“Đói quá…”
Với giọng nói gần như mê man ấy, đứa trẻ Jack ngẩng đầu lên, nhìn về phía Joshua đeo găng tay đỏ.
“Đói quá…”
Trong nháy mắt, mồm nó há rộng, khóe miệng kéo dài đến tận mang tai, để lộ ra hàm răng đều đặn trắng hếu, nước bọt hơi sền sệt liên tục trào ra.
Ngay khi đó, nó nhào thẳng về phía Joshua, nhanh đến mức còn dư lại tàn ảnh.
Joshua vốn phòng bị cao độ, nhưng bấy giờ cũng không kịp phản ứng.
Trước khi anh ta có thể nhìn rõ mọi chuyện đang xảy ra, đứa trẻ Jack đã ở ngay trước mặt.
Huỵch!
Bóng người màu vàng nhạt dường như đâm sầm vào một bức tường vô hình, dừng lại trước Joshua chỉ một bước chân.
Jack bị treo lên giữa không trung, những ánh sáng đỏ rực từ trong bóng tối bay ra khỏi cơ thể nó, bắt đầu ăn mòn lớp kết giới trong suốt đang ngăn nó xâm nhập.
Đằng sau Joshua và Derrick, “Kẻ Săn Ma” Colin quỳ sẵn một chân dưới đất, cắm thẳng thanh kiếm đã bôi dầu bạc xuống đất.
Ngay sau đó, toàn bộ khu vực bao quanh tế đàn tức khắc sáng bừng lên, y như những tia nắng ban mai tinh khiết.
Colin đột ngột rút kiếm ra, cơ thể ông ta bỗng phân tách một cách kỳ dị, trở thành vô số dư ảnh phát tán ra khắp nơi trong tế đàn.
Tất cả bóng người kia đều giơ thanh kiếm trong tay lên cùng một lúc, kết hợp với những tia sáng bình minh gần mình, phát ra một quầng sáng chói lọi.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Từng nhát đâm phóng tới, tia sáng ban mai từ khắp nơi chen nhau hội tụ nơi Jack, vây quanh nó.
Dưới ánh sáng chói lóa như mặt trời mọc, bóng dáng màu đen và đỏ nhanh chóng bốc hơi, biến mất trước sự tấn công như vũ bão.
Trong đại sảnh ngầm nơi đặt tế đàn, ánh sáng trở nên rực rỡ đến khác thường, tới mức Derrick Berg không thể không nhắm mắt lại.
Cậu bỗng giật mình, chợt bừng tỉnh từ giấc ngủ say, để rồi nhìn thấy đống lửa đang lặng lẽ cháy trước mặt và những đồng đội đang cần mẫn canh giữ trại.
Ngồi khoanh chân cạnh một cột đá, “Kẻ Săn Ma” Colin mở to mắt, trầm giọng cất tiếng:
“Chúng ta sẽ xuất phát sau 50 lần chớp.”
Nghe thấy thế, Derrick ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, nhận ra tần suất tia chớp vẫn chưa tăng đột biến. Bóng đêm vẫn ngự trị trên mảnh đất này như cũ.
Nghĩ tới tòa thành sắp đến, nghĩ đến tòa thần miếu của Chúa Sáng Thế Sa Ngã, cậu không khỏi cảm thấy hơi lo lắng.
Dùng một khoảng thời gian để trấn định bản thân lại, Derrick nhanh chóng ăn hết phần thức ăn, phục hồi trạng thái chiến đấu.
Không biết chuyện gì sẽ xảy ra trong tòa thần miếu ấy nhỉ… Cậu cầm Rìu Gió Lốc, đi vào giữa hàng ngũ.
Trong địa điểm cắm trại, từng chiếc đèn lồng da thú mỏng manh lần lượt được thắp sáng.
…
Số 15 phố Minsk.
Klein đun nóng nước, điều chỉnh nhiệt độ, thoải mái tắm rửa.
Mang theo cảm giác lười nhác sau khi tắm xong, hắn đi bốn bước ngược chiều kim đồng hồ, tiến lên phía trên màn sương xám. Hắn định dùng biện pháp bói toán để xác nhận lại vấn đề về ác linh.
Bên trong cung điện yên tĩnh cổ xưa, Klein tựa vào lưng ghế, nghiêm túc cân nhắc xem nên dùng phương pháp bói toán gì và làm thế nào để thiết kế ra câu văn bói toán. Điều này nhất định phải phù hợp với quy tắc thần bí học, không thể liên quan đến việc chia nhỏ hay bài trừ, mà chắc chắn phải có đủ tin tức.
Sau một khoảng lặng ngắn, Klein nghiêng người về phía trước, cụ thể hóa giấy bút, viết ra điều hắn muốn xác nhận:
[Ác linh bên trong di tích có ác ý mạnh mẽ với mình và Sharon.]
Hắn tháo con lắc trên cổ tay trái xuống, giữ lấy nó bằng một tay, bắt đầu tiến vào trạng thái minh tưởng.
Sau khi lẩm nhẩm một hồi, hắn mở mắt ra và nhìn xuống.
Lần này, mặt dây bằng đá topaz điên cuồng xoay thuận chiều kim đồng hồ!
Điều này nghĩa là ác ý của ác linh kia còn mạnh mẽ hơn những gì Klein tưởng tượng!
Lúc ấy, trực giác linh tính của cả mình và tiểu thư Sharon đều không thấy gì khác thường cả… Ác linh kia cũng là một cường giả giỏi quấy nhiễu xem bói và dự đoán à… Ha ha, y tuyệt đối không thể nào nghĩ ra được trong chúng ta, một thì kiềm chế dục vọng, sẽ không bị tham lam làm mờ con mắt; một đã trải qua quá nhiều chuyện, biết rõ thế nào là “Dữ hổ mưu bì (*)”… Klein thở dài, trở về thế giới thực, chui vào giường nằm.
Tiếc thật, Trâm Ngực Thái Dương chỉ mang lại cảm giác nóng về tâm lý, chứ không thể làm ấm chăn đệm… Trước khi ngủ, hắn nhắm mắt lại, tiếc nuối nghĩ.
…
Phía Nam cầu lớn, phố Hoa Nguyệt Quý, giáo đường Bội Thu.
Sau khi lau sạch chiếc ghế cuối cùng, Emlyn White đứng thẳng người dậy, vội vã nói với cha xứ Utravsky:
“Tôi đã làm xong việc hôm nay rồi!”
Lão già chết dẫm, đừng có đột ngột bắt mình đi chép Kinh Thánh đấy! Emlyn vô thức cầu nguyện trong lòng.
Mà đối tượng cầu nguyện của anh ta, không biết từ lúc nào đã chuyển từ mặt trăng thành Mẫu Thần Đại Địa.
Cha xứ Utravsky đứng đó, khiến ma cà rồng trông chỉ như một đứa trẻ.
Ông ta mỉm cười nói:
“Gần đây, cậu đã có thể cảm nhận được niềm vui và cảm giác thư giãn của việc lao động với sự cống hiến và lòng biết ơn. Hãy trở về đi, và im lặng cảm thụ nhịp sống, niềm hạnh phúc thuần khiết từ đó.”
“Tôi không hề!” Emlyn phủ nhận bằng phản xạ có điều kiện.
Utravsky chỉ cười dịu dàng nhìn anh ta, không nói một lời mà xoay người đi, tìm một chỗ ngồi xuống, bắt đầu cầu nguyện vào buổi tối.
Bờ môi Emlyn White mấp máy, như thể muốn phản bác, nhưng cuối cùng cũng không hé ra nói tiếng nào. Anh ta im lặng rời khỏi giáo đường Bội Thu, tiện tay đóng cửa lại theo thói quen.
Khi trở lại nơi ở hiện tại, anh ta nhận ra căn nhà vắng tanh, không thấy bóng dáng cả bố lẫn mẹ.
Chỉ khi nhìn thấy thế, anh ta mới chợt nhớ ra tối nay có một buổi tụ hội Huyết tộc ở khu vực Backlund.
“Mấy tên đó thật là đáng hổ thẹn. Một Huyết tộc cao quý sẽ ngủ trong quan tài hoặc đợi trong phòng riêng. Tại sao chúng lại đi bắt chước nhân loại, cử hành đủ loại tụ hội chứ? Thậm chí còn khiêu vũ nữa!” Emlyn khinh bỉ lầm bầm.
Vừa nói, anh ta vừa sờ bụng, nuốt nước miếng ừng ực, rồi mới quyết định thay đổi trang phục để tham gia tụ hội.
“Gia đình Odora quả là đáng ngưỡng mộ. Họ có đối tác là nhân loại thuần chủng, mở vô số bệnh viện và có máu tươi mỗi ngày. Họ thậm chí còn có thể uống bao nhiêu cũng được, uống lúc nào cũng được.” Emlyn đội chiếc mũ chóp đen lên, nhanh nhẹn bước ra khỏi nhà.
Quận Tây, bên trong một biệt thự đèn điện sáng trưng.
Emlyn nâng một chiếc ly thủy tinh chứa chất lỏng màu đỏ rực lên, ngấu nghiến uống từng hớp.
Quả nhiên là đã qua chọn lọc… Anh ta khép hờ mắt, khen ngợi từ tận đáy lòng.
Lúc này, trên sàn khiêu vũ, đàn ông lịch lãm, phụ nữ xinh đẹp đang ôm nhau nhảy múa, thỉnh thoảng lại xoay vòng, thỉnh thoảng lại dạo bước trong tiếng nhạc du dương lãng mạn.
“Chuyện này nghĩa là sao?” Emlyn đứng cạnh mép lan can tầng hai nhìn xuống những kẻ đồng tộc.
Là thành phố lớn nhất trên thế giới, Backlund có rất nhiều ma cà rồng cư ngụ. Họ ẩn mình dưới rất nhiều ngành nghề, hoàn toàn hòa nhập vào xã hội loài người.
Những tên nào không thể kiềm chế được ham muốn phá hoại và khát máu của bản thân, nếu không bị đày vào trong núi sâu thì cũng bị giải quyết trực tiếp tại chỗ, nhằm tránh để Kẻ Gác Đêm, Kẻ Trừng Phạt hay các tổ chức phi phàm chính quy tìm ra manh mối.
Emlyn càng nhìn những vị đồng tộc đang dần hăng hái khi về đêm, càng nhận ra giữa họ và bản thân mình không có chung tiếng nói.
Đúng lúc ấy, chủ nhân của buổi dạ tiệc, Cosmi Odora bước đến với ly rượu trên tay, mỉm cười nói:
“Cậu có thích ‘rượu’ đêm nay không?”
“Đương nhiên rồi, chủ nhân của nó đủ trẻ và có sức sống khá dồi dào.” Emlyn thẳng lưng, bày ra tư thế cao quý.
Chỉ dựa trên bề ngoài, Cosmi Odora là một quý ngài trung niên rất có khí chất, nhưng Emlyn biết rõ ông ta đã hơn hai trăm tuổi. Ông ta từng sống ở Entis và chứng kiến sự thống trị của Rossell Đại Đế tại nơi ấy. Sau đó, vì đã “sống” quá lâu, sợ bị hàng xóm phát hiện ra có gì đó sai sai, ông ta mới chuyển đến Loen.
Nghe thấy lời tán thưởng của Emlyn, ông ta cười nói:
“Đúng vậy, chủ nhân của nó là một quý cô trẻ tuổi bị đâm bởi một tên trộm, gần như mất mạng. May thay, cô ấy gặp ta, và đây là cái giá cô ấy đã trả để có thể hồi phục lại.
Cậu có thể nếm thử vị rượu đằng kia, cũng như bên đó nữa. Chủ nhân của chúng lần lượt đến từ Balam và Feynapotter, có hương vị khác nhau.”
“Feynapotter? Mẫu Thần ơi, nhân loại sống ở đó đều thích ăn ớt đến nỗi máu của chúng cũng có vị cay xè, tôi không thể chịu đựng nổi. Ôi Mẫu Thần…” Emlyn đang nói chợt im bặt, nháy mắt biểu cảm anh ta trở nên ngây ngốc.
Khóe miệng Cosmi giật giật, ông ta giả bộ chưa hề nghe thấy cái gì.
Trong không khí yên tĩnh khó xử, ông ta hắng giọng:
“Emlyn, chẳng qua đó chỉ là tưởng tượng của cậu thôi. Nhân đây, ông nội ta muốn gặp cậu.”
“Ông nội của ngài?” Emlyn thoạt sững sờ, rồi mở to hai mắt, thốt lên, “Đấng Nibbs?”
Nibbs Odora là một Huyết tộc mạnh mẽ đã từng hoạt động trong Kỷ thứ Tư, nhưng tháng năm dài đằng đẵng đã ăn mòn sự sống của ông ta, khiến ông ta phải nằm ngủ say trong quan tài lạnh lẽo suốt một khoảng thời gian dài.
Cosmi nghiêm túc gật đầu:
“Phải.”
Nói xong, ông ta quay người bước vào một cầu thang khác trên tầng hai, chẳng buồn suy nghĩ đến khả năng Emlyn không đồng ý.
Emlyn theo sau, có chút bất an và lo lắng, suy nghĩ miên man về mục đích mình bị Đấng Nibbs triệu tập.
Chẳng lẽ cuối cùng ngài ấy cũng hiểu ra niềm vinh hạnh của Huyết tộc là quan trọng hơn, quyết định giúp mình giải trừ tâm lý ám thị của cha xứ Utravsky? Càng đi, Emlyn White càng nảy sinh hy vọng mãnh liệt.
Tiến dọc theo cầu thang, xuống đến khu vực ngầm, Emlyn White lại đi qua mấy cánh cửa bí mật, bước vào một đại sảnh màu xám rộng rãi.
Ở chính giữa đại sảnh là một chiếc quan tài nặng bằng sắt đen, khắc rất nhiều biểu tượng ký hiệu và tiêu thức ma pháp.
Sau khi Cosmi Odora báo cáo rằng Emlyn đã đến, một giọng nói già nua, nặng nề chậm rãi truyền ra từ trong quan tài:
“Emlyn White, ngươi có biết tại sao ta triệu tập ngươi không?”
“Thưa Đấng Nibbs đáng kính, tôi nghĩ rằng ngài định giúp tôi giải trừ hiệu ứng tâm lý ám thị.” Emlyn đáp không chút do dự.
Sự tĩnh lặng bao phủ khắp đại sảnh ngầm mất vài giây. Thế rồi, nằm trong quan tài, Nibbs Odora khẽ bật cười vài tiếng, nói:
“Đó cũng là một trong những mục đích của ta, nhưng ta sẽ không giúp ngươi.
Ta vừa tỉnh dậy sau một cơn mơ dài dằng dặc, bởi vì ta đã nhận được gợi ý từ Thủy Tổ.”
“Thủy Tổ? Th-Thần khôi phục rồi?” Người cất tiếng trong sự kinh ngạc không phải Emlyn, mà là Cosmi Odora.
Sau Đại Tai Biến, chẳng phải Thủy Tổ chỉ đáp lại những vấn đề to lớn thôi sao? Emlyn nghe mà cảm thấy hỗn loạn.
“Không, chưa đến lúc.” Nibbs trầm giọng đáp, “Thủy Tổ nói với ta, tận thế đã rất gần rồi, chúng ta nhất định phải chuẩn bị kỹ càng. Mà ngươi, Emlyn White, chính là một trong những yếu tố quan trọng trong gợi ý của Thủy Tổ.”
“Tận thế?” Cosmi ngạc nhiên hỏi lại.
Còn Emlyn thì chỉ có đúng một suy nghĩ:
Mình, Emlyn White, thực sự lại được Thủy Tổ nhắc đến! Mình chính là nhân tố quan trọng cho sự sống sót sau tận thế của Huyết tộc!
Nibbs chẳng để tâm đến câu hỏi của cháu trai, tiếp tục:
“Emlyn White, giờ ta sẽ giao cho ngươi một việc.”
“Xin ngài hãy nói.” Emlyn cảm thấy mình thực sự quá đỗi khiêm nhường, kể cả sau khi đã nghe những điều vừa nãy, anh ta cũng không hề sinh ra một chút cảm xúc ngạo mạn nào trước mặt đấng Nibbs.
Nibbs Odora nghiêm trang cất lời:
“Tìm cơ hội cầu nguyện “Kẻ Khờ”.”
“Ơ?” Emlyn nghi ngờ mình vừa nghe nhầm.
Nibbs trầm giọng xuống, bổ sung:
“Chính là “Kẻ Khờ” có tôn danh mới được truyền ra gần đây.”
_______
(*) Dữ hổ mưu bì (Bảo hổ lột da): Câu thành ngữ này có nghĩa là bàn chuyện với con cáo hoặc con hổ để lột da chúng. Nay thường dùng để ví về những việc khi thoả thuận mà phải hy sinh lợi ích của đối phương, thì nhất định sẽ thất bại.