Gửi điện tín xong, ‘Cá Mập Trắng’ Hamilton hoàn toàn thả lỏng, bấy giờ mới có tâm trí và khả năng nghĩ lại chi tiết chuyện vừa xảy ra với mình.
Câu hỏi đầu tiên nảy ra trong đầu y là:
Bảo vệ bên ngoài đâu?
Y khẽ chống hai tay lên, đứng dậy, nặng nề đến gần cửa. Khi hé cửa nhìn ra, y phát hiện ra mấy tên bảo vệ đang đi đứng loạng choạng, thốt lên mấy câu đùa cợt về phụ nữ.
Lửa giận bốc lên đỉnh đầu Hamilton, nhưng y nhanh chóng tỉnh táo lại. Cơ bắp trên khuôn mặt khẽ vặn vẹo khi y đập cánh cửa phòng bật mở.
Rầm!
Mấy bảo vệ giật nảy mình, theo bản năng quay đầu nhìn về phía cửa.
“Ông chủ…”
“Sếp…”
Nhìn thấy người tạo tiếng động, họ đều cuống quýt đứng ngay ngắn lại, ngập ngừng lên tiếng.
‘Cá Mập Trắng’ lặng lẽ hít một hơi sâu, hỏi:
“Vừa nãy các ngươi có nhìn thấy ai vào phòng ta không?”
“Có ạ, Lardero. Hắn nói dưới tầng lại có chuyện.” Đám bảo vệ có vẻ khá bối rối với câu hỏi, “Ông chủ, vừa nãy ngài mới cho hắn vào mà…”
Vừa dứt lời, họ bỗng nghĩ ra một hướng giải thích khác, dò hỏi:
“Sếp, trong phòng bị trộm vật gì rồi à?”
Hamilton trầm mặt, lắc đầu:
“Đừng có lơ là!”
Rầm! Gã lùi vào, đóng sầm cửa, khiến mấy tên bảo vệ cấp dưới đứng đó ngơ ngác nhìn nhau, còn tưởng sếp mình vừa say rượu.
Trong phòng, Hamilton cao mập cau mày, từ từ đi qua đi lại.
“Lardero, Lardero, chúng nhìn thấy Lardero… Tên kia, tên kia, hắn có thể biến thành hình dạng của người khác à?” Thân là người hợp tác chuyên giúp đỡ đám hải tặc thủ tiêu tang vật cũng như thu thập tình báo, ‘Cá Mập Trắng’ Hamilton cũng không lạ gì mấy tin đồn kiểu vậy trên biển. Người đầu tiên y nghĩ tới chính là cựu tướng quân hải tặc Qilangos có thể biến thành bất kỳ ai.
Tuy nhiên, y nhanh chóng liên tưởng đến nhiều thứ khác:
Cũng không nhất thiết là loại năng lực thần kỳ này. Nếu khá giống với mô tả trong lời đồn, thì tất cả các phương diện như ảo thuật, ám thị và thao túng tinh thần đều có thể làm được chuyện tương tự.
Hừm, có gì đó sai sai. Tên vừa rồi có vẻ ngoài nhã nhặn, nhưng bên trong thì điên cuồng, thực lực rất đáng sợ, muốn đột nhập vào đây làm sao có thể giả làm cấp dưới của ta, cũng gọi ta là “ông chủ” được. Dựa trên tính cách hắn vừa biểu hiện ra, hắn phải đánh ngất hoặc giết hết tất cả những người hắn gặp trên đường đến cửa phòng mình như đi tản bộ, rồi cực kỳ lịch sự gõ cửa mới đúng!
Nếu muốn tránh tạo ra động tĩnh gì lớn, không muốn để lại quá nhiều thông tin, không muốn bại lộ bí mật liên quan tới Danh sách của mình, thì hắn hoàn toàn có thể dùng các phương thức kín đáo hơn, như trèo cửa sổ chẳng hạn…
Thật mâu thuẫn… Chỉ có duy nhất một lời giải thích cho sự mâu thuẫn này. Hắn đang đóng giả!
Đóng giả tính cách, hay đóng giả thực lực mạnh mẽ? Hoặc là, đóng giả cả hai?
Nghĩ tới đây, Hamilton đột nhiên dừng chân, xâu chuỗi tất cả chi tiết lại với nhau:
Tên kia chỉ là một người mới! Sự điên cuồng của hắn là giả trang! Thực lực mạnh mẽ hắn biểu hiện ra là dựa vào một vật phẩm thần kỳ nào đó!
Đúng, chắc chắn là thế rồi!
Chỉ có vậy mới giải thích rõ được sự mâu thuẫn kia. Hắn không trèo lên tầng và vào bằng đường cửa sổ, là vì hắn mới chỉ Danh sách thấp, cũng không giỏi về phương diện này, vật phẩm thần kỳ của hắn cũng không thiên về lĩnh vực này… Nhằm thành công đột nhập vào phòng ta, hắn nguyện ý cúi đầu, gọi ta là “ông chủ”. Vì chỉ đơn thuần dựa vào vật phẩm thần kỳ, cũng không quá tự tin vào bản thân, nên hắn không đủ cao ngạo và điên cuồng… Hắn giả vờ làm một tên điên được như thế chỉ là nhờ phối hợp với vật phẩm thần kỳ, sản sinh hiệu quả khiến người khác sợ hãi, tạo ra áp lực, hỏi thăm tin tức.
Điều này cũng có thể giải thích hoàn hảo nguyên nhân hắn rời đi như thế. Lý do hắn tìm đến ta là vì muốn có một món vật phẩm thần kỳ mạnh mẽ. Hắn mang tham vọng to lớn, muốn bắt giết một ít hải tặc để phất nhanh. Đến khi biết ta đang phục vụ cho ‘Rắn Độc Xu Bạc’ Oder và sĩ quan tình báo của ‘Thượng Tướng Đẫm Máu’, lão Quinn, mà có khả năng còn liên quan đến ‘Nữ Vương Thần Bí’, hắn mới sợ hãi, lo ngại, giả trang qua loa rồi lựa chọn rời đi, không dám giết người!
‘Cá Mập Trắng’ Hamilton càng nghĩ, càng cảm thấy mình đã đến gần với sự thật. Y vội vàng cài đặt máy thu phát một lần nữa, giở quyển mật mã, bổ sung thêm một thông tin để mô tả sơ qua suy đoán vừa nãy của mình.
Y không tin mình đã bị thợ săn để mắt tới, tất cả những gì vừa nãy chỉ bắt nguồn từ người trẻ tuổi có tham vọng bành trướng khi nhận được kỳ ngộ nào đó. Y cũng đưa ra đặc thù tương ứng của mục tiêu:
[Tóc vàng, mắt xanh biển, không điên cuồng, thậm chí còn hơi nhát gan.
Có một món vật phẩm khá thần kỳ, có thể thay đổi khuôn mặt và vóc người, cũng có thể tạo ra ảo giác, kết hợp với cảm giác đáng sợ, vế sau có vẻ chính xác hơn. Tóm lại, không thể biết được hình dạng thật sự của hắn.
Là một tên người mới không có kinh nghiệm gì, giỏi dựa vào vật phẩm để giả trang khí thế hùng mạnh!
Có hiểu biết nhất định về tôi, không giống người ngoài lần đầu tiên tới Cảng Damir.]
Tạch. Tạch. Tạch. Hamilton dừng tay, thỏa mãn ngả về sau một chút, khiến chiếc ghế rung lên ken két.
Khóe miệng y khẽ vểnh lên, tựa như đã nhìn thấy kết cục của tên tạp chủng kia:
“Một tên Danh sách rất thấp nhưng lại có vật phẩm thần kỳ vô cùng mạnh, ở trên biển sẽ không có kết cục hay ho gì. Sẽ có rất nhiều con cá mập tham lam rượt đuổi hắn!
Tới khi ấy, ta cũng chẳng cần lo về chuyện vấn đề của mình sẽ bị bại lộ!”
…
Dưới bầu trời đêm, bến cảng khá yên tĩnh. Sau khi rời khỏi Cá Chuồn Và Rượu, Klein vòng ra xa, ban đầu đi nhanh một chút rồi dần chậm lại, từ từ biến thành tản bộ.
Xác nhận thấy không có ai theo đuôi mình, hắn dừng lại, đứng trong một khu vực tối tăm giữa đường, biến khuôn mặt trở lại Gehrman Sparrow, đóng vạt áo sơ mi vào trong quần.
Sửa sang lại tóc mai, Klein rút ra một chiếc kính mắt viền vàng, đeo lên sống mũi. Bề ngoài trông nhã nhặn, bên trong lộ ra một chút lạnh lùng.
Hắn bắt đầu dựa vào các vì sao, phân biệt phương hướng, tìm đường trở về tàu Bạch Mã Não.
Vừa rảo chân, hắn vừa bật một tiếng cười nhỏ. Trong cơn gió lạnh táp vào mặt, hắn thản nhiên nghĩ:
Hy vọng ‘Cá Mập Trắng’ không ngu xuẩn đến thế, có thể nhìn ra những sơ hở mà mình để lại…
Nhân vật hắn thiết lập cho buổi đến thăm tối nay là một nhà thám hiểm mới toanh chưa từng trải nên đã mắc sai lầm. Mà người này lại biết đôi chút về Cảng Damir và ‘Cá Mập Trắng’, mang trên người một món vật phẩm thần kỳ có thể khiến người khác thèm muốn rỏ dãi, bị sức mạnh to lớn làm lu mờ tâm trí, khiến nội tâm có vẻ hơi điên loạn.
Ý tưởng ban đầu của Klein là, hải tặc len lỏi trên đại dương, dù có là Hải quân thì cũng khó mà tìm đến họ. Nếu hắn có thể lấy được thông tin tương đối chính xác từ ‘Cá Mập Trắng’, đương nhiên hắn có thể trực tiếp tìm đến tận nơi gửi lời chào thân ái với họ. Còn nếu không được, thân phận này của hắn có thể làm mồi, nhử một chút hải tặc có hiểu biết đến một địa điểm đã dự định sẵn, hoàn thành bước đầu đi săn.
Đợi tới khi ‘Cá Mập Trắng’ có thể liên lạc được với lão Quinn, sĩ quan tình báo của ‘Thượng Tướng Đẫm Máu’, thì kế hoạch của Klein cũng theo đó hoàn thiện. Ấy là đạt được phổ tần số, nghe lén tình hình tương ứng, nắm chắc hành động của đối phương, quấy nhiễu xem bói, rồi chờ thời cơ thích hợp nhất, dùng tổ hợp nhà thám hiểm nhỏ yếu và vật phẩm thần kỳ mạnh mẽ làm mồi nhử, câu vài con cá lớn.
Vấn đề hiện giờ là mình không có thiết bị để nghe lén… Cơ bản là trên biển không thể mua được… Phải lấy thân phận ‘Thế Giới’ để mời tiểu thư ‘Chính Nghĩa’ hoặc tiểu thư ‘Ma Thuật Sư’ ở Backlund mua hộ một cái, dùng phương thức hiến tế để “giao hàng”… Đây đúng là ưu thế của Hội Tarot mà! Nghĩ tới đây, Klein không khỏi thở dài.
Trông thấy tàu Bạch Mã Não trong tầm mắt, hắn tăng tốc lên, phát hiện ra gia đình Donna và nhóm người Cleves đang trở về từ một con đường khác.
Cleves chào hắn bằng cái gật đầu, cũng như lần đầu tiên cả hai chính thức gặp mặt, anh ta trầm giọng hỏi:
“Tôi nghe nói có người gây lộn trong Cá Chuồn Và Rượu?”
Nắm bắt tin tức nhanh thế, quen thuộc với Cảng Damir vậy luôn… Klein nhếch mép, bình thản đáp:
“Chỉ là dạy dỗ hai tên lừa đảo thôi.”
Lông mày Cleves khẽ động đậy, anh ta chợt cảm thấy phán đoán của mình về Gehrman Sparrow hơi sai ở đâu thì phải.
Sau những lần quan sát và tương tác trước đó, anh ta cảm thấy, dù nhà thám hiểm trẻ tuổi này hơi sắc bén một chút, hơi kín đáo một chút, hơi lạnh lùng một chút, nhưng vẫn được xem là một người biết cười, biết lễ độ, biết tiến biết lùi. Nhưng giờ, anh ta có vẻ không dám chắc, chỉ cảm thấy sâu bên trong đối phương có che giấu một ngọn lửa điên cuồng.
Bấy giờ, cha Donna mới chen vào:
“Ngài Cleves, vị này là?”
“Một đồng nghiệp, Gehrman Sparrow.” Cleves giới thiệu vô cùng đơn giản.
Klein lịch sự cười, đưa tay phải ra:
“Rất vinh hạnh được gặp ngài. Trong tương lai, nếu ngài cần thuê người mà lại không tìm được Cleves và những người khác, ngài có thể cân nhắc đến tôi.”
“Không thành vấn đề, tôi hy vọng cậu cũng mạnh mẽ và chuyên nghiệp như họ vậy!” Cha Donna nhiệt tình bắt tay với Klein, giới thiệu bản thân, “Urdi Branch.”
Klein vừa buông tay ra, chợt linh cảm của hắn hơi xao động. Hắn cảm thấy trong hộp quà mà nhóm người hầu của gia đình Branch đang mang có thứ gì hơi khác thường.
Hắn lặng lẽ mở linh thị, phát hiện trong hộp quà chứa mấy miếng thịt muối. Nhưng mặt ngoài của mấy miếng thịt có màu sắc đỏ, đen, trắng rất đậm, tựa như vật phẩm đến từ Linh giới.
Có mùi của Linh giới, nhưng cơ bản là không nguy hại gì… Thịt muối này đúng là kỳ lạ thật… Klein vô cùng kinh ngạc.
Để ý ánh mắt của hắn, cha Donna cười một tiếng:
“Đây là đặc sản của Damir. Ở giữa hòn đảo này có một núi lửa không hoạt động. Mấy hang động chung quanh có khe hở, có gió nóng tự nhiên thổi qua. Thịt muối mà phơi khô ở đó sẽ có vị tuyệt vời và đặc biệt, có thể dùng làm quà cho bạn bè.
Ngài Sparrow, nếu muốn mua một ít thì giờ vẫn còn kịp đấy.”
Vị đặc biệt á? Vị của Linh giới à? Klein ngờ ngợ chuyện gì đã xảy ra.
Căn cứ vào lý luận thần bí học, Linh giới và thế giới hiện thực hoàn toàn chồng lên nhau, nhưng không hề can thiệp lẫn nhau, nhất định phải dựa vào sức mạnh phi phàm mới có thể phá vỡ được khoảng cách. Nhưng tình huống này cũng không phải tuyệt đối, đâu đó trên thế giới vẫn có nơi mà Linh giới mạnh đến nỗi có thể lờ mờ ảnh hưởng một chút đến hiện thực.
Trong những khu vực như thế, người chết rất dễ bị biến thành quỷ nước, xác sống các kiểu. Cũng có khả năng cao là nơi đó sẽ xuất hiện các sự kiện kỳ dị.
Hẳn là trường hợp tương tự đã xảy ra trong hang động ở Cảng Damir, nhưng không quá nghiêm trọng, chưa tạo thành điều gì khác thường, chỉ mang lại hương vị đặc biệt cho thịt muối thôi… Nếu không ăn thứ này quá nhiều cùng một lúc, sẽ không vấn đề gì… Klein mỉm cười đáp:
“Tôi không hứng thú với thịt muối.”
Cho đến tận bây giờ, hắn mới xác nhận rõ tên nhân viên pha chế đã đưa ra loại thịt muối bình thường, chứ không phải loại đặc biệt.
Đúng lúc ấy, cậu bé Denton chỉ vào mặt trăng giữa không trung, thốt lên:
“Đỏ ghê chưa!”
“Ừ!” Donna gật đầu đồng tình.
Đỏ ghê? Klein ngẩng đầu nhìn, thấy trăng đỏ hôm nay cũng chẳng khác gì so với thường ngày.
Vì linh hồn của trẻ con tương đối thuần khiết, nên khi ăn loại thịt muối này vào sẽ nhiễm một chút không khí Linh giới, tạm thời sở hữu năng lực linh thị nhất định? Những đứa trẻ trên hòn đảo này có lâm vào tình trạng tương tự không nhỉ? Ha ha, có lẽ đây chính là nguồn gốc truyền thuyết dân gian của Cảng Damir… Klein quan sát một hồi, tìm được đáp án.
Đoàn người trở lại tàu, đi dọc cầu thang mạn, bước lên boong.
Klein xin phép ra về, hướng tới vị trí khoang hạng hai.
Đột nhiên, tâm trí khẽ rung động, hắn mở linh thị một lần nữa.
Hắn nhìn thấy một người đưa tin bằng xương khổng lồ xuất hiện trước mặt mình, thả một phong thư xuống.