Quỷ Bám

Chương 27: Ra tay



Màn đêm thăm thẳm, ánh đèn trong nhà lớn Hàn gia cũng dần tắt. Kết thúc công việc của một ngày, thím Lưu trở về phòng mình, bà không nằm lên giường nghỉ ngơi như mọi ngày mà quỳ xuống trước tượng thần, bái lạy với tượng, miệng lẩm bẩm: “Tạo nghiệp rồi! Tạo nghiệp rồi!”

Bà mất đi người thân từ khi còn nhỏ, trong thời đại đầy biến động đó không biết bà đã gặp bao nhiêu tội ác, may mắn sau đó bà được phu nhân của lão gia đời trước Hàn gia thu nhận. Để báo đáp ân tình của bọn họ, cả đời bà không kết hôn mà chỉ một lòng phục vụ Hàn gia, bà dám thề với trời xanh bản thân chưa từng hổ thẹn với Hàn gia, nhưng quyết định từ ba năm trước là nỗi đau vĩnh viễn trong tim bà.

Ba người con trai của Hàn gia đều do bà đích thân chăm sóc từ nhỏ đến lớn, với người không con cái như bà thì luôn xem chúng như cháu ruột của mình. Nhưng trận tai nạn giao thông đã cướp đi Hàn Ngạo và tất cả nụ cười của mọi người trong Hàn gia, nhìn Hàn Dật suy nhược qua từng ngày mà lòng bà như lửa đốt, bà là người biết rõ quan hệ bất thường giữa Hàn Ngạo và Hàn Dật nhất, đấy chắc chắn không phải thứ mà tình thân có thể giải thích được, cứ tiếp tục như thế sớm muộn gì Hàn Dật cũng sẽ chết vì u sầu.

Trong một lần bất ngờ, bà nghe kể về phương pháp thôi miên chỉnh sửa ký ức của người ta, nhưng rất phân vân có nên đối xử như thế với Hàn Ngạo đã mất không, dẫu sao lòng bàn tay với mu bàn tay cái nào chẳng phải da thịt của bà? Người đã chết rồi, sao bà nhẫn tâm làm mọi người quên đi sự tồn tại của Hàn Ngạo được? Nhưng không lâu sau tình trạng của Hàn Dật chuyển biến đột ngột, lúc này bà mới đành phải đề xuất phương pháp ấy với mọi người… Bà không thể trơ mắt nhìn Hàn Dật chết đi như vậy.

Hôm nay vẻ mặt của Hàn Dật khi chạy vào cửa vô cùng hoảng loạn, bà nhìn biết ngay là không ổn, quả nhiên sau đó lời Hàn Dật nói càng chứng thực suy nghĩ của bà. Ban đầu bà không phát hiện lỗ hổng trong đó, nhưng khi Hàn Dật nói lấy máy ảnh trong tủ chứa đồ linh tinh và căn phòng có làm cách âm thì tim bà giật thót một cái, vì cất máy ảnh lẫn trong tạp vật là thói quen của Hàn Ngạo, mà máy ảnh mua sau khi Hàn Ngạo mất lại không để ở đó, còn chuyện căn phòng từng làm cách âm thì sau khi Hàn Dật bị chỉnh sửa ký ức đã quên, thật ra không chỉ Hàn Dật quên, ngay cả bà cũng sắp quên rồi, nếu không phải Hàn Dật nhắc thì bà sẽ không nghi ngờ là Hàn Dật khôi phục ký ức.

“Tạo nghiệp rồi! Tạo nghiệp rồi…” Trong lòng bà có nỗi hổ thẹn sâu sắc với Hàn Ngạo và Hàn Dật, bà rất sợ một ngày nào đó nếu Hàn Dật nhớ lại thì mọi thứ ở Hàn gia sẽ lại biến trở về như cơn ác mộng xưa kia.

Cả căn phòng của thím Lưu chỉ có một ngọn đèn nhỏ ở trước tượng thần, trông cực kỳ tối tăm, bà đang chuyên tâm sám hối nên không chú ý trong bóng tối, có một bàn tay với móng tay sắc nhọn dần thò đến từ phía sau…

Khi Hàn Dật mở mắt thì bên cạnh trống không rồi, tối hôm qua cậu cứ ngỡ mình sẽ sợ hãi không thể ngủ, nhưng vì có Hàn Dương bên cạnh nên ngủ ngon giấc ngoài ý muốn. Có tinh thần nên tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều, suy nghĩ cũng tích cực hơn, cho dù tên vô hình kia muốn như thế nào cậu cũng phải có dũng khí đối mặt với tất cả, bây giờ cậu chỉ có thể dựa vào bản thân mình, tạo sao lại không nghĩ thông suốt chứ?

Hàn Dật ngồi dậy lười nhác vặn eo, thấy bữa sáng đã được người hầu mang vào, bước đến chạm vào thành bát vẫn còn nóng, tuy thanh đạm nhưng tất cả đều là món cậu thích ăn. Hàn Dật đoán là do tối hôm qua thím Lưu đã phân công sắp xếp, cậu cầm muỗng lên ăn sạch bữa sáng, vỗ vỗ cái bụng hơi căng tròn. Hàn Dật ấn mở bộ đàm tính gọi người vào thu dọn bát đĩa, không ngờ còn chưa kịp mở miệng thì bên đầu kia bỗng truyền đến giọng nữ khóc nức nở, “Thím Lưu! Thím Lưu… Thím ấy chết rồi!” Cô gái thở không ra hơi lớn tiếng báo tin tức chấn động với những người đang nghỉ ngơi.

Hàn Dật ở bên này bộ đàm, ban đầu nghe xong thì sững sờ, sau đó đứng phắt dậy chạy vội ra hành lang, lúc này các người hầu ở nhà lớn đều hỗn loạn tứ tung, Hàn Dật cũng chạy theo bọn họ đến cửa phòng thím Lưu, cậu đẩy nhóm người đang chen chúc ra, đi vào trong phòng, đập vào mắt chính là một vũng máu khô trước tượng thần và thím Lưu cầm dao nằm trong vũng máu, ai nhìn thấy hiện trường suy nghĩ đầu tiên cũng đều cho rằng là cắt cổ tay tự sát.

Hàn Dật bắt lấy người hầu đứng bên cạnh, khó tin hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Là xảy ra chuyện gì?!” Cậu thật sự không thể tin nổi những gì mắt nhìn thấy, thím Lưu tự sát ư?! Không thể nào!

Chàng thanh niên bị Hàn Dật bắt lấy giật mình trước vẻ mặt của cậu, người đó ấp úng trả lời: “Không… Không rõ.”

Hàn Dật phẫn nộ buông người đó ra, đang tính hỏi người khác thì nhóm người hầu dồn dập tránh đường, hóa ra Tifa nghe tin cũng chạy đến. Sau khi bà thấy rõ tình huống thì lùi về sau mấy bước người hơi loạng choạng, Hàn Dật vội bước lên đỡ bà.

Tifa choáng váng xoa huyệt thái dương, bình ổn tâm trí, chấn chỉnh tinh thần xong mới nói với mọi người: “Còn đứng xúm tụm ở đây làm gì? Đi báo cảnh sát đi! Giữ hai người ở lại đây bảo vệ, còn những người khác mau quay về với công việc của mình!” Phu nhân đích thân lên tiếng, mọi người làm sao dám đứng nữa? Họ lần lượt tản đi, chỉ còn lại hai vệ sĩ đứng canh cửa, Tifa và Hàn Dật đi ra phòng khách đợi cảnh sát đến điều tra.

Sau đó không lâu, Hàn Dương đến xem tình huống của thím Lưu xong cũng đi ra phòng khách, nói với hai người: “Con đã báo cho cha, cha bảo sẽ về liền.” Hàn Dật và Tifa nghe xong đều không nói gì, Hàn Dương cũng không có tâm trạng nói gì thêm, thím Lưu với bọn họ vừa là quản gia vừa là bậc trưởng bối thân thiết, bà qua đời là sự đả kích không nhỏ với người Hàn gia, đặc biệt là bà còn dùng phương thức như thế kia.

“Phu nhân, cậu chủ, cảnh sát đến rồi!” Giọng người hầu gái vang lên, cảnh sát cũng xuất hiện ở phía sau cô ta đi vào phòng khách.

Hàn Dương thấy vậy đứng dậy ra đón, dẫn cảnh sát đến hiện trường, Hàn Dật cũng đi theo, lần thứ hai quay lại phòng của thím Lưu.

Giám định pháp y khám nghiệm thi thể, cảnh sát gọi người hầu gái đầu tiên đến hiện trường để hỏi thăm tình hình, đồng thời lấy đoạn băng ghi hình trong ngôi nhà ngày hôm đó. Tất cả đều sáng tỏ, thím Lưu đã tự sát ở trong phòng bà.

Khi cảnh sát nói ra phán đoán sơ bộ này với Hàn Thiên Hoa thì Hàn Dật không kìm được lớn tiếng phản bác: “Tôi không tin thím Lưu tự sát! Thím ấy không có lý do gì tự sát cả!”

Cảnh sát nhìn cậu đồng cảm, nghĩ là cậu bi thương quá độ và không muốn tin vào sự thật nên chỉ nói một cách lịch sự: “Cậu đừng kích động, đây chỉ là quyết định ban đầu, chúng tôi còn sẽ điều tra thêm.” Một bà cụ neo đơn, không người thân thích, cả đời làm kẻ hầu người hạ cho người ta, mặc dù ngoài mặt không nói gì nhưng trong lòng có lẽ đã có suy nghĩ đến việc tự sát từ lâu.

Hàn Thiên Hoa bộ dạng mệt mỏi cũng nói với Hàn Dật: “Hàn Dật, con về phòng nghỉ trước đi.” Tình cảm của ông dành cho thím Lưu còn sâu hơn cả sắp nhỏ, hiển nhiên cũng rất không muốn tin sự thật này, nhưng có lẽ đúng là họ đã quen với sự cho đi thầm lặng của thím Lưu mà phớt lờ tâm tình thật sự của bà ấy.

Biết mình làm việc vô ích, Hàn Dật chán nản bỏ đi, Hàn Dật biết cho dù cảnh sát có điều tra lại cũng sẽ không có manh mối nào, bởi trong thâm tâm cậu có thể cảm nhận được rằng cái chết của thím Lưu không phải là “người làm” mà là “quỷ làm”, từ giây khắc cửa kính vỡ nát, từ giây khắc cậu nhìn thấy thi thể của thím Lưu thì cũng ý thức được cái kẻ vô hình bên cạnh mình cuối cùng cũng ra tay rồi!

Hàn Dật bất giác quay đầu nhìn sang bên trái của mình, đỏ mắt hét với nơi không hề có thứ gì: “Ngươi có gan thì nhằm vào ta đây này! Hại người nhà của ta mà làm gì?!” Dứt lời cậu tay đấm chân đá như để hả giận vào nơi trống rỗng đó, nhưng hẳn là cậu chẳng đánh được gì.

Hết 25.