“Mày có nhìn thấy một thằng bé mười mấy tuổi không? Nó mặc một cái áo khoác cũ!” Trong số mấy người đàn ông xông vào toa xe có một kẻ mặt mày hung tợn hỏi nhân viên phục vụ.
Qua khóe mắt, Klein liếc thấy đối phương là một người đàn ông thân hình gầy còm nhưng sắc bén, màu da nâu giống như phơi nắng lâu ngày, hốc mắt sâu hơn dân chúng bình thường của vương quốc Ruen rất nhiều.
Người cao nguyên hả? Hay là con lai? Klein gật đầu suy tư.
Trung tâm bắc đại lục tính từ dãy Hornaces trở đi là một cao nguyên có khí hậu khô ráo. Đa phần cao nguyên thuộc về vương quốc Finnebot, phía tây là nước cộng hòa Entis, đến gần phía đông thì lại bị vương quốc Ruen chiếm cứ. Dân bản địa tuy gầy gò nhưng lại rất dũng mãnh thiện chiến, rất lâu trước đây trong quá khứ, bọn họ là một vấn đề nhức đầu của ba quốc gia, nhưng sau khi vũ khí nóng được cải tiến, hình thức chiến tranh thay đổi thì những người dân cao nguyên này mới nhận rõ hiện thực, hoàn toàn chịu khuất phục.
Một bộ phận lớn họ rời cao nguyên tiến vào Backlund, Trier, hoặc thành Finnebot, tiến vào bến cảng và các đô thị phồn hoa, có người làm công nhân, có người lại thành lưu manh của đám hắc bang bản xứ, dám đánh dám giết, không sợ phiền phức lớn.
Nhân viên phục vụ là một người đàn ông chừng hai mươi tuổi, nghe vậy thì co rúm người lại chỉ hướng toa xe hạng ba nói:
“Tôi thấy... cậu ta đi về hướng đó.”
Người cầm đầu mặc áo khoác đen đội mũ phớt thoáng gật đầu, dẫn đồng bọn xông vào toa xe hạng ba, không hề kiêng kị ánh mắt của hành khách xung quanh.
Nếu mình là cậu nhóc kia thì lúc này mình đã xuống khỏi toa xe hạng ba rồi... Klein vừa xem báo vừa nghĩ linh tinh.
Hơn một phút đồng hồ sau, “Ò” còi vang lên một tiếng, cửa khoang xe chậm rãi khép lại.
Xình xịch xình xịch, tàu hơi nước lúc đầu còn chậm rãi giờ bắt đầu lao vùn vụt, nhưng ngay lúc này Klein chợt ngẩng đầu nhìn hướng cửa toa xe hạng hai.
Cậu bé mười lăm mười sáu tuổi mặc áo khoác cũ và đội mũ chóp tròn mang túi hành lý cũ nát kia chậm rãi đi vào khoang xe này.
Cậu ta có khuôn mặt trẻ trung, ngũ quan thanh tú, hai mắt đỏ tươi uể oải nhưng nghiêm túc.
“... Lợi hại thật, xuống xe ở toa xe hạng ba rồi lại lại đi vòng tới toa xe hạng nhất? Sợ kẻ đuổi theo mình còn có dồng bọn chờ đợi ở trạm tàu cao tốc?” Klein kinh ngạc cảm thấy cậu nhóc này có thủ đoạn xử lý khá cẩn thận và thành thục, mạnh hơn so với người hai mươi tuổi rất nhiều.
Klein gõ nhẹ răng bên trái, yên lặng mở ra linh thị quét cậu ta một chút, chỉ thấy thân thể cậu ta ở trạng thái mỏi mệt, cảm xúc suy sụp nhưng vẫn duy trì suy nghĩ tỉnh táo màu lam.
Xét theo tuổi tác mà nói... không hề đơn giản tẹo nào... Klein lẩm bẩm một câu rồi lại cúi đầu tiếp tục đọc báo.
Cậu nhóc kia hoàn toàn không hề phát hiện mình đã bị người phi phàm dò xét một lần, cậu ta lại bước đến toa xe hạng ba một lần nữa.
Lộ trình tiếp theo an ổn và yên bình, sau ba mươi phút thì Klein đã tới Jowod, một trong số ba trạm tàu ngầm.
Hắn ngồi xe ngựa thuê mười phút nữa rồi rốt cuộc cũng tìm thấy phố Minsk, rồi dựa theo báo miêu tả mà đi tới nhà số 17 sát vách số 15, kéo vang chuông cửa.
Cúc cu! Cúc cu!
Trong phòng vọng ra tiếng chuông, trên cửa xuất hiện một con chim máy móc không đẹp lắm, nó lớn chừng một bàn tay, cấu thành do bánh răng và linh kiện, chú chim nhỏ không ngừng gật đầu, phát ra thanh âm cùng loại với chim quốc.
Món đồ chơi nhỏ này rất không tệ nha, chỉ là hình ảnh có hơi thô ráp một chút... Klein đánh giá một câu đúng trọng tâm.
Mười mấy giây sau, cửa lớn màu nâu sẫm được kéo ra, một cô nàng hầu gái trẻ tuổi mặc váy đen trắng có chút cảnh giác nhìn Klein hỏi:
“Xin hỏi ngài có việc gì ạ?”
Klein mỉm cười giơ lên tờ báo bọc lấy đầu gậy.
“Tôi tới tìm phu nhân Sammer để thuê phòng, chắc là căn phòng đó vẫn chưa được cho thuê đúng không?”
Tên đầy đủ của phu nhân Sammer trên báo chí là Sammer Stalin.
“Chưa ạ. Xin ngài chờ một chút.” Hầu gái lễ phép cúi gập người.
Nàng ta vội vàng đi vào báo cho vị nữ chủ nhân, rồi lại lần nữa đi ra dẫn Klein vào nhà, giúp hắn đặt gậy và cặp da đặt ở cửa ra vào, rồi treo áo khoác và mũ phớt trên kệ để áo mũ.
Vào trong phòng ấm áp hẳn, xua đi cái lạnh mà Klein đưa vào. Ánh mắt hắn quét một vòng, đầu tiên nhìn thấy lò sưởi trong tường có kết cấu đặc biệt, bên trong có từng khối than củi không khói màu đỏ đang được thiêu đốt.
Phòng khách của nhà Sammer khá lớn, có lẽ phải bằng cả một tầng của nhà Moretti, một số chỗ còn được trải thảm trang trí khá tinh xảo, trong phòng treo rất nhiều tranh sơn dầu vẽ phong cảnh.
Hầu gái đưa Klein tới khu vực ghế sô pha rồi nói với nữ chủ nhân mặc váy màu vàng nhạt đang ngồi đối diện:
“Thưa phu nhân, khách đã tới rồi ạ.”
Vị phu nhân này ước chừng ba mươi tuổi, bởi vì trong phòng có lò sưởi ấm áp nên cô ta không mặc áo cao cổ, làm lộ ra bộ ngực trắng như mỡ đông, cần cổ thon dài và mịn màng.
“Xin chào phu nhân Sammer.” Klein lấy tay ấn ngực làm một điệu lễ.
“Julian, mời khách hồng trà Marquis đi.” Phu nhân Sammer phân phó hầu gái một câu rồi nói với Klein. “Xin hỏi nên xưng hô cậu thế nào?”
“Sherlock Moriarty, chị có thể trực tiếp gọi tôi là Sherlock.” Klein sớm đã nghĩ kỹ tên giả cho mình.
Lúc này hắn bỗng nhiên ngửi thấy hương vị đồ ăn từ phòng bếp, và nhìn thấy đường ống phức tạp trong đó.
“Ha ha, đấy là do chồng tôi thiết kế đấy. Dù nghề nghiệp chính của chồng tôi là quản lý công ty Kaom nhưng tay nghề nghiệp dư là một kẻ yêu thích máy móc, đồng thời cũng là thành viên hiệp hội giảm khói than của vương quốc.” Phu nhân Sammer chú ý tới ánh mắt của Klein liền mỉm cười giải thích.
Phu nhân, không cần giới thiệu cặn kẽ như vậy, tôi không phải đến để xem mắt chồng cô đâu mà... Klein âm thầm nói đùa một câu, nhưng nụ cười vẫn giữ nguyên trên mặt.
“Phu nhân, tôi muốn thuê căn hộ số 15 kia.”
Lưng phu nhân Sammer thẳng tắp, tư thế chị ta ngồi đẹp đẽ.
“Vậy tôi nhất định phải nhắc nhở trước cho cậu, căn hộ số 15 kia không có đường ống dạng như thế này, cũng không có ghế bành, không có bàn đánh bài, không có tủ đồ ăn làm bằng gỗ đào, không có khay ăn tốt nhất bằng gốm sứ, không có dao nĩa làm bằng bạc, không có đồ uống trà mạ vàng, không có thảm có thể tháo rời...”
Chị ta giới thiệu, tay chỉ từng vật trong phòng, cuối cùng bổ sung:
“Nó vốn dĩ thuộc về chị gái tôi và chồng chị ấy, nhưng chồng chị ấy làm ăn thất bại, chỉ có thể dọn nhà tới đại lục phía Nam, bọn họ còn có vườn ươm ở Balam, nhưng tôi không đồng ý lựa chọn của hai người đó. Lựa chọn này không công bằng cho cháu trai, cháu gái của tôi chút nào. Nơi đó không có trường học văn pháp tốt nhất, thậm chí còn không có gia sư tốt.”
Phu nhân à, những điều này tôi không muốn biết mà... Klein thành khẩn gật đầu nói:
“Ngoại trừ thời tiết thì đại lục phía Nam hoàn toàn không có điều gì có thể so sánh được với Backlund.”
Hắn phụ họa làm phu nhân Sammer rất hài lòng, con ngươi chị ta khẽ đảo:
“Tòa nhà kia còn có ba năm hợp đồng cho thuê, tôi hy vọng cậu có thể thanh toán tiền thuê một năm một lần, mỗi tuần 18 saule, phí sử dụng đồ dùng trong nhà 1 saule, tôi sẽ chỉ lấy cậu một chút tiền thế chấp thôi, tổng cộng là 50 bảng.”
Klein lắc đầu cười nói:
“Phu nhân Sammer à, chị hẳn là thấy được tôi vừa đến Backlund, tôi cũng không biết thời gian tới sẽ gặp những chuyện gì, một lần thanh toán 50 bảng sẽ khiến khả năng chống cự nguy hiểm của tôi giảm xuống. Cực hạn cảu tôi là nửa năm, 25 bảng.”
Hắn còn có ý định thuê một gian phòng khác ở phía Đông Backlund, dùng để thay đổi quần áo, tiến hành ngụy trang, thoát khỏi điều tra là sự chuẩn bị không thể thiếu nếu hắn muốn làm những chuyện kia.
Stalin Sammer nhẹ nhàng gật đầu, chị ta đổi chủ đề:
“Cậu đã học văn pháp ở trường chưa?”
Klein khẽ cười một tiếng, nói: W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m “Rồi. Sau này tôi còn tự học lịch sử nữa.”
“Cậu có giấy chứng minh thân phận chứ?” Stalin thuận miệng hỏi một câu.
“Rất xin lỗi chị, tôi rời nhà quá vội vàng nên không mang theo, ha ha, vừa rồi quên giới thiệu, tôi đến từ quận Gian Hải.” Klein cố ý dùng khẩu âm trước kia của bạn học Welch.
Mới thốt ra từ ‘quên’ này hắn liền nghĩ tới đội trưởng Dunn Smith, nụ cười trên mặt càng thêm tươi rói.
Lúc này cô hầu gái Julian bưng ly hồng trà đến, ly sứ men trắng toát, hoa văn cổ điển, một bộ phận ly được mạ vàng.
Klein tiếp nhận nhấp một ngụm, chỉ cảm thấy mùi thơm bay xa, chua ngọt vừa phải, rõ ràng ngon hơn hồng trà Sibo mình từng uống rất nhiều.
“Vô cùng thuần hồng trà Marquis.” Hắn khen một câu.
Phu nhân Stalin Sammer nhếch khóe miệng, nói:
“Vậy trước tiên cho cậu thuê nửa năm, 25 bảng.”
Klein cảm ơn một cậu rồi cùng đối phương nói chuyện phiếm mấy phút, tới khi một vị hầu gái khác mang giấy tờ hợp đồng ra từ trong thư phòng.
Ký xong tên mình, Klein đau lòng đếm 25 bảng tiền mặt giao cho phu nhân Sammer.
Stalin xòe tiền ra thầm đếm một lần, rồi chợt hất cằm nói:
“Ngài Moriarty, có lẽ cậu muốn tìm công việc ở Backlund phải không?”
“Đúng thế.” Klein ngỡ ngàng đáp.
Khóe miệng Stalin cong lên, chị ta nói:
“Vậy tôi có thể đề nghị cậu, lương một tuần thấp hơn ba bảng thì rất khó ở tại khu Jowod này. Tiền thuê nhà của cậu, tiền đồ ăn, tiền nước máy, khí ga, than củi, tiền phí giao thông tất cả cộng lại ít nhất mất 2 bảng 5 saule. Tin tôi đi, nơi này là Backlund, còn lại cần phải cân nhắc tới tiền quần áo mới nhất, tiền mua bộ đồ uống trà, bộ đồ ăn... Lương một tuần ba bảng thuộc về loại ranh giới cuối cùng, hết sức miễn cưỡng sống.”
“Nếu như lương một tuần tới 5 bảng, cậu có thể thuê thêm một cô hầu gái, 6 bảng cân nhắc thuê đầu bếp, 7 bảng thuê thêm một người hầu nam, 8 bảng có thể thuê thêm một hầu gái nữa...”
Phu nhân Sammer à, sao tôi lại cảm thấy chị đang khoe khoang nhỉ... Tôi đã từng có lương mười bảng một tuần nha...Klein giữ nguyên nụ cười, thái độ chăm chú lắng nghe.
Lúc này cửa phòng bỗng nhiên mở ra, một người đàn ông dáng người khôi ngô đi vào, anh ta mặc một bộ lễ phục dài màu đen có hai hàng cúc áo, tay đeo bao tay da, trên môi có hai nhúm ria mép xinh đẹp.
“Luke, vị này là ngài Moriarty, hiện tại anh ta là hàng xóm của chúng ta.” Stalin Sammer tiến lên giới thiệu.
Luke, vị nam chủ nhân này vừa cởi áo khoác đưa cho người hầu nam ở phía sau, vừa lễ phép cười hỏi:
“Ngài Moriarty có vui lòng ăn tối cùng chúng tôi không?”
Đây chính là quản lý công ty Kaom kiêm thành viên hiệp hội giảm khói than của vương quốc Ruen đấy hả... Klein lại cười nói:
“Rất xin lỗi ngài Sammer, tôi đã ăn tối trên tàu hỏa hơi nước rồi, mặc dù hương vị đồ ăn kia khiến người ta khắc sâu ấn tượng.”
Sau khi hàn huyên vài câu, dưới sự dẫn dắt của cô hầu gái Julian, Klein rời khỏi nhà Sammer để tiến vào căn hộ số 15 sát vách.
Bố cục căn nhà này rất giống nhà bên cạnh, lầu một có phòng khách lớn, phòng ăn có ánh sáng không tồi, hai phòng ngủ cho khách, một phòng rửa mặt, một cái tầng hầm, một cái phòng bếp phía sau dọc theo đường đi. Lầu hai có bốn gian phòng ngủ, một phòng khách, một phòng phơi nắng, một phòng đọc sách, hai phòng rửa mặt và một cái ban công lớn.
“Phu nhân bảo rằng ngài có thể cho thuê nhưng không thể cho những người công nhân kia thuê, cũng không thể để chỗ này quá ồn ào quá chen chúc,... Một lát nữa tôi sẽ đưa tới chăn mền, ga giường và vỏ gối sạch sẽ.” Cô nàng hầu gái Julian sau khi bàn giao một câu liền quay về nhà Sammer.
Sau khi thu dọn, Klein cuối cùng cũng dàn xếp xong chỗ ở tại Backlund.
Hắn ngồi trong phòng khách trống rỗng, chợt có cảm giác cô đơn, vậy là hắn liền ép buộc bản thân suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì.
Mặc kệ hắn có nguyện ý hay không, báo thù và thăng cấp đều là những chuyện không thể một chớp mắt liền hoàn thành được, cho nên hắn nhất định phải có một việc làm kiếm tiền, phòng khi xuất hiện khủng hoảng tài chính.
Nhưng việc làm này không thể trói buộc hắn, ảnh hưởng tới sự hành động và an bài của hắn, nói cách khác, nghề này phải có một sự tự do nhất định.
Trải qua đắn đo cân nhắc, loại bỏ những nghề nghiệp không phù hợp, Klein chỉ còn ba lựa chọn:
Một là đạo văn, trở thành nhà văn, nhưng thân phận của hắn rất nhạy cảm, càng nổi tiếng càng trí mạng, chỉ có thể bỏ qua.
Hai là trở thành phóng viên tin tức, cái này là một công việc khá vinh quang tại thời đại này, nhưng muốn xin việc cần chứng nhận các loại giấy tờ, Klein đành tỏ vẻ đành chịu.
Cuối cùng, hắn lựa chọn công việc thứ ba:
Thám tử tư!
Đây cũng là lý do lúc trước hắn dùng cái tên giả kia.