Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 509: Đừng ra ngoài



Không giống những thành phố ở đại lục như Backlund, Tingen hay Cảng Pritz, hòn đảo thuộc địa như Cảng Bansy không đủ khí gas. Hai bên đường chỉ có lác đác vài ngọn đèn, nến bên trong được chụp lồng thủy tinh, chờ được nhen thủ công.

Xui thay, hôm nay gió nổi lên từ sớm nên không ai ra ngoài. Nến không được đốt trong thời gian dự tính, khiến con đường chìm trong một màu đen mịt mù, chỉ có thể thuần túy dựa vào đường nét như ẩn như hiện của mặt trăng đỏ chiếu xuyên qua các tầng mây.

So với khi trước, cơn gió đã thổi nhẹ đi nhiều. Ít nhất Klein cũng không cần phải bận tâm giữ mũ nữa.

Sương mù mờ nhạt dần tràn ngập trong không khí, cửa ra và cửa sổ của những ngôi nhà chủ yếu hai tầng bị đóng chặt. Mọi thứ đen đặc không có nổi chút ánh sáng, như thể đã không có người sống ở đây từ rất lâu rồi.

Một tay xách chiếc đèn bão tù mù, một tay cầm gậy batoong cứng, Klein nhanh chóng bước đi trên con phố tĩnh lặng, hướng về nhà hàng Lime do ‘Liệt Diễm’ chỉ đường.

Vù!

Trong sương mù, cơn gió bỗng xoáy lên, Klein vô thức cảm thấy vùng cổ nổi da gà.

Hắn giơ tay phải cầm gậy batoong lên, khiến bộ lễ phục có hai hàng cúc dựng thẳng tắp, hoàn toàn che khuất cổ.

Đúng lúc ấy, trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một hình ảnh!

Trong đó, một bóng đen to như quả dưa hấu bất ngờ hiện ra từ màn sương, nháy mắt nhào tới vành tai hắn.

Klein không hề nghĩ ngợi, hất mạnh cánh tay và bàn tay, vung một gậy.

Cốp!

Bóng đen kia vừa đến gần lập tức bị quất một phát chính diện, văng ngược lại một đoạn dài.

Nhờ ánh sáng từ đèn bão, rốt cuộc Klein cũng có thể thấy rõ thứ vừa tập kích mình là gì.

Kia là một cái đầu!

Kia là một cái đầu đã mất cơ thể, một cái đầu vẫn còn dính đoạn thực quản dài thòng!

Cái đầu kia bay trôi nổi giữa không trung, gương mặt như thể miếng phô mai khô quắt mọc đầy mốc. Chất lỏng màu vàng xanh chảy xuống lớp da đã nhão nhoét, phác họa rõ đường nét xương khớp khuôn mặt.

Ở vị trí mũi của nó chỉ còn đúng hai cái lỗ. Con mắt bao phủ phần lớn lòng trắng, chẳng có mấy lòng đen. Cặp môi đã thối nát hơn phân nửa, lộ ra hàm răng nhọn hoắt dính lẫn với máu!

Cứt chó! Thấy cảnh này, tim ‘Liệt Diễm’ Danitz suýt nhảy ra khỏi lồng ngực, gã thầm chửi thề một câu.

Dù gã đã khám phá kha khá kho báu, chiến đấu với rất nhiều quái vật, nhưng vẫn hiếm khi nào thấy thứ kinh tởm và hãi hùng như vậy.

Không biết tự bao giờ, một khẩu súng ngắn cổ điển đã nằm trong lòng bàn tay gã, bị khuỷu tay ghì chặt, chuẩn bị bóp cò.

Ngay khi ấy, gã trông thấy một ánh sáng tinh khiết trong vắt từ trên trời giáng xuống, đáp xuống cái đầu bị quất đến cứng ngắc kia.

Á!

Một tiếng thét thảm thiết phát ra, cái đầu khô quắt dữ tợn kia nhanh chóng tan rã như bị bốc hơi, hóa thành tro bụi, không hề để lại một dấu vết.

Yếu vậy trời! Danitz vô thức đánh giá.

Quái vật Gehrman Sparrow này lại thuộc đường tắt ‘Mặt Trời’ à? Đâu giống lắm nhờ… Chắc là dựa vào vật phẩm thần kỳ rồi… Vừa rồi mình còn chưa nhận ra mà Gehrman Sparrow đã phát hiện kẻ địch và tấn công ngay lập tức. Đúng là mạnh thật… Danitz nhanh chóng chuyển sự chú ý tới thứ khác.

Ngay khi suy nghĩ vừa lắng xuống, từ khóe mắt, gã trông thấy một cái đầu tương tự bay vèo ra từ trong màn sương, muốn cố cắn vào cổ mình.

Pằng!

Danitz bình tĩnh bóp cò súng.

Viên đạn màu đồng bắn trúng vào cái đầu mọc đầy mốc, khiến phần giữa lông mày và mũi nó vỡ toác, cả cái đầu ngửa về sau, ngừng lại giữa không trung.

Ngay sau đó, trên lòng bàn tay trái vốn trống không của Danitz, một quả cầu đỏ thẫm nhanh chóng nở rộ, ánh lửa bắt đầu lượn lờ.

Gã rướn người về trước, duỗi tay “ném” ngọn lửa ấy ra, khiến nó bay thẳng vào cái đầu cứng ngắc kia.

Ánh lửa đỏ rực dâng lên, ngùn ngụt thiêu cháy cái đầu đến hóa đen, phát ra âm thanh xèo xèo.

Vậy mà nó lại không chịu ảnh hưởng, đột ngột nhào tới phía trước, mồm há rộng, sắp cắn trúng cổ Danitz.

Diễn biến bất ngờ đó xảy ra ngoài ý muốn của Danitz. Gã không kịp tránh đi, vội rụt cổ co người lại bổ nhào về đằng trước, mới miễn cưỡng né khỏi tổn thương chí mạng.

Một màu đỏ thẫm lại hiện ra trong lòng bàn tay trái gã, nhưng ngọn lửa này không nở ra mà co vào, từng lớp từng lớp một.

Chỉ trong một giây đồng hồ ngắn ngủi đó thôi, Danitz vừa tránh né, vừa ném ra một quả cầu lửa màu cam cỡ con mắt.

Cầu lửa được linh tính của gã khống chế, vẽ ra một vòng cung giữa không trung, bay thẳng vào mồm cái đầu khô quắt.

Ầm!

Ánh lửa lóe lên, vụ nổ bên trong thổi bay các mảnh đầu ra ngoài, vô số mảnh vụn lẫn với máu văng tung tóe khắp nơi.

Cuối cùng cũng giải quyết xong… Danitz xoay người đứng lên, thở phào.

Bấy giờ gã mới nhận thấy, hóa ra loại quái vật chỉ còn mỗi đầu này cũng không dễ đối phó. Thế mà Gehrman Sparrow lại thoải mái xử lý xong một con như vậy.

Chủ yếu là nhờ năng lực phi phàm lĩnh vực 'Mặt Trời' khắc chế thứ tương tự thôi! Danitz khinh thường bồi thêm trong lòng.

Suy nghĩ vừa xoay vòng, gã quay đầu nhìn một cái, chợt phát hiện Gehrman Sparrow vốn chẳng thèm đợi mình, đã cầm đèn và gậy batoong chạy thẳng về nơi xa, lễ phục đen sau lưng nhè nhẹ giương lên.

Cứt chó! Chờ ta với… Chờ ta với được không! Danitz co rụt đồng tử lại, sải bước đuổi theo, không dám đứng một mình giữa khung cảnh ảm đạm mờ sương.

Bên trong nhà hàng Lime.

Donna nhìn chiếc bát sứ trắng tinh trước mặt và cục máu đông đỏ sậm trong ấy. Cô bé nhớ tới cảm giác kỳ dị kinh khủng khi nhìn những vị khách khác vừa ăn thứ này, nhớ tới người đàn ông mặc áo măng tô không đầu, trên cổ ồng ộc máu.

Nuốt ực một cái, cô bé gần như nôn mửa ra.

Donna quyết định từ bỏ món ăn ngon này, dù mùi hương đậm đà của nó đã chui vào chóp mũi mình.

Cô bé tùy tiện ăn một chút rau trộn và khoai tây nghiền, chờ đợi gió bên ngoài ngừng lại, cảm thấy chiếc đồng hồ treo trên vách tường chưa bao giờ trôi chậm tới thế.

Từng giây từng phút trôi qua, khách từng bàn ăn đứng dậy thanh toán tiền, rời khỏi tầng hai. Lầu hai càng lúc càng trở nên yên tĩnh, càng ngày càng trống trải.

Cộp! Cộp! Cộp! Donna cảm thấy tiếng giày nện trên cầu thang gỗ của họ thật là khó chịu.

Cuối cùng, cô bé cũng nhận ra cây cối bên ngoài không còn đổ nghiêng đổ ngả nữa, mặt đất ngổn ngang đầy những thứ tạp nham.

“Lặng gió rồi!” Donna kích động chỉ ra ngoài cửa sổ, reo lên.

Cha cô bé, thương gia xuất nhập khẩu, Urdi Branch bóp trán, trầm giọng quát:

“Donna, lễ nghi trên bàn của con đâu rồi?”

“Nhưng mà…” Donna đang muốn tranh luận, chợt thấy Cleves giơ tay lên rồi ấn xuống:

“7 giờ 40 phút. Cũng sắp xong bữa tối rồi, chúng ta mau trở về nhanh thôi. Có rất nhiều truyền thuyết không hay về cảng Bansy khi đêm xuống.”

Mỗi một thương gia phụ thuộc vào biển cả mà sống ít nhiều đều mê tín, đặc biệt là khi liên quan đến truyền thuyết của dân bản địa. Vì thế, Urdi hơi trầm ngâm, đồng ý với đề nghị của Cleves.

Ông ta nhanh chóng tính tiền, dẫn từng người trong gia đình và vệ sĩ xuống lầu một.

Cleves đang định mở cửa dò đường, bỗng một âm thanh “ken két” phát ra từ căn phòng gần đó. Donna bị dọa đến mức suýt thét lên, gắt gao nắm chặt tay em trai Denton.

Một bóng người đi ra, nhìn chằm chằm bọn họ, bình thản lên tiếng:

“Sương mù lên rồi, tốt nhất đừng ra ngoài.”

Bóng người này mặc áo đuôi tôm, không đội mũ, trên sống mũi đeo một cặp kính. Khuôn mặt ông ta nhiều thịt, gần như hình tròn.

“Ngài Fox, ý ngài là sao?” Cleves nhận ra đây là ông chủ của nhà hàng Lime.

Fox lạnh mặt, đáp:

“Ở Bansy, trong đêm có sương mù hoặc thời tiết thay đổi kịch liệt, tốt nhất là đừng ra ngoài, đừng đáp lại tiếng gõ cửa. Nếu không, khả năng, sẽ, gặp, chuyện không tốt.”

“Nhưng vừa nãy đã có người rời đi rồi mà!” Donna càng nghe càng hoảng sợ, lớn tiếng nhấn mạnh.

Fox chỉ vào các căn phòng ở tầng một:

“Họ chọn ở lại.”

Két! Ầm!

Fox vừa dứt lời, từng cánh cửa ở các căn phòng khác nhau mở ra, có nhẹ nhàng, có nặng nề. Các quý ngài và quý cô trước đó đều bước ra, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Donna và gia đình cô bé, những người cân nhắc tới chuyện rời đi.

“Có lẽ chúng ta nên tôn trọng phong tục nơi này.” Urdi Branch đắn đo, “Ở lại đây một đêm cũng không làm chúng ta lên tàu muộn được.”

Dựa trên kinh nghiệm của bản thân, vào lúc này Cleves hẳn sẽ nghe theo đề nghị của Fox, ngủ lại ở nhà hàng Lime, song anh ta lại nhớ tới lời nhắc của Gehrman Sparrow. Đó chính là lời nhắc đến từ một nhà thám hiểm mạnh mẽ có thể trông chừng ‘Liệt Diễm’ Danitz!

Cảng Bansy ẩn chứa nguy hiểm… Không chỉ đích danh trong nhà hay ngoài trời… Cleves nhanh chóng quyết định, nói với Urdi:

“Ngài Branch, xin hãy tin vào tính chuyên nghiệp của tôi.”

“Đúng đấy ạ, tôi đã biết khá nhiều truyền thuyết dân gian rồi, thực ra chẳng cái nào có tác dụng cả.” Teague phụ họa.

Anh ta còn chưa dứt lời, cửa phòng ăn đột nhiên phát ra tiếng đập thùm thụp, đằng xa liên tục vang lên âm thanh kêu gào thảm thiết.

“Thấy chưa, có tiếng gõ, đừng đáp lại.” Fox nói bằng một giọng bình thản.

Trái tim Urdi run lên, ông ta muốn chọn ngủ lại đây.

Donna thì nhìn trước ngó sau các quý ngài quý cô đứng ở ngưỡng cửa, cảm thấy ánh mắt họ nhìn mình kỳ quái đến độ không sao diễn tả được.

“Không, chúng ta nhất định phải trở về!” Tiểu thư nhỏ bé nhấn mạnh, gần như thét lên.

Cleves cũng cảm nhận được áp lực không thể nói nên lời và cơn rét buốt thẩm thấu vào tận trong xương tủy, lại nhấn mạnh ý kiến một lần nữa:

“Nếu có vấn đề gì, ở lại đây sẽ càng nguy hiểm hơn. Trên tàu có đại bác, có thủy thủ mang theo súng và dao.”

Lý do này đã thuyết phục được Urdi, ông ta ra hiệu cho Cleves đi ra mở cửa.

Cleves đợi đến khi tiếng gõ ngừng lại, một tay cầm súng, một tay kéo cửa về sau mở ra.

Bên ngoài đã ngớt tiếng gió, bóng đêm sâu thẳm, sương mù tràn ngập, như thể có vô số quái vật ẩn mình trong đó.

Donna kéo em trai Denton, trốn sau lưng Cecile, bước từng bước một rời khỏi nhà hàng.

Két! Ầm!

Cửa nhà hàng đột ngột đóng sập vào, ngăn cách họ trở lại.

Lúc này, họ giống một chiếc thuyền giữa bão tố, như thể chỉ còn lại mỗi bản thân họ trên thế giới này.

Cleves xách đèn bão, tiến lên phía trước, bỗng trông thấy một vật bay tới, rớt bịch xuống đất, lăn lông lốc.

Đám người Donna vô thức nhìn xuống, lập tức kêu thất thanh vì kinh hãi.

Đó là một cái đầu khô quắt mốc meo!

Ngay sau đó, họ nhìn thấy ánh sáng.

Ánh sáng từ trên trời giáng xuống, cái đầu ghê tởm theo đó tan rã thành bụi phấn.

“Đây…” Đám người Urdi khó khăn nuốt nước bọt, cơ thể run lẩy bẩy.

Đúng lúc ấy, họ trông thấy ánh sáng lờ mờ đang tiếp cận mình từ sâu thẳm trong sương mù.

Đó là một bóng người xách đèn bão, đội mũ phớt, mặc lễ phục dài có hai hàng cúc đồng màu với màn đêm. Đường nét trên khuôn mặt khắc sâu, bên trong vẻ lạnh lùng mang tới cảm giác sắc bén rõ ràng.

“Chú Sparrow!” Donna và Denton reo lên.

Hai đứa trẻ thấy an tâm hơn hẳn.

Klein ném chiếc đèn bão cho Danitz đứng cạnh, cầm gậy batoong bước tới, điềm tĩnh nói với đám người Cleves như chẳng có chuyện gì bất thường xảy ra:

“Đến bưu điện trước.

Nhà Timothy đâu?”