Klein đã có hiểu biết sơ bộ về tính cách của Danitz nên không chủ động hỏi truyền thuyết gì. Hắn vẫn ngồi trên ghế như cũ, bình tĩnh nhìn đối phương.
Danitz không bị ngắt lời thì lắc đầu:
“Truyền thuyết kể rằng, từ ba trăm năm trước, vào thời điểm lần đầu tiên quân đội Loen chiếm đóng hòn đảo này, đã có hơn năm trăm binh lính biến mất trong màn sương mù một cách bí ẩn. Chẳng bao lâu sau, vô số xương trắng xuất hiện ở bờ biển, ở trên núi. Chuyện tương tự xảy ra tới nhiều lần, mãi cho đến khi Giáo hội Bão Táp xây giáo đường, điều động Giám mục đến đây.
Dù các nhà sử học đã cho rằng sự khởi đầu chính thức của kỷ nguyên thực dân là khi Rossell phái một hạm đội đi tìm kiếm tuyến hàng hải an toàn đến lục địa Nam, nhưng trên thực tế, một khoảng thời gian dài dằng dặc trước đó, rất nhiều quốc gia ở lục địa Bắc đã bắt đầu thăm dò các vùng biển và dần dần thuộc địa hóa một vài hòn đảo rồi. Chỉ khác ở chỗ là chiến dịch chưa đủ quy mô, cũng không làm nên thành tựu.”
Biến mất trong đám sương mù một cách bí ẩn… Xương trắng xuất hiện ở bờ biển và ở trên núi… Không hiểu sao, Klein bỗng nghĩ tới “Vùng đất bị Thần bỏ rơi”. Dựa trên mô tả của nhóc ‘Mặt Trời’, nơi ấy không có mặt trời, chỉ có sấm chớp và đêm tối. Hơn nữa, khi nhân loại bị bóng đêm “bủa vây” mà không có một tia sáng nào chiếu tới, họ sẽ chạm trán với những sự kiện quỷ dị hoặc kinh hoàng.
Nhìn ngọn hải đăng nổi bật đến lạ đứng trong ánh chiều tà, Danitz tiếp tục:
“Căn cứ vào các lăng tẩm và bức họa bị khai quật trên hòn đảo này, dường như dân bản địa có tập tục ăn thịt người.
Hòn đảo này nằm trên khu vực khí hậu biến đổi kịch liệt, thường xuyên xảy ra động đất, bão táp và sương mù. Do đó, dân bản địa liên tục phải hứng chịu thiên tai. Để sống sót, họ bắt đầu thờ cúng “Thần Thời Tiết” do chính họ tạo ra. Mỗi năm họ sẽ cử hành bốn lần nghi thức. Ha, nội dung nghi thức là, giết chết bề tôi của Thần được chọn ra, chia sẻ máu thịt của kẻ xấu số rồi chôn sâu đầu người đó dưới tế đàn.
Song, loại tập tục tương tự đã sớm bị thay thế bởi nghi thức hiến tế của Bão Táp, và ngôn ngữ gốc của dân bản địa cũng đã biến mất.”
“Thần Thời Tiết”… Một hòn đảo bị xâm lược từng lưu giữ tập tục tế sống… Klein phán đoán sơ bộ.
Danitz thu hồi tầm mắt, thuận miệng nói:
“Chính bởi những truyền thuyết như vậy nên Cảng Bansy đã có hai phong tục đặc biệt. Một là, vào đêm có sương mù dày đặc hoặc thời tiết thay đổi kịch liệt, phải đóng chặt cửa, không ra ngoài, cũng không đáp lại bất cứ tiếng gõ cửa nào.
Còn lại là, họ ham mê máu tươi của các loại động vật, học cách cho thêm muối từ Tinh Linh di cư khiến máu đông lại thành hình khối kỳ lạ, phối hợp với mấy loại gia vị cay chát của bản địa, tạo ra vị mềm và thơm.”
Đấy chẳng phải là tiết canh sao? Klein sửng sốt một giây, hóa nghi hoặc thành cái cau mày, hỏi:
“Tinh Linh?”
Căn cứ vào ấn tượng khuôn mẫu hắn đã có ở đời trước, lẽ ra Tinh Linh phải là loại người theo chủ nghĩa ăn chay ưu nhã. Lý nào lại nghiên cứu ra chính xác cách ăn máu tươi, cũng như hàng trăm cách làm tiết canh khác nhau?
“Đúng, người ta đồn rằng rất nhiều Tinh Linh yêu thích thích máu đông.” Danitz xòe tay ra, trả lời, “Xui thay, giờ đã rất khó để tìm thấy loại sinh vật giỏi nấu nướng này.”
…Nhóc ‘Mặt Trời’ từng đề cập rằng vị Cổ Thần Tinh Linh Vương Soniathrym nắm giữ quyền hành bão táp. Nếu thế, Tinh Linh hẳn là chủng tộc tương đương với Người Phi Phàm thuộc đường tắt ‘Thủy Thủ’… Ừm, vậy xem ra việc các Tinh Linh yêu thích đồ ăn liên quan tới máu cũng không quá khó hiểu… Nói không chừng, họ cũng có thuộc tính, dễ nổi nóng ấy chứ… Quả là một hình ảnh đẹp mà… Suy nghĩ của Klein chạy như bay, hắn dần chuyển sự chú ý tới “tiết canh”.
Lâu lắm rồi mình không được ăn… Hắn chợt bị thôi thúc bởi ý tưởng muốn xuống tàu để nếm đồ ăn ngon.
Bấy giờ, Danitz lại chủ động đề nghị:
“Nhà hàng Lime ở đây rất nổi tiếng. Máu heo là một món ăn tuyệt hảo. A-Anh có muốn nếm thử một chút không?”
Gã luôn cảm thấy ở một mình trong phòng cùng với Gehrman Sparrow rất nguy hiểm, luôn lo lắng tên quái vật khoác da người này sẽ bất chợt nổi điên.
Hẳn hắn sẽ tương đối kiềm chế ở nơi nhiều người… Bão Táp trên cao, hy vọng cuộc hành trình này sẽ kết thúc sớm nhất có thể! Danitz cầu nguyện với lòng tin không quá lớn.
Làm một hải tặc, gã cũng tín ngưỡng Chúa Tể Bão Táp, nhưng chẳng hề gửi gắm đủ tôn trọng đến Giáo hội.
Nghe thấy đề nghị của ‘Liệt Diễm’, Klein vốn đang có ý định, tim hắn liền đập thình thịch.
Tuy nhiên, truyền thuyết và phong tục Danitz vừa kể khiến hắn cảm thấy hơi khó chịu. Vì vậy, hắn lấy ra một xu vàng, biểu diễn xem bói ngay trước mặt gã.
Kết quả này đối với hắn mà nói, Cảng Bansy không ẩn chứa nguy hiểm.
Hừm… Klein nhìn xu vàng trong lòng bàn tay suốt mấy giây không dời mắt. Hắn vẫn chưa yên tâm.
Thấy cảnh này, Danitz bỗng hiểu ra, quái vật trước mặt gã rất giỏi xem bói.
Thế này… Dù có lén chạy, cũng sẽ dễ dàng bị tìm được… ‘Liệt Diễm’ rầu rĩ vô cùng, trong lòng thoáng đau khổ.
Gã vừa điều chỉnh lại tâm tình cho tốt thì Klein đột ngột đứng lên, bước vào phòng vệ sinh.
Khi sắp đóng cửa, Klein vẫn dùng vẻ mặt không cảm xúc, quay đầu nói:
“Ngươi có thể nhân cơ hội này bỏ trốn.”
Nói xong, Klein đóng phịch cửa phòng vệ sinh lại.
Danitz cứ nắm tay vào, lại duỗi ra, bước hai bước tới gần cửa ra, nhưng rồi cuối cùng vẫn dừng lại.
Thứ không biết luôn là thứ đáng sợ nhất. Nếu chưa làm rõ Gehrman Sparrow có năng lực phi phàm gì trước, gã không dám mạo hiểm kích thích mâu thuẫn.
Í-ít nhất, hắn vẫn khá tử tế, chưa thực sự làm hại gì mình… Chờ đến Bayam, hẳn hắn sẽ thả mình đi… Suy nghĩ may mắn đó chiếm cứ tâm trí Danitz.
Bên trong phòng vệ sinh.
Klein rút người giấy ra để giả trang, còn mình thì đi bốn bước ngược chiều kim đồng hồ, tiến lên phía trên màn sương xám.
Ngồi vào vị trí cao nhất trước bàn đồng dài, hắn gỡ con lắc trên cổ tay trái xuống, viết câu bói toán tương ứng:
[Cảng Bansy ẩn chứa nguy hiểm.]
Sau khi thả con lắc linh tính xuống, điều chỉnh tư thế, tụng niệm mấy lần, Klein mở to mắt, trông thấy mặt đá topaz kia đang xoay thuận chiều kim đồng hồ. Hơn nữa, biên độ cực lớn, tốc độ cực nhanh!
Điều này đối với Klein mà nói, nghĩa là Cảng Bansy ẩn giấu nguy hiểm vô cùng lớn!
Sao lại như thế? Nơi này đã bị Vương quốc thuộc địa hóa hơn ba trăm năm, đã biến thành bến cảng quan trọng trong tuyến đường giao thương chính suốt hơn một trăm năm, chưa bao giờ có tin đồn về nguy hiểm nào bị truyền ra cả… Chẳng lẽ sẽ có rất nhiều hải tặc hùng mạnh hợp tác với nhau để cướp bóc bến cảng này? Không, những khẩu đại bác phòng thủ bên bờ biển đâu phải để trưng… Klein nhíu mày, thực hiện thêm một lần bói toán khác xem có phải sắp tới hắn sẽ đụng độ với tai ương liên quan tới hải tặc không, nhưng đáp án là phủ định.
Hừm… Hắn trầm mặc mấy giây, dùng linh tính bao bọc bản thân, rơi xuống dưới sương xám.
Trở lại thế giới hiện thực, Klein nhấn nút bồn cầu tự hoại, thu hồi người giấy thế thân, đến gần bồn rửa tay, xối nước ướt cả hai tay.
Trong thời gian ngắn ngủi ấy, hắn nhanh chóng làm rõ suy nghĩ, quyết định trốn được thì trốn, tránh được thì tránh, sự an toàn của bản thân là trên hết.
Rút khăn tay ra lau, Klein mở cửa, trông thấy Danitz vẫn đang ngồi ở phòng khách như cũ.
Một tên hải tặc cẩn thận đến mức hơi nhát gan… Theo một nghĩa nào đó, cấp dưới của ‘Trung Tướng Núi Băng’ đều là nhà thám hiểm kiêm hải tặc bán thời gian… Klein nhìn gã, bình thản nói:
“Đến nhà ăn khoang hạng nhất.”
“…Rồi.” Danitz không hiểu tại sao Gehrman Sparrow lại thay đổi ý định, nhưng cuối cùng lựa chọn không tranh luận làm gì.
…
Đi dọc theo cầu thang mạn và đuôi tàu, Cleves đột nhiên nói với Donna và những người khác:
“Mọi người đến nhà hàng Lime trước đi.
Tôi còn vài việc cần trao đổi với thuyền trưởng Elland, sẽ sớm quay lại với mọi người.”
“Được rồi.” Dù Urdi Branch hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không cảm thấy quá bối rối.
Cleves lại lên tàu, đi nửa đường thì gặp Elland đeo kiếm thẳng bên hông.
“Tôi muốn đến thăm Gehrman Sparrow.” Cleves bỏ lại một câu rồi xoay người bước lên khu vực khoang hạng nhất.
Elland nhất thời mờ mịt, không hiểu tại sao đối phương lại đột nhiên nói ra ý định của mình.
Muốn đến thăm Gehrman Sparrow cũng đâu cần phải báo cho tôi… Elland run lên hai giây, lờ mờ nắm bắt được ý đồ thực sự của Cleves.
Cậu ta đang nói với mình rằng, n-nếu có chuyện gì xảy ra với cậu ta, thì nghĩa là do đi thăm Gehrman Sparrow… Nhưng nếu không có chuyện gì, thì đồng nghĩa với việc nghi ngờ của cậu ta là sai và không cần phải quấy rầy Gehrman Sparrow thêm nữa… Elland dừng chân, nói với lái chính đứng cạnh:
“Chờ mười lăm phút.”
…
Cốc! Cốc! Cốc!
Klein và Danitz đang định ra ngoài, chợt nghe tiếng tiếng gõ cửa theo nhịp.
Nhận được ánh mắt ra hiệu, Danitz lập tức bước nhanh tới, mở cửa phòng ra.
Bên ngoài là Cleves. Anh ta ngóng nhìn Danitz đã hóa trang lại như cũ vài lần rồi quay đầu nói với Klein:
“ ‘Liệt Diễm’ Danitz?”
Vào bữa trưa, anh ta đã cảm thấy người bạn khá kỳ quái của Gehrman Sparrow hơi quen mắt, nhưng chưa thể liên hệ khuôn mặt với hình ảnh trên tấm lệnh truy nã ngay. Chỉ khi Donna cố gắng nhắc tới cái tên Danitz này, anh ta mới đột ngột linh cảm, phát hiện ra cả hai quá giống nhau.
Quả nhiên… Klein đang định gật đầu trả lời, Danitz đã vượt lên trước, cười nói:
“Anh bạn à, anh nhận nhầm người rồi. Mặc dù tôi rất giống với vị hải tặc nổi tiếng trị giá 3000 bảng kia, nhưng tôi thực sự không phải hắn đâu. Vẫn luôn có người hiểu lầm như thế, mang tới cho tôi bao nhiêu là phiền toái.”
Klein giơ tay lên che miệng, suýt thì cười ra tiếng, suýt phá hỏng tính cách được thiết lập.
Hắn giấu đi biểu cảm, bình thản đáp:
“Phải.”
Hầy… Thanh danh của mình… Danitz ngước mặt lên nhìn trần nhà.
“Hai người định làm gì?” Cleves lặng lẽ hít một hơi sâu, hỏi trực tiếp.
Klein khẽ hất cằm về phía Danitz:
“Trông chừng hắn.”
“Trông chừng?” Cleves không tài nào hiểu nổi lời nói của Gehrman Sparrow.
Thưa ngài, ngài phải học cách tự mình liên tưởng, tự mình suy đoán đi chứ. Không thể để tôi giải thích cặn kẽ hết thảy được, chuyện đó đâu có phù hợp với tính cách được thiết lập của tôi! Đối mặt với ánh mắt hoang mang của Cleves, Klein đáp hời hợt:
“Hắn lên tàu ở Cảng Damir, tôi nhận ra hắn, quyết định trông chừng hắn, đề phòng tai nạn.”
Cleves nhìn Klein vài giây, cuối cùng mới gật đầu:
“Không có vấn đề gì chứ?
Có cần tôi hỗ trợ không?”
“Không cần.” Klein điềm nhiên đáp.
Cleves lườm Danitz đang tỏ vẻ mặt hậm hực, lùi bước:
“Vậy tôi đi.”
Anh ta vừa định bước ra, đột nhiên bị Gehrman Sparrow gọi với lại, nghe thấy vị nhà thám hiểm trẻ tuổi thần bí này lên tiếng với tông giọng nghiêm trọng:
“Mau trở về tàu đi.
Cảng Bansy ẩn chứa nguy hiểm.”
…
Bên trong nhà hàng Lime, Donna vừa trải khăn ăn ra một cách ngay ngắn, liền nhìn qua cửa sổ, thấy chú Cleves đang vội vàng chạy đến dưới lầu.
Lúc này, thời tiết trên cảng đột nhiên biến đổi. Cuồng phong nổi lên tứ phía, thổi cây cối mạnh đến nghiêng ngả.
Quả là Cảng Bansy, Viện Bảo Tàng Thời Tiết… Donna nghiên cứu khung cảnh bên ngoài với niềm hứng thú.
Chợt, cô bé trông thấy một người đàn ông mặc áo măng tô đen có mũ xách theo đèn bão, gian nan tiến bước trong gió.
Dường như cảm thấy mình bị nhìn chằm chằm, người đó xoay lưng lại, ngẩng đầu lên, nhìn về phòng ăn ở tầng hai.
Nhờ đó, Donna đã nhìn thấy hình dạng rõ ràng của đối phương. Bên trong chiếc áo măng tô đen, nơi đáng lẽ đặt phần đầu của người kia trống rỗng, chỉ để lại một cái cổ trần trụi với hàng máu đỏ tươi đang tuôn chảy ròng ròng.
Người kia lại cúi thấp xuống, kéo áo măng tô lên, tiếp tục bước đi.