“Săn bọn chúng?” Danitz vô thức hỏi ngược lại.
Khi đã hiểu rõ ràng ý nghĩa đằng sau câu nói của Gehrman Sparrow, trong nháy mắt gã trở nên phấn khích, đổi tư thế ngồi, nén giọng xuống:
“Có cần tôi phối hợp gì không?”
Làm một hải tặc bán thời gian tiêu chuẩn, gã chẳng liên quan gì tới mấy từ ngữ tốt đẹp như kiểu tha thứ, thương hại, hay nhân ái gì gì đó. Nếu đã suýt thì chết dưới tay ‘Sắt Thép’ Mavity, giờ lại có cơ hội trả thù, gã dại gì mà bỏ qua!
Gã tự nhận rằng để có thể sống sót trong cái nghề hải tặc này, bản thân phải biết nắm bắt chính xác tình thế, biết lúc nào nên phản kháng, khi nào thì liều mạng, lúc nào nên giả vờ như không thấy kẻ thù, khi nào thì có thể thoải mái thanh toán nợ cũ.
Mà giờ đây, chính là cơ hội!
Danitz vẫn chưa dám phán đoán chuẩn xác rốt cuộc tên điên Gehrman Sparrow này mạnh tới mức nào, nhưng đánh giá từ việc hắn có thể giải quyết Giám mục sa ngã Millet trong vòng mười giây, thì hẳn đối phó với ‘Sắt Thép’ Mavity sẽ không quá khó khăn. Mà dù có phải đối mặt với ‘Thượng Tướng Đẫm Máu’ Senor, hy vọng thắng lợi cũng không phải chuyện bất khả thi với hắn.
Đương nhiên, đây chỉ là tình huống một chọi một, nhưng từ xưa đến nay đám hải tặc có bao giờ nói chuyện về tinh thần hiệp sĩ đâu… Danitz nhủ thầm.
Klein hơn rướn người về trước, chống khuỷu tay lên đầu gối, đan hai bàn tay vào nhau:
“Ta đã nói rồi.”
Hả? Gì cơ? Danitz cảm thấy mình thường không theo nổi mạch suy nghĩ của Gehrman Sparrow.
Đối với việc này, gã chỉ có thể tự an ủi bản thân, người bình thường đâu có giống tên điên.
Thấy đối phương không nói thêm gì, gã cẩn thận ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng nhớ ra việc mình cần làm:
Viết những thứ mà ‘Thượng Tướng Đẫm Máu’ và đoàn hải tặc của y đã làm ra!
Hừm… Chắc chắn là Gehrman Sparrow muốn biết rõ xem bọn chúng đã cướp bóc bao nhiêu thứ… Danitz nhanh chóng sắp xếp được ý nghĩ, lục lọi giấy bút trong phòng, viết soàn soạt một đống chữ.
Trong quá trình này, gã cảm thấy hết sức may mắn vì chỗ bị thương là tay trái.
Khi gã đã viết xong, Klein thò tay nhận tờ giấy, đọc thật cẩn thận, thông qua những phần mô tả không chi tiết của Danitz xác nhận rằng ‘Thượng Tướng Đẫm Máu’ chính là kiểu hải tặc điển hình nhất, độc ác nhất. Y không chỉ cướp bóc của cải mà còn bắt cóc nhiều người, đồ sát thuyền viên và làm nhục phụ nữ.
Một hải tặc như Danitz lại thực sự biết tiếng Feysac cổ… Hắn cũng được giáo dục à… Klein nhủ thầm hai câu, móc ra một đồng penny, dùng phương pháp bói toán để xác nhận tính chân thực của tư liệu.
Rồi, hắn nói bằng tông giọng như thể đang sắp xếp xem nên ăn gì vào ngày mai:
“Nói thêm một chút về ‘Thượng Tướng Đẫm Máu’ và cấp dưới của y.”
Muốn biết thông tin chi tiết… Đây là đang chuẩn bị săn bọn chúng à? Danitz khấp khởi mừng thầm, chỉ hận bản thân không biết nhiều hơn:
“ ‘Thượng Tướng Đẫm Máu’ Senor được nghi là một ác linh. Tất cả những ai đối mặt với y đều chết một cách kỳ dị, nào là tự bóp cổ mình, rồi chủ động ôm bom, hay đồ sát bạn đồng hành. Thuyền trưởng chúng tôi nói, đây là do bị ác linh nhập vào người.”
Năng lực phi phàm giống của tiểu thư Sharon quá… “Oan Hồn” à? Klein không nói gì, im lặng nghe Danitz kể tiếp.
“Senor có thể phát ra tiếng thét rất đáng sợ. Lần trước chiến đấu với chúng, tôi suýt thì bị ngất xỉu, từ trên boong tàu rớt thẳng xuống biển. Ha ha, thế là tôi trở lại, đốt cháy một chiếc tàu của bọn chúng.
Senor biết rất nhiều ma pháp loại tử linh, tàn nhẫn, khát máu, chìm ngập trong dục vọng. Mục tiêu của y vừa là nam, vừa là nữ, thậm chí cả sinh vật hình người cũng được.”
Rất phù hợp với đặc điểm phóng túng của Học phái Hoa Hồng. Ừm, chính xác mà nói thì đây chính là đặc điểm ở phương diện nào đó của đường tắt ‘Tù Nhân’ này… Khả năng cao là “Oan Hồn”… Klein trầm ngâm gật đầu.
Nhận được phản ứng, Danitz càng lúc càng tích cực, nói nhanh hơn:
“Thuyền trưởng chúng tôi cho rằng Senor mang trên người một món vật phẩm thần kỳ vô cùng mạnh mẽ, nó khiến y trở nên hết sức may mắn, luôn luôn có thể được thần linh châm chước. Chẳng hạn như vào thời khắc mấu chốt, đối thủ đột nhiên trượt chân, hoặc năng lực bị mất đi hiệu quả, rồi thì đánh bạc sẽ thắng liền tù tì 21 ván.”
Một vật phẩm thần kỳ có thể khiến người dùng trở nên hết sức may mắn? Hiếm thấy thật… Bắt nguồn từ đường tắt ‘Quái Vật’ à? Hay là liên quan tới một vị Tà Linh nào? Klein suy đoán dựa trên tri thức thần bí học của mình.
“Tôi chưa bao giờ chiến đấu trực tiếp với Senor nên chỉ biết có thế thôi.” Danitz vốn định duỗi tay ra, nhưng bị cơn đau trên tay trái ngăn lại, “Y có khoảng bảy đến tám con tàu. Kỳ hạm là Tàu Cây Máu Thịt. Haha, khác hoàn toàn so với chúng tôi. Chúng tôi chủ yếu truy tìm kho báu, cũng không tùy tiện tuyển dụng cấp dưới, chỉ có duy nhất một con tàu là Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim.”
Bảo sao tiền truy nã của ‘Thượng Tướng Đẫm Máu’ lại cao hơn hẳn so với ‘Trung Tướng Núi Băng’, tận 42,000 bảng… Hẳn thực lực của y cũng nhỉnh hơn… Klein lập tức hiểu ra.
Hắn vẫn duy trì tư thế cũ, như thể chưa từng bị ảnh hưởng bởi tin tức tình báo liên quan tới ‘Thượng Tướng Đẫm Máu’:
“Còn cấp dưới?”
Danitz đã chuẩn bị từ lâu, lập tức đáp:
“Senor có mười cấp dưới mạnh nhất, là lái chính, phó nhì và phó tam của kỳ hạm, với thuyền trưởng của mỗi tàu…
‘Sắt Thép’ Mavity là phó nhì kỳ hạm. Chúng tôi đoán gã ở Danh sách 6, cơ thể tựa như sắt thép, cứng rắn đến mức chống đỡ được đạn súng và đạn đại bác, không sợ lửa thiêu, không sợ đuối nước, không sợ nhiều loại ma pháp. Gã có sức mạnh khủng khiếp, thân thể nhanh nhẹn, có thể trực tiếp xé toạc đối thủ. Gã nắm giữ vài loại ma pháp tử linh nhất định, có thể thức tỉnh xác sống, nuôi dưỡng bù nhìn…”
“Xác Sống”? Klein nghĩ ngay tới vị Maric đánh bài cùng đám xác sống kia.
Kết hợp với đặc điểm giống “Oan Hồn” của ‘Thượng Tướng Đẫm Máu’, liệu có thể cho rằng thực ra nhóm hải tặc này chính là một bộ phận bên ngoài của Học phái Hoa Hồng không, hoặc nên nói đây là bộ phận dùng để kiếm tiền? Tiếc quá, mình không có người đưa tin, cũng không hỏi tiểu thư Sharon có không, nếu không thì đã có thể liên hệ với cô ấy, xác nhận thân phận của ‘Thượng Tướng Đẫm Máu’ rồi… Klein tiếc nuối suy đoán.
Kể cả chuyện này có dính líu đến Học phái Hoa Hồng thì hắn cũng không định từ bỏ. Dù sao sau sự việc này, hắn hoàn toàn có thể thay đổi khuôn mặt và danh tính. Hơn nữa, Hội Cực Quang, Giáo phái Ma Nữ, Tường Vi Cứu Rỗi, Hội Ẩn Sĩ Hoàng Hôn hắn đều chọc vào cả rồi, giờ có đắc tội thêm một hội nữa cũng chẳng sợ.
Thật ra, cũng đâu phải mình chưa từng chống lại Học phái Hoa Hồng. Mình đã giết một “Oan Hồn”, một “Xác Sống” và một “Người Sói”, cướp đi Thâm Hồng Nguyệt Miện và Bình Độc Tố Sinh Học rồi còn gì… Klein chợt nhận thấy bản thân hắn đã từng gây ra thật nhiều chuyện.
“Có vẻ Mavity không sở hữu vật phẩm thần kỳ nào đặc biệt mạnh, nếu không thì vừa rồi tôi đã chẳng thể trốn thoát.” Danitz cảm thấy may mắn, nói tiếp, “Bên cạnh gã có cả một đống bù nhìn và xác sống, gã còn mang theo một số cấp dưới Danh sách 8, Danh sách 7. Làm phó nhì kỳ hạm, nếu có mặt ở nơi đây thì hẳn gã là thủ lĩnh của đám nhân viên vùng lân cận. Chúng ta có thể cân nhắc tới việc săn gã trước.”
Dưới Danh sách cao, số lượng Người Phi Phàm càng nhiều, sự thay đổi về chất sẽ được sản sinh. Với sự phối hợp của nhiều loại năng lực, họ có thể đánh bại được Người Phi Phàm mạnh hơn mình. Giống như một tiểu đội Kẻ Gác Đêm chắc chắn sẽ hạ được một vị Danh sách 6, thậm chí là Danh sách 5… Dù có Đói Khát Ngọ Nguậy tăng thực lực lên, Klein cũng không đánh giá thấp ‘Sắt Thép’ Mavity và cấp dưới của gã, vẫn cẩn trọng như thường ngày.
Mình phải lên kế hoạch và chuẩn bị kỹ lưỡng. Ừm, chuyện lấy được phổ tần số và mật mã từ ‘Cá Mập Trắng’ có thể phát huy tác dụng. Chờ tới khi tiểu thư ‘Ma Thuật Sư’ gửi máy thu phát vô tuyến đến, mình sẽ cho Danitz nghe lén hằng ngày, xem có thể lấy được tình báo tương ứng, giúp mình nhanh chóng bắt lấy cơ hội thu hoạch không… Mà mình thì có thể lợi dụng khoảng thời gian này, tìm kiếm khả năng đóng vai chân thực… Chẳng bao lâu sau, Klein đã hình thành nên một phương án, tiếp tục nghe Danitz thuật lại tình báo về các cấp dưới khác của ‘Thượng Tướng Đẫm Máu’.
Một lúc lâu sau, Danitz đã nói xong, vui vẻ tổng kết lại:
“Nếu có thể giết chết ‘Sắt Thép’ Mavity, để lại tên tôi, thì chuyện này chắc chắn sẽ lên báo. Một khi tin này được lan truyền rộng rãi, tôi sẽ không cần phải lo phát sầu lên làm sao để báo cáo cho thuyền trưởng nữa!”
Gã sợ có gián điệp trong hàng ngũ nhà mình và tất cả đầu mối liên lạc của hải tặc ở Quần đảo Rorsted đều nằm dưới quyền kiểm soát của kẻ thù. Do đó gã không dám tùy tiện liên lạc, đang khổ sở phiền não về vấn đề cảnh báo thuyền trưởng.
Vẫn biết dùng não cơ đấy… Klein gật đầu:
“Ngươi chịu trách nhiệm thu thập thông tin mọi mặt về ‘Sắt Thép’.”
“Đồng ý luôn!” Nghĩ tới cú đấm suýt đục lủng trái tim mình hồi chiều tối, Danitz đáp lại với một nụ cười dữ tợn.
Klein thong thả đứng dậy đi đến bên cửa sổ, chỉ thấy sắc trời bên ngoài tối sầm, cuồng phong thét gào, nước mưa cuộn trào, như thể tận thế sắp tới gần.
Nghĩ đến những việc mình sắp làm kế tiếp, hắn không khỏi cảm thấy mình đang đóng vai theo một nghĩa nào đó, liền mỉm cười, thấp giọng nói một câu:
“Tối nay, Gehrman tham gia cuộc săn.”
…
Thành Khảng Khái – Bayam, bên trong giáo đường Sóng Biển.
Đã nhận được Khí Gây Mê của Huyết tộc, Alger Wilson đang chuẩn bị giong buồm ra biển, thu hoạch một món vật liệu chính khác của ma dược “Bề Tôi Của Gió”, kết quả lại bị Giám mục của giáo khu bản địa triệu tập.
“Gần đây có tin ‘Trung Tướng Núi Băng’ đã lấy được Chìa Khóa Tử Thần. Toàn bộ hải tặc trên biển Sonia đang sôi trào.” Giám mục giáo khu trầm giọng xuống, “Cậu hãy đi điều tra chuyện này.”
Đây là một ông già tóc trắng xóa, nhưng tinh thần vẫn nhanh nhẹn, thậm chí còn có tốc độ nói nhanh hơn cả thanh niên, cứ như bất kỳ lúc nào ông ta cũng có thể xông xáo lao ra, tự mình giải quyết hết thảy vấn đề.
Vóc người của ông ta cường tráng, cơ bắp căng lên dưới lớp áo choàng Giám mục. Mỗi lần ông ta hít thở, xung quanh lại vang tiếng gió vù vù, không khí trở nên ẩm ướt.
Mỗi năm đều có tin đồn tương tự, kết quả đều là tin vịt… Trên biển lúc nào cũng thích lan truyền những thứ như thế… Mà kể cả là thật đi nữa, mình cũng chẳng có tư cách gì dính vào. Không cần phải mạo hiểm, ở vòng ngoài nghe ngóng là được rồi… Alger thầm nhủ.
Anh ta trang trọng nắm tay lại, đánh vào ngực trái:
“Vâng, thưa ngài Chogori!
Bão Táp ở bên ngài!”
Giám mục giáo khu Chogori rất hài lòng trước thái độ của Alger, cũng đáp lại với lễ nghi giống thế:
“Bão Táp ở bên cậu!”
Được động viên, Alger Wilson nhanh chóng rời khỏi giáo đường, trở lại bên ngoài quảng trường.
Cơn bão tối qua đã ngừng lại, chỉ còn một chút lá cây rải rác trên mặt đất và những vũng nước đọng to nhỏ như bằng chứng cho cơn bão đã tới.
Alger hít một hơi sâu, lấp đầy phổi bằng bầu không khí mát mẻ sau cơn mưa, quyết định sẽ ghé qua vài nơi mà đám hải tặc hay lui tới. Anh ta muốn hỏi thăm một chút tin tức, tỏ vẻ đang rất cố gắng.
Nếu có thể gặp được mấy tên có tiền thưởng trăm bảng, anh ta cũng chẳng ngại bắt chúng. Dưới góc nhìn của anh ta, đó chính là tiền di động, tiền dự trữ.
______
707DefenderOfJustice: Ayy~ Có độc giả nào là fan Bloodborne không? :>