Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 460: Vòng tuần hoàn thăm dò



Phía trên sương xám, trong cung điện có kiến trúc như đền thờ đứng sừng sững, tĩnh lặng.

Vì nhận ra hàng loạt sự trùng hợp bất thường, sau bữa trưa, Klein tiến vào mảnh không gian thần bí để thử xác nhận suy đoán của mình.

Hắn cầm bút máy vừa cụ thể hóa ra, ngừng lại hai giây rồi bắt đầu viết:

[Mình lại bị cuốn vào một loạt các chuyện trùng hợp do Vật Phong Ấn 0-08 tạo ra.]

Buông bút xuống, Klein cầm chặt sợi dây xích bạc ở tay trái, bắt đầu xem bói.

Cuối cùng, hắn mở mắt, nhìn về phía con lắc linh tính ở ngay gần mình.

Mặt đá topaz đứng yên, không hề xoay tròn.

Điều này nghĩa là bói toán thất bại!

Khả năng là do không đủ điều kiện nên không thể xem bói thành công, nhưng cũng có khả năng là do 0-08 kháng cự lại… Dù là trường hợp nào thì cũng đều sẽ cho ra kết quả tương tự… Klein lại đổi câu văn khác, nhưng toàn bộ đều xem bói thất bại.

Hắn gõ nhẹ ngón tay lên mép bàn đồng dài lốm đốm, lưỡng lự không biết mai có nên đến trang viên Hoa Hồng Đỏ không.

Nếu thực sự không phải 0-08 hay loại sức mạnh tương tự sắp xếp những điều này, thì việc mình đột ngột lẩn trốn sẽ khiến hoàng tử Edessak nghi ngờ. Không, thậm chí mình còn chẳng trốn thoát thành công được. Người của hoàng tử Edessak ở ngay sát vách… Đương nhiên, giờ mình đã là “Người Không Mặt”, muốn tìm cơ hội để chạy thoát cũng chẳng khó khăn gì. Nhưng tại sao phải làm đến mức đó?

Ngày mai hoặc chiều ngày kia, mình sẽ thẳng thắn đến bái kiến hoàng tử Edessak, bàn giao lại nhiệm vụ rồi “rời” Backlund mà không thu hút quá nhiều sự chú ý. Với thân phận hoàng tử điện hạ, hẳn ngài ấy sẽ không ép buộc một Người Phi Phàm không chính quy có thể hoàn thành việc khó như thế đâu…

Nếu quả thật có Vật Phong Ấn hay Bán Thần cỡ 0-08 ảnh hưởng đến những sự kiện gần đây, thì dựa vào kinh nghiệm quá khứ, mình nên làm một nhân vật phụ chỉ vô tình bước lên sân khấu, chưa được chú ý quá nhiều. Trong trường hợp này, trốn đi thì chẳng khác nào nói cho đối phương biết, tôi đã nhận ra sự tồn tại của “các người” rồi! Mình sẽ gặp vấn đề rất lớn!

Mà như thế, chỉ dựa vào năng lực “Người Không Mặt” cũng chưa chắc có thể thoát khỏi “sự chú ý” đã khóa chặt lên mình…

Biện pháp tốt nhất chính là cứ bình tĩnh tới trang viên Hoa Hồng Đỏ, dùng thủ tục bình thường nhất mà rời khỏi vũ đài. Sau khi chào hạ màn, mình sẽ dần mờ nhạt trong “tầm mắt” của những bên không rõ danh tính…

Tổng hợp hai yếu tố trên lại, cuối cùng Klein cũng đưa ra quyết định, giả bộ chưa hề phát giác ra điều gì, chỉ bàn giao lại nhiệm vụ rồi “rời” Backlund theo kế hoạch đã định.

Ngọn lửa trong khu dựng trại cháy bùng bùng, xung quanh vẫn luôn có người đứng gác mọi lúc.

Derrick Berg tựa vào cột đá ngủ một giấc để phục hồi thể lực.

Đúng lúc ấy, cậu mơ thấy một lớp sương xám trắng vô bờ bến, một chiếc ghế cổ xưa ngự ở vị trí trung tâm cao nhất, cũng như một hình bóng ngồi trên chiếc ghế đó, thản nhiên nhìn xuống tất cả.

Ngài ‘Kẻ Khờ’… Derrick đang cầu nguyện trong lòng, thầm nhủ cái tên này.

Ngay sau đó, cậu nghe thấy thanh âm từ “Kẻ Khờ”:

“Chuẩn bị tụ hội.”

Vâng, thưa ngài ‘Kẻ Khờ’. Derrick lặng lẽ trả lời, bắt đầu đếm nhịp tim.

Đôi mắt cậu vẫn nhắm nghiền, như thể tất cả những thứ vừa rồi chỉ là đoạn nhạc dạo của giấc mơ.

Vẫn còn một khoảng thời gian nữa trước khi chúng ta xuất phát, thế là đủ để mình tham gia xong tụ hội Tarot… Cậu may mắn nghĩ.

Cậu vốn cho rằng gia nhập tiểu đội thăm dò, cậu sẽ lỡ mất buổi tụ hội này.

Sau khi đếm hết 1000 lần nhịp tim đập. Derrick lại chờ thêm một chút nữa mới có cảm giác bản thân tiến vào cung điện tĩnh lặng, yên bình kia.

Khoảnh khắc mở mắt ra, trong tâm trí cậu liền lóe lên một khung cảnh. Cứ như thể đã có một ngoại lực cưỡng ép nhét toàn bộ những ký ức đã biến mất trở lại vào trong đầu cậu một lần nữa.

Khung cảnh đó là: bức tường thành bị sụp đổ, kiến trúc màu xanh xen lẫn trắng, tòa thần miếu của Chúa Sáng Thế Sa Ngã có phong cách giống với Thành Bạch Ngân, bức bích họa miêu tả chi tiết về cảnh tượng tận thế giáng xuống và Chúa Sáng Thế Sa Ngã chống lại sáu vị Tà Thần để bảo vệ nhân loại còn sống sót, những cây “nấm” tuyệt đẹp mà nguy hiểm, và cậu bé Jack với mái tóc vàng nhạt quỷ dị không biết đến từ nơi đâu.

Khung cảnh ấy lặp đi lặp lại tổng cộng năm lần, nhưng mỗi lần lại có vài chi tiết khác biệt.

Lần đầu tiên, bên ngoài tòa thần miếu của Chúa Sáng Thế Sa Ngã, tất cả đèn lồng da thú đều bị dập tắt, suýt nữa gây nên thảm kịch. Lần thứ hai, có người mất kiểm soát bản thân, chút nữa đã nuốt một cái “nấm”, may mắn là ‘Thủ lĩnh’ Colin đã ngăn cản kịp thời. Lần thứ ba, cậu bé Jack đã kể một câu chuyện, rằng cậu và cha mình đang tìm kiếm Thánh sở của Chúa Sáng Thế trên đại dương vô tận, cuối cùng gặp phải một cơn bão lớn. Lần thứ tư, Joshua bị Jack, một đứa trẻ không hề có dấu hiệu gì khác thường làm bị thương nghiêm trọng. Lần thứ năm, tòa thần miếu hoàn toàn sụp đổ, chặn mất lối ra của khu vực ngầm.

Mà tất cả những chuyện đó, đều có kết thúc bằng việc “Kẻ Săn Ma” Colin giết chết cậu bé Jack, và bắt đầu với việc họ nghỉ ngơi ở trong trại, chuẩn bị tiến vào phế tích từng là tòa thành. Bắt đầu và kết thúc nối liền với nhau, lặp đi lặp lại thành một vòng tròn.

Chúng ta đã thăm dò tòa thần miếu năm lần rồi… Chúng ta đã trải nghiệm điều này suốt thời gian qua, và không có cách nào để thực sự chấm dứt nó! Càng nghiên cứu kỹ phần ký ức mới đột ngột hiện ra, Derrick càng sợ hãi hoảng hốt.

Ngồi ở phía bên kia chiếc bàn đồng dài, ‘Chính Nghĩa’ Audrey đang định chào hỏi ngài ‘Kẻ Khờ’ và những người khác bằng giọng điệu vui tươi nhẹ nhàng như mọi khi. Song, chỉ với một cái liếc mắt, cô nàng đã lập tức nhận ra tâm trạng của nhóc ‘Mặt Trời’ không hề tốt, liền hỏi ngay:

“Ngài ‘Mặt Trời’, có chuyện gì thế? Chuyến thăm dò tòa thần miếu của Chúa Sáng Thế Chân Thực, à, Sa Ngã không thuận lợi à?”

‘Mặt Trời’ Derrick như thể bắt được hy vọng, nhanh chóng kể lại đại khái những việc vừa xảy ra, cuối cùng nói:

“Sau khi đứa trẻ kia bị ngài ‘Thủ lĩnh’ thanh trừ, chúng tôi đều nhắm mắt lại rồi thức dậy ở địa điểm dựng trại bên ngoài thành, chuẩn bị lần thăm dò mới. Chúng tôi đều không còn ký ức lúc trước nữa.

Quá trình này đã lặp lại năm lần rồi, chỉ có các chi tiết là hơi khác một chút.

Nếu không có ngài ‘Kẻ Khờ’ nhắc nhở, thậm chí tôi còn không biết mình đã trải qua cuộc sống đã lặp đi lặp lại suốt thời gian qua.”

Cậu hiển nhiên cho rằng những ký ức mới có được lúc tiến lên sương xám đều là kết quả của lời nhắc nhở từ ngài ‘Kẻ Khờ’, thế là đứng lên, nghiêm trang làm một lễ trước vị trí cao nhất trên bàn đồng dài.

Tôi còn phải nghe cậu kể lại thì mới hiểu ra chuyện gì… Nãy giờ ‘Kẻ Khờ’ Klein vẫn còn đang ngơ ngác.

Hắn duy trì tư thế như cũ, nhẹ nhàng gật đầu đáp lại.

Trong tình huống không rõ nguyên nhân, một người bề trên không thể tùy tiện bày tỏ thái độ, không thể khinh suất mà mở miệng… Klein âm thầm ôn tập những tri thức đã tiếp nhận khi còn làm anh hùng bàn phím ở đời trước.

Thấy ngài ‘Kẻ Khờ’ có vẻ giống như một chiếc giếng cổ xưa sâu thẳm, nước không gợn sóng, ‘Mặt Trời’ Derrick an tâm hơn hẳn, nghĩ rằng cuối cùng cũng có thể giải quyết được chuyện này rồi.

Cậu quay sang nhìn ‘Người Treo Ngược’, ‘Thế Giới’, ‘Chính Nghĩa’ và ‘Ma Thuật Sư’, chân thành nói:

“Mọi người có biết gốc rễ của vấn đề này không? Phải giải quyết nó như thế nào?”

‘Chính Nghĩa’ Audrey nhiệt tình vốn muốn trả lời câu hỏi theo bản năng, nhưng lại nhận ra mình chẳng có đầu mối nào, thậm chí còn chẳng đưa ra nổi một suy đoán.

‘Ma Thuật Sư’ Falls cũng đang có trạng thái tương tự.

Với nguồn tri thức phong phú từ hồi còn ở Trái Đất, cũng đã đọc qua rất nhiều loại tiểu thuyết có tình tiết kẹt lại trong một ngày, Klein vốn định điều khiển ‘Thế Giới’ đưa ra vài ý tưởng, khiến mọi người có chút linh cảm. Nhưng rồi hắn suy nghĩ cẩn thận, lựa chọn nên khiêm nhường lại, chuẩn bị quan sát trước đã.

‘Người Treo Ngược’ Alger nghe mô tả của ‘Mặt Trời’ xong, liền im lặng một lúc rất lâu, bấy giờ mới cân nhắc lên tiếng:

“Tôi chỉ có thể nghĩ tới hai khả năng. Một, các người đã gặp phải “Ác Mộng” hoặc năng lực ảo giác ở cấp độ Bán Thần. Sau khi có được ký ức nhờ ngài ‘Kẻ Khờ’ trợ giúp, lúc quay lại thế giới hiện thực, cậu sẽ có thể phát hiện ra điều gì đó không ổn ngay lập tức. Cứ thế, vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng.

Hai, các người bị cưỡng ép hoặc chủ động bước vào một không gian hay một một trạng thái kỳ lạ nào đó, ở đó thời gian bị kiểm soát để trôi theo một mức nhất định. Nhưng thời gian lại được cố định trong một phạm vi, lặp lại theo chu kỳ, sự cân bằng cứ tiếp diễn, hay nói cách khác, là tương đối tĩnh.

Trong tình huống này, cũng không có nhiều cách để kết thúc trạng thái tuần hoàn. Nếu không có ngoại lực mạnh mẽ có thể phá vỡ sự cân bằng kia, thì cũng phải tìm ra nhân tố then chốt dẫn tới việc thời gian bị bóp méo.”

Một ngoại lực mạnh mẽ có thể có phá vỡ sự cân bằng? Nghe tới đây, ‘Chính Nghĩa’ Audrey, ‘Ma Thuật Sư’ Falls và ‘Mặt Trời’ Derrick đều vô thức nhìn ngài ‘Kẻ Khờ’ bình thản ngồi ở vị trí cao nhất trước bàn đồng dài.

Không, mình không thể luôn cầu xin ngài ‘Kẻ Khờ’ giúp đỡ… Thần không trực tiếp mở miệng, hẳn là muốn thử nghiêm năng lực của mình xem có giải quyết được vấn đề kiểu này không… Derrick hiểu ra, suy ngẫm một lát mới nói:

“Ngài ‘Người Treo Ngược’, chúng ta thử giả định tình huống hiện giờ là trường hợp hai đi. Ngài nghĩ rằng, nhân tố then chốt dẫn tới sự biến dạng thời gian là gì?”

Không đợi ‘Người Treo Ngược’ trả lời, ‘Chính Nghĩa’ Audrey đã hứng thú suy đoán:

“Đứa nhóc Jack kia?

Lúc đối mặt với nó, không thể giết nó?”

‘Người Treo Ngược’ Alger gật nhẹ:

“Rất khả thi.”

Anh ta cân nhắc một chút, do dự nói:

“Miêu tả của ‘Mặt Trời’ về Jack và cha nó nhắc tôi nhớ đến một việc.”

Anh ta chuyển qua nhìn tiểu thư ‘Chính Nghĩa’:

“Có phải trước kia tôi đã từng đề cập tới việc mình truy đuổi một “Người Lắng Nghe” của Hội Cực Quang trên biển không? Mục tiêu khi ra biển của gã chính là tìm kiếm Thánh sở của Chúa Sáng Thế Chân Thực.”

Audrey cẩn thận hồi tưởng lại, không dám xác nhận, đáp:

“Hình như là có chuyện đó.”

Bấy giờ ‘Người Treo Ngược’ Alger mới trầm giọng:

“ “Người Lắng Nghe” đó cũng mang theo con trai, tuổi của đứa trẻ khá gần với miêu tả của ‘Mặt Trời’ về Jack.”

“Ngài đang muốn nói rằng Jack đã đi từ thế giới của mọi người đến vùng xung quanh Thành Bạch Ngân?” Derrick ngạc nhiên hỏi lại.

Sau khoảng lặng ngắn ngủi, trong lòng cậu bỗng dâng lên niềm hạnh phúc khó tả.

Điều này nghĩa là Thành Bạch Ngân vẫn chưa bị phong ấn hoàn toàn. Vẫn còn cơ hội kết nối với thế giới bình thường nơi ‘Người Treo Ngược’ và ‘Chính Nghĩa’ sống!

“Tôi chỉ có thể nói điều đó là khả thi.” ‘Người Treo Ngược’ không thể khẳng định.

Anh ta nghĩ thêm, đề nghị:

“Cậu có thể tìm cơ hội kể về biển Sonia, Vương quốc Loen, bến cảng, thành phố trước mặt Jack xem. Có lẽ sẽ có phản ứng khác biệt, nhưng đương nhiên, cậu phải cố gắng tránh làm thế trước mặt ‘Thủ lĩnh’ Thành Bạch Ngân các người hết mức có thể.

Hơn nữa, điểm then chốt không nhất thiết phải ở trên người Jack. Vẫn phải cân nhắc đến những khả năng khác. Cậu nên kể cụ thể hơn về tình hình cho chúng tôi, ví dụ như nội dung bức bích họa, chắc chúng tôi có thể tìm thấy thứ gì đó hữu ích.”

Nói đến đây, Alger bắt đầu mong chờ có thể kiếm được thông tin.