Hoàng gia… Klein cầm lên lá thư do Isengard Stanton phái người đưa tới, thầm nhủ.
Hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy cơn mưa đang rơi từng hạt tí tách. Đèn khí gas bên đường đã tỏa ra ánh sáng tĩnh mịch.
Trong phòng khách, bàn trà sạch sẽ gọn gàng, một chồng báo chí đặt ở góc. Bốn phía đều chìm trong tĩnh lặng.
Klein ngồi trên ghế sofa, người hơi đổ về trước, im lặng hồi lâu.
Qua gần mười phút, hắn thở dài lắc đầu, chậm chạp, nặng nề vứt lá thư vào sọt rác.
Hắn từ từ đứng dậy, mặt vô cảm, bước thẳng lên lầu hai.
Mà trong sọt rác, lá thư Isengard Stanton gửi tới đã lặng lẽ bắt lửa rồi cháy lên, nhanh chóng hóa thành một mớ tro tàn.
…
Sáng thứ hai, Klein đứng trước gương rửa mặt, dùng ngón cái và ngón giữa tay phải nhấn vào hai huyệt thái dương, xoa xoa hơi mạnh tay.
Làm xong, hắn vặn vòi nước, cúi người xuống vẩy nước lên mặt, rửa mặt mũi sạch sẽ trong cơn lạnh rùng mình.
Xoa dịu tinh thần xong xuôi, hắn treo khăn lông lên, bước xuống lầu một, đơn giản mà làm một phần bánh mì nướng bơ với trứng ốp chín một mặt.
Đương nhiên, một ly hồng trà thêm vài lát chanh sẽ giúp giải quyết cơn khát của hắn, đồng thời chống ngán.
Ăn xong bữa sáng, trong lúc nhàn nhã lật xem nốt phần báo còn lại, Klein đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa kêu đinh đang.
Ai vậy? Ủy thác mới à? Hay Trái Tim Máy Móc đã thăm dò xong lăng mộ gia tộc Amon rồi? Không, không thể nhanh vậy được… Klein nhủ thầm, đặt khăn ăn và báo xuống, chậm rãi đi ra cửa.
Lúc chạm vào tay nắm, trong đầu hắn tự nhiên hiện ra hình dạng của vị khách đứng ngoài cửa:
Một quý ông cao tuổi mặc trang phục chỉn chu, sơ mi trắng phẳng phiu, áo gile xanh xám hoàn hảo che kín vùng bụng, phần đuôi én áo có đường cong sắc nét không tì vết.
Quý ông này đi một đôi giày da bóng loáng, hoàn toàn không nhìn thấy dấu vết đã đi trong mưa, giẫm trong bùn lầy.
Ông ta đeo một đôi găng tay dệt kim trắng. Hai bên tóc mai điểm bạc, khuôn mặt hằn lên những nếp nhăn sâu, con ngươi màu nâu nhạt ánh lên vẻ nghiêm túc chứ chẳng hề có một ý cười.
Người mình không quen… Klein lầm bầm, mở cửa ra.
“Xin hỏi, ngài tìm ai ạ?” Hắn lễ phép hỏi.
Quý ông lớn tuổi bỏ mũ xuống, ấn tay trước ngực, dùng tư thế chính xác nhất mà làm một lễ:
“Tôi là một quản gia, tôi thay mặt chủ nhân đến đây mời ngài, thưa ngài Sherlock Moriarty.”
“Tôi có biết chủ nhân đáng kính của ông không? Ngài ấy tìm tôi có việc gì?” Đầu hắn thực sự chìm trong sương mù.
Nhưng lúc này, hắn đã chú ý tới chiếc xe ngựa đỗ ở bên kia đường xi măng. Nó có lớp bao ngoài đen đậm, dày nặng, trên cửa sổ treo mành che. Rõ ràng đây không phải loại xe thông thường.
Bên trong sự khiêm nhường lại lộ ra vẻ sang trọng… Klein chăm chú quan sát, chợt phát hiện ra, ở vị trí nổi bật nhất của toa xe có một biểu tượng.
Phần thân chính biểu tượng là một thanh kiếm thẳng đứng, chỗ tay cầm có một vương miện màu đỏ.
Đó là… “Thanh Kiếm Thẩm Phán”… Biểu tượng “Thanh Kiếm Thẩm Phán” của Hoàng tộc Augustus! Trái tim Klein run rẩy, hắn đã hiểu rõ lai lịch của vị quản gia này.
Có lẽ ông ta là một Người Phi Phàm khá mạnh mẽ… Klein thầm phỏng đoán.
Vị quản gia chuyên nghiệp và nghiêm trang ấy không để tâm trước sự quan sát của hắn, chỉ nở nụ cười lễ phép, nói:
“Ngài chưa từng gặp chủ nhân tôi, nhưng hẳn cũng biết về ngài ấy rồi. Ngài đã luôn cung cấp manh mối về tổ chức lấy bài Tarot làm biểu tượng cho ngài ấy, và ngài ấy cũng đã thanh toán số tiền ngài cần.”
Quả nhiên, chính là vị nhân vật quan trọng Taslim từng đề cập. Mình đã luôn dùng thông tin nửa thật nửa giả đi lừa lấy kinh phí, thậm chí còn gửi tất cả phí thanh toán lão Kohler cần cho người đó… Lần này mình không thể từ chối lời mời của đối phương được nữa, nhất là giờ Taslim đã mất… Klein trầm ngâm hai giây, nói:
“Chủ nhân đáng kính của ông tới tìm tôi là vì cái chết của Taslim phải không?”
“Đúng vậy, Taslim là bạn ngài ấy. Ngài ấy rất đau buồn và bối rối trước cái chết của bạn mình. Và rồi ngài ấy nghe tin khi đó ngài có mặt ở hiện trường.” Vị quản gia lớn tuổi trình bày rõ ràng.
Không phải, tôi không... Klein vô thức muốn phủ nhận, nhưng cuối cùng chỉ có thể gật đầu:
“Đúng vậy, tôi đã nhìn thấy Taslim chết ngay trước mặt mình.”
“Quả là một chuyện đáng buồn và tiếc nuối.” Quản gia già nói với giọng chân thành, “Ngài có nguyện ý chấp nhận lời mời của chủ nhân tôi không?”
Mình còn lý do để từ chối chắc? Thế thì quá khả nghi rồi! Nói không chừng mình sẽ bị giết chết ngay tại chỗ mất… Klein nhìn đối phương, đáp:
“Vừa vặn sáng nay tôi cũng không có kế hoạch gì.”
“Vâng, vậy thưa ngài Moriarty, xin mời.” Quản gia già hơi khom lưng, duỗi tay phải đeo găng trắng ra, chỉ về chiếc xe ngựa đỗ ở bên kia đường xi măng.
Hầy, mình đã luôn cố gắng né tránh phải tiếp xúc với những nhân vật tai to mặt lớn. Kết quả là, vì Taslim chết, mình vẫn không thể không đi gặp người kia… Không biết chuyện này có đánh động sự chú ý hay dẫn tới một cuộc điều tra bối cảnh sâu hơn không đây… Mình phải lên kế hoạch trước, phải sẵn sàng từ bỏ thân phận và nơi ở bất cứ lúc nào… Ngoài ra, cũng phải lấy được đặc tính u ảnh da người và tóc Naga biển Sâu, nhanh chóng thăng cấp làm “Người Không Mặt”! Có thế, khả năng chống lại rủi ro mới tăng gấp bội! Klein mặc áo khoác, đội mũ rồi bước về phía chiếc xe ngựa in quốc huy. Hắn đã nghĩ tới bao nhiêu thứ kế tiếp rồi.
Lúc này, người hầu do quản gia già mang theo mở cửa xe giúp hắn.
Bước lên tấm thảm nâu dày, Klein nhìn chiếc tủ gỗ chứa cơ man rượu vang đỏ, rượu vang trắng, champagne, Renze và Blackland cùng với những chiếc ly thủy tinh sáng bóng. Klein nhất thời hơi mất tự nhiên, tìm một vị trí gần cửa sổ rồi ngồi xuống.
—Renze là loại rượu mạnh được sản xuất bằng cách ủ lúa mạch nguyên chất, có rất nhiều loại, ví như loại được thủy thủ ưa chuộng nhất chính là Lyrenze. Mà những chai rượu đặt trong tủ kính kia rõ ràng là hàng cao cấp. Còn Blackland thì là rượu loại mạnh ủ bằng cách lên men các loại ngũ cốc trộn lẫn, nhưng cũng giống Renze, chúng đều là đặc sản Ruen.
Khi xe ngựa vừa chạy qua con đường sũng nước, Klein thuận miệng hỏi:
“Chúng ta đến quận Hoàng Hậu à?”
“Không, chủ nhân tôi đang chờ ngài ở trang viên Hoa Hồng Đỏ tại ngoại ô quận Hoàng Hậu.” Vị Quản gia già không giấu giếm.
Xem ra là trang viên của hoàng gia… Klein ngẫm nghĩ, mỉm cười hỏi lại:
“Giờ ông có thể nói cho tôi biết thân phận của vị chủ nhân đáng kính ấy rồi chứ?”
Quản gia lớn tuổi vốn đang ngồi thẳng lưng, giờ càng thêm thẳng, chiếc cằm có vẻ hơi nghếch lên:
“Ngài ấy là hậu duệ của “Người Lập Quốc” và “Người Bảo Vệ”, là cháu trai của “Người Cường Thế”, là người con thứ năm của Quốc vương bệ hạ, Bá tước vùng Rastine, hoàng tử điện hạ Edessak Augustus.”
Hóa ra là Tam hoàng tử, vị hoàng tử nhỏ thứ hai tính từ dưới lên, nhưng hình như ngài ấy cũng khoảng 21, 22 tuổi rồi… Klein nhớ lại những mô tả ngẫu nhiên xuất hiện trên báo và tạp chí mà mình hay đọc ở câu lạc bộ Cragg.
Xe ngựa đi hết con phố này tới con phố khác, đi từ hồ nhân tạo vòng tới hướng Tây Bắc. Hơn một giờ sau, họ mới có mặt ở một trang viên vô cùng rộng lớn.
Tại lối vào, Klein bị hai người lính mặc quần trắng quân phục đỏ kiểm tra, hắn cũng không hề giấu sự tồn tại của súng ngắn và túi súng dưới nách.
Hắn tin rằng những người xung quanh hoàng tử Edessak nhất định có thể nhìn ra hắn đang mang súng, mà nếu muốn qua mặt họ bằng ảo thuật thì rất dễ biến lợn lành thành lợn què.
Dù sao thì hoàng tử cũng biết mình là một thám tử tư rồi, nên chắc chắn thuộc cấp của ngài ấy sẽ không quẳng mình vào đồn cảnh sát chỉ vì mình mang súng bất hợp pháp đâu… Klein trơ mắt nhìn binh lính lấy súng ngắn và túi súng của mình ra, cũng được báo khi nào ra về sẽ được nhận lại.
Sau khi trải qua thêm hai lần kiểm tra, Klein đi theo vị quản gia già, vòng qua nhà chính, tới một khu vực rộng lớn có đồi núi và nước chảy.
Khuyết điểm duy nhất của nơi này là, cây cỏ đã trơ trụi vì thời tiết rét đậm rét hại, khắp nơi hoang vu.
Crộp, crộp, crộp. Vài con ngựa từ xa chạy tới, dừng lại trước mặt họ.
Một thanh niên mặc quần trắng, đi giày ống cao, mặc sơ mi bó sát bên trong trang phục kỵ binh sẫm màu, nhanh nhẹn xuống ngựa tiến tới. Những người còn lại thì theo sát bên anh ta.
Anh ta gỡ chiếc mũ giáp bảo vệ đầu xuống, mỉm cười với Klein:
“Cuối cùng ta cũng gặp được anh rồi, thám tử lừng danh Moriarty.”
Thấy người này, Klein bỗng sáng cả hai mắt lên. Hắn ngỡ ngàng không phải vì vẻ đẹp trai kia, mà vì khuôn mặt anh ta rất giống với Henry Augustus Đệ nhất được in trên tờ tiền giấy 5 bảng.
Edessak Augustus cũng có một khuôn mặt đầy đặn với đôi mắt dài hẹp, nhưng lại không hề nghiêm túc. Thay vào đó, anh ta luôn treo trên môi một nụ cười, trông rất trẻ trung và năng động.
“Tôi đã không biết đó là ủy thác của ngài, thưa hoàng tử điện hạ.” Klein khom lưng làm lễ.
Edessak cầm roi ngựa, dùng lòng bàn tay ước lượng, cười rất tươi:
“Ta nghe nói anh đã đóng vai trò quan trọng trong vụ án sát thủ liên hoàn và “Sứ Đồ Dục Vọng”. Lời đề cử của Taslim quả là chính xác. Hầy, ai lại biết mấy ngày trước hắn vừa đua ngựa với ta, giờ đây đã xa rời nhân thế, đi tới quốc gia của gió bão và sấm chớp.” w๖ebtruy๖enonlin๖ez Từ khi lập quốc đến nay, gia tộc Augustus vẫn luôn tín ngưỡng Chúa Tể Bão Táp.
Không chờ Klein nói, anh ta đã tiếp tục với biểu cảm nặng nề:
“Ta cũng không được trải qua quá trình điều tra về cái chết của Taslim, ngài Moriarty, ta muốn anh giúp ta tìm ra chân tướng.”
Đây là kết luận được đưa ra bởi các thành viên khác trong hoàng tộc? Hai người anh của ngài? Vừa tới đã đụng phải cấp bậc đấu đá thế này tôi không chịu nổi đâu… Hơn nữa, hoàng tử điện hạ à, phong cách của ngài quá trực tiếp rồi… Klein thở dài nói:
“Tôi rất lấy làm tiếc, nhưng tôi vẫn phải nói rằng Taslim qua đời là do bệnh tim đột phát.”
“Thật sao? Tin truyền tới từ Kẻ Trừng Phạt bên kia nói rằng, có một vị thám tử đại tài tên Sherlock Moriarty đã xác nhận trên người Taslim có dấu vết nguyền rủa.” Hoàng tử Edessak khẽ cười.
Klein chỉ có thể cười khổ đáp lại:
“Hoàng tử điện hạ, ngài hẳn phải biết nguyên tắc của tôi, tôi vẫn còn muốn sống thêm năm chục năm nữa.”
“Chẳng phải Taslim là bạn của anh sao?” Hoàng tử Edessak hỏi ngược lại.
Klein đang không biết phải đáp lại kiểu gì, chợt có một hầu gái đi từ nhà chính tới, bước nhanh đến gần hoàng tử, thì thầm.
Edessak lập tức nghiêm mặt:
“Nói với nàng, nàng không thể ra ngoài!”
Đáp xong, anh ta thong dong bước lên hai bước, vẻ mặt nghiêm trọng dần thả lỏng, tròng mắt xanh lam hiện lên vẻ dịu dàng và một chút bất đắc dĩ:
“Nhưng ta cho phép nàng rời khỏi phòng, tùy ý đi lại trong trang viên.”