của Bảo.
Từ phía sau, thầy Lương nói vọng lên :
-- Đừng rối trí, trong lúc này cả hai cậu càng phải bình tĩnh, có như vậy quyết định đưa ra mới chính xác được.
Bảo nghe thầy Lương nói cũng hiểu ý thầy đang động viên mình, Bảo xốc lại tinh thần, giữ chắc phần cáng, Bảo hỏi Thước :
-- Cậu còn đi được chứ….?
Thước dẫu mệt nhưng vẫn quả quyết trả lời :
-- Gì chứ…? Tất nhiên là đi được rồi. Có điều, anh đang dẫn chúng ta đi đâu vậy…?
Bảo nói :
-- Nếu vậy thì hãy tin ở tôi…...Cố thêm chút nữa, chúng ta sẽ đến được chỗ đó. Thước gật đầu :
-- Anh đã nói vậy thì tôi đâu còn thắc mắc gì nữa….Đi tiếp nào.
Thầy Lương khẽ mỉm cười, trong hoàn cảnh này, sự tin tưởng lẫn nhau là điều quý giá nhất. Bởi chỉ cần 1 người lung lạc lòng tin, sẽ nảy sinh những mẫu thuẫn, khi mâu thuẫn nổ ra, sự bình tĩnh cũng như tính gắn kết trong nhóm lập tức biến mất. Thấy cả Thước và Bảo vẫn đang cố gắng, bình tĩnh vượt qua từng quãng đường, thầy Lương yên tâm phần nào. Nhưng vừa đi, thầy Lương vừa cảnh giác chú ý xung quanh tứ phía. Bởi thầy Lương chắc chắn, mo Chốc đã nhận ra việc “ Tứ Thủy Trận “ bị hóa giải. Lão ta sẽ không thể để yên, việc cả nhóm bị truy đuổi, săn lùng chỉ còn là vấn đề thời gian. Dù sao khu rừng này cũng là sào huyệt, địa bàn của mo Chốc trong mấy chục năm qua. Căn cứ vào những bức ảnh được chụp lại năm 1956, khi khu rừng bị đốt cháy, để lộ ra 1 phần trận pháp, vậy là ít nhất đến thời điểm này trận pháp đó đã tồn tại 36 năm, thậm chí có thể là lâu hơn. Từ suy luận này, thầy Lương có liên kết với một mốc thời gian của sự việc đã xảy ra trong quá khứ. Và hai điều này thực sự trùng hợp nhau đến một cách bất ngờ, vẫn chưa chắc chắn, cùng với đó, việc lão Xèng bị rắn độc cắn trong quá trình phá trận đã khiến cho tình cảnh của cả nhóm khó khăn hơn bao giờ hết. Ngay đến cả việc sống chết của lão Xèng lúc này đây cũng đã vượt qua sự kiểm soát của thầy Lương. Tuy không nói, nhưng thầy Lương đang cảm thấy rất dằn vặt.
“ Roạt….roạt..roạt “
Vượt qua rừng cây với những bụi rậm che kín tầm nhìn, trước mặt Bảo lúc này chính là nơi mà Bảo muốn dẫn mọi người đến. Thấy Bảo không di chuyển tiếp, Thước hỏi :
-- Này, anh làm sao vậy….? Sao không đi tiếp..? ( bởi lúc này Thước vẫn chưa đi qua khoảng rừng rậm trước mặt ) Bảo nói :
-- Đúng là chỗ này…….Đúng là nó, chúng ta đến nơi rồi…..Chúng ta đến nơi rồi.
Từ từ, Thước và thầy Lương cũng vượt qua khu rừng cây rậm rạp, trước mắt họ lúc này là một vách đá, không quá cao, và có một điểm đặc biệt là tại khu vực này, những hòn đá tảng có màu trắng đục nằm rải rác khắp nơi, chúng tạo ra một khung cảnh khác lạ.
Nghe Bảo nói thì chắc có lẽ Bảo từng đến đây rồi, tuy nhiên cho dù là vậy thì thầy Lương vẫn chưa hiểu, lý do Bảo muốn đưa mọi người tới đây là để làm gì, trả lời thắc mắc của thầy Lương, Bảo chỉ tay về phía trước rồi mừng rỡ nói :
-- Phía kia có một cái hang nhỏ, chúng ta có thể dùng cái hang đó làm nơi dừng chân, che mưa, che nắng. Lần đi rừng gần đây nhất, tôi đã tìm được đến chỗ này. Thực sự chẳng hiểu sao khi thầy nói cần một điểm dừng chân, tôi đã nghĩ ngay đến nó. Thầy Lương đáp :
-- Nhưng vì không chắc chắn được vị trí của nó nên cậu không nói ra và nhận nhiệm vụ đi trước dò đường phải không…?
Bảo gật đầu :
-- Đúng là như vậy….Thật may mắn, trực giác của tôi đã đúng, tôi không ngờ được rằng chỉ một lần đi qua mình lại có thể nhớ đường quay lại.
Thầy Lương mỉm cười, thực ra tất cả đều có nguyên nhân, sau khi trận pháp do mo Chốc bố trí bị phá giải, mọi thứ trong khu rừng đang dần trở lại bình thường, không còn ám ảnh, không còn ma quỷ nhiễu sách, một người trong suốt hơn 1 năm qua chỉ loanh quanh trong khu rừng này như Bảo vô hình chung lại đúc kết được rất nhiều kinh nghiệm. Bản tính thông minh, nhạy bén, không còn trận pháp, Bảo như thoát được khỏi xiềng xích bấy lâu nay. Để đi đến được nơi đây, không phải điều gì quá khó hiểu. Tất cả dừng chân trước cái hang mà Bảo nói, hang không sâu, nhưng cũng đủ chỗ cho 4 người chui vào bên trong. Trong hang còn có cả một “chiếc giường” bằng lá do lần trước Bảo ngủ ở đây. Sắp xếp một chỗ nằm cho lão Xèng, nhẹ nhàng đặt lão Xèng nằm xuống, lúc này lão Xèng vẫn đang ngủ mê man, kiểm tra tình trạng sức khỏe của lão Xèng, thầy Lương nói :
-- Tạm thời thì vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng sau khi thuốc trị nọc rắn mất đi tác dụng, ta e là sẽ lập tức xảy ra biến chứng. Trước lúc đó, không được mở nẹp, cố định cơ thể lão Xèng như thế này.
Thước hỏi :
-- Sao vậy thầy..?
Thầy Lương trả lời :
-- Bởi khi nọc độc phát tác, sẽ gây ra những cơn co giật, càng co giật, nọc càng chạy vào tim nhanh hơn.
Bảo nói :
-- Chẳng phải thầy nói sẽ có cách cứu lão Xèng nếu như có một nơi để ẩn náu hay sao…? Thầy Lương, thầy nghĩ cách gì đi chứ…? Thầy Lương đáp :
-- Bình tĩnh lại đã, nóng vội, hấp tấp sẽ khiến mọi chuyện càng rối hơn mà thôi. Bản thân ta cũng đang nghĩ ra giải pháp. Nếu không di chuyển, ta có thể dùng thuật châm cứu để kéo dài sự phát tác của độc tố. Nhưng như vậy cũng không thể bài trừ được nọc độc đang xâm lấn vào lục phủ ngũ tạng. Điều quan trọng nhất bây giờ là phải có được thuốc giải độc. Thuốc của lão Xèng đem theo tuy không đủ sức giải độc nhưng nó vẫn có tác dụng kìm hãm độc tính. Trước mắt ta cần phải xem xem, trong thuốc có những dược liệu gì, sau khi biết tính chất của nguyên liệu ta mới có thể nghĩ đến việc bào chế thuốc. Sở dĩ ta muốn đi vào sâu trong rừng cũng bởi vì có lý do.
Bảo hỏi :
-- Thầy có thể nói rõ hơn được không…?
Thầy Lương nói :
-- Từ hồi trai trẻ, ta đã cùng với sư phụ của mình, hàng năm chúng ta đều đi sang bên vùng núi giáp ranh với Trung Quốc của Việt Nam để tìm mua nhiều loại thảo dược quý hiếm, và đặc biệt chúng chỉ mọc sâu bên trong những khu rừng của Việt Nam. Có thể nói, rừng thiêng nước độc, nhưng tồn tại song song với điều đó là những cây dược liệu cực kỳ quý hiếm, sư phụ ta từng nói rằng, bên nước Nam có những loại thảo dược biết dùng đúng cách sẽ trị được bách bệnh, nhưng người nước Nam dường như không ai biết được điều đó. Bản thân ta, sau khi ở lại Việt Nam sinh sống, ta đã kiểm nghiệm điều sư phụ ta nói là đúng. Do vậy, với khu rừng này, ta nghĩ nếu biết cách, có thể chúng ta sẽ tìm được một vài loại thảo được. Nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ của ta mà thôi…...Chưa kể đến, giải độc nọc rắn lại không phải phạm trù mà ta am hiểu. Giờ thì Bảo đã hiểu, thầy Lương tiếp :
-- Vậy nên, tranh thủ thời gian khi độc vẫn đang bị kìm hãm, hai cậu ở lại chăm sóc cho lão Xèng. Còn ta sẽ đi quanh khu vực này một vòng để tìm thảo dược. Đành phải chạy đua với thời gian vậy.
Dứt lời, thầy Lương đem theo tay nải rồi rời hỏi hang, Thước muốn đi theo nhưng thầy Lương nói Thước ở lại bởi để đến được đây, cả Thước lẫn Bảo gần như là kiệt sức.
[.........]
Gần buổi trưa ngày hôm ấy…..Tại khu vực mà nhóm thầy Lương đã dựng lều ngay bên cạnh con suối.
Tiếng bước chân dẫm vào những cành củi khô kêu lên răng rắc. Một người khác đã có mặt tại đây, hắn cúi xuống khẽ chạm vào đám tro tàn từ đống lửa, hắn xem xét những vết cắm cọc dựng lều, hắn đi đến cả gốc cây lớn, nơi vị trí bị đào bới vẫn còn nguyên rồi cả những mảnh hũ sành bị đập vỡ. Kẻ vừa xuất hiện không ai khác chính là Khuông, một người bạn trong nhóm của Thước trong chuyến đi rừng cách đây gần 2 năm về trước.
Khuông nói một mình :
-- Thưa chủ nhân, bọn chúng đã rời khỏi đây.
Trong đầu Khuông vang lên giọng nói của mo Chốc :
“ Tìm chúng đi, hãy lần theo dấu vết và săn lùng chúng….Nếu gặp, gϊếŧ hết tất cả cho ta…..He he he….He he he “
Ánh mắt vô hồn, gương mặt không một chút cảm xúc, Khuông đáp lại :