Số 48 phố Citric, bên ngoài quán trọ Azure Breeze.
Mặc áo jacket dày và quần ống rộng, ‘Liệt Diễm’ Danitz cứ lượn qua lượn lại. Gã dán vào một góc tường, mãi không động đậy gì. Gã đang do dự không biết có nên nhân cơ hội chạy trốn khỏi chuyện đối mặt với tên điên Gehrman Sparrow đáng sợ kia không.
Không giống trận chiến ở Cảng Bansy, lần này gã nấp trên mái nhà khá xa, có thể quan sát toàn bộ khu vực chiến đấu trong tầm mắt. Vì vậy, trong lúc hỗ trợ Gehrman Sparrow và đối kháng với ‘Bụi Gai Máu’, cuối cùng gã cũng đã nhìn thấy quá trình chiến đấu của nhà thám hiểm điên cuồng kia, nắm chắc năng lực phi phàm và điểm đặc biệt của hắn.
Người giấy thế thân, nhảy từ trong lửa ra, gây chấn động tinh thần, ánh sáng thần thánh lĩnh vực Mặt Trời, búng tay bắn ra đạn không khí, hoàn toàn hóa trang thành một người khác, cùng với chiếc găng tay thần kỳ mấy lần thay đổi bề ngoài và cắn nuốt Squall. Sức mạnh của hắn còn vượt xa mình tưởng tượng. Hơn nữa còn có mấy loại không thể tương thích với nhau, đây không phải là chuyện mà một Danh sách cộng thêm một hay hai vật phẩm thần kỳ có thể giải thích được… Hơn nữa, cảm giác đói khát ngấu nghiến đến từ sâu thẳm trong linh hồn kia có thể giải đáp vài vấn đề… Đó là chiếc găng tay của ‘Trung Tướng Gió Lốc’, Đói Khát Ngọ Nguậy! Thuyền trưởng đã cố tình nhắc chúng ta rằng chiếc găng tay đó có thể sử dụng năng lực của Người Phi Phàm bằng cách “Chăn thả” linh hồn họ… Suy nghĩ trong tâm trí Danitz xoay vòng như nước chảy, gã đưa ra phán đoán cuối cùng:
Gehrman Sparrow là chủ nhân hiện tại của Đói Khát Ngọ Nguậy!
Biết hắn sở hữu sức mạnh khủng khiếp như vậy là nhờ vào vật phẩm thần kỳ, gã cũng không hề coi thường dù chỉ một chút, ngược lại còn vừa phục vừa sợ.
Một, có thể tối ưu hóa bao nhiêu sức mạnh của một vật phẩm thần kỳ được quyết định bởi bản thân người dùng nó. Nếu Gehrman Sparrow không có thực lực nhất định và kinh nghiệm chiến đấu phong phú ở lĩnh vực siêu phàm, thì dù có cầm Đói Khát Ngọ Nguậy trong tay, hắn cũng chẳng giải quyết được ‘Sắt Thép’ Mavity và Squall tỉnh táo trong chưa đầy mười giây.
Hai, từ đường dây bí mật, thuyền trưởng của gã, ‘Trung Tướng Núi Băng’ Edwina Edwards đã biết rằng, ‘Trung Tướng Gió Lốc’ không chết trên tay Giáo hội Bão Táp mà là bị một cường giả nào đó nhanh chóng đánh giết trong khi đang chạy trốn.
Danitz biết rõ ‘Trung Tướng Gió Lốc’ Qilangos ở thời kỳ đỉnh cao mạnh đến mức nào, nên hiểu rằng một vị cường giả có thể thoải mái giải quyết gã ta sẽ có vị trí ra sao. Đây là ngang với sức mạnh của hải tặc cấp vương giả đứng đầu, hơn nữa trong đó còn có hai vị quyền năng nhất, khủng khiếp nhất là ‘Ngũ Hải Vương’ và ‘Nữ Vương Thần Bí’!
Dù có nhân tố bất ngờ, nhưng cùng lắm cũng chỉ đánh giá thấp xuống một xíu, không kém hơn ‘Bất Tử Vương’ Agalito là bao, còn mạnh hơn ‘Thượng Tướng Địa Ngục’ và ‘Thượng Tướng Đẫm Máu’… Giờ Đói Khát Ngọ Nguậy lại thuộc về Gehrman Sparrow, đồng nghĩa với việc hắn chính là cường giả giết chết Qilangos, hoặc hắn được một nhân vật quyền lực ngang cấp độ tứ vương chống lưng. Dù là khả năng nào thì cũng kinh hãi hơn mình tưởng nhiều! Cơ thể Danitz căng cứng, gã thực sự không muốn phải đi đối mặt với nhà thám hiểm chảy dòng máu điên cuồng kia.
Phù… Gã thở dài một hơi nặng nề, cảm thấy mình đã do dự ở đây khá lâu rồi, phải mau quyết định sớm nhất có thể.
Gehrman Sparrow biết bói toán, hơn nữa còn cực kỳ tự tin vào năng lực của mình ở phương diện này. Áo Choàng Bóng Tối của mình còn nằm trong tay hắn, chạy trốn không chỉ khó thành công mà có khi còn chọc giận hắn ấy chứ… Áo Choàng Bóng Tối lại là một vật phẩm thần kỳ hiếm thấy… Danitz nghiến răng, đi từ góc đường ra cửa chính quán trọ, bước thẳng tới trước căn phòng sang trọng.
Sau vài giây cẩn thận chờ đợi và quan sát động tĩnh, Danitz rút chìa khóa ra, mở cửa.
Gã trông thấy căn phòng tối om, đèn khí gas treo tường chưa được đốt lửa, ánh rạng đông không quá sáng chiếu qua cửa sổ, vẩy lên người Gehrman Sparrow đang ngồi ở hướng đối diện với cửa phòng.
Vị nhà thám hiểm này đã đổi về trang phục cũ, áo khoác nỉ đen cùng quần dài sẫm màu. Hắn cầm chiếc mũ phớt lụa cao nửa trong tay, chân phải gác lên đùi trái.
Hắn hơi ngả người ra sau, vì đưa lưng về phía cửa sổ nên khuôn mặt có vẻ âm u mơ hồ. Chỉ có đôi con ngươi màu nâu sẫm đặc biệt sáng rõ vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa với vẻ thờ ơ và điềm nhiên.
Danitz vô thức cúi đầu xuống, cười khô khốc:
“Dựa theo sắp xếp của anh, tôi đã đi vòng qua vài tòa soạn, ném tờ giấy ghi tin ‘Liệt Diễm’ đã giết chết ‘Sắt Thép’ Mavity, ‘Bụi Gai Máu’ Hendry và Squall vào trong rồi.
Đương nhiên, trong mẩu tin này tôi có đề cập đến việc nhờ cậy được một trợ thủ mạnh mẽ. Hắn rất thần bí, không rõ danh tính, là một nhà thám hiểm hàng đầu, một thợ săn tiền thưởng kinh nghiệm đầy mình.”
Klein khẽ gật đầu, lộ ra một nụ cười lịch thiệp:
“Rất tốt.”
Thở phào một hơi, Danitz nhìn quanh, thấy tấm Thảm Bay chim công màu xanh lam.
Gã sửng sốt mất vài giây, bối rối hỏi:
“Đầu của ‘Sắt Thép’ với Hendry đâu?”
Klein thong thả mở miệng:
“Không cầm.”
“Không cầm á?” Danitz kinh ngạc bật thốt, “Thế chúng ta lấy tiền thưởng kiểu gì giờ?”
Miễn là có được cái đầu của ‘Sắt Thép’ và ‘Bụi Gai Máu’, thông qua mấy mối quan hệ với người có bối cảnh, gã có thể thu được tiền truy nã dù bị thiệt mất 15-30% số gốc. Nhưng thân là một hải tặc, tự mình đi nhận là chuyện bất khả thi. Bằng cách này, quân đội và Giáo hội cũng sử dụng tiền treo thưởng để khuyến khích đám hải tặc săn giết lẫn nhau, nhưng không đồng nghĩa với việc họ sẽ bỏ qua lễ vật được dâng đến tận cửa.
Điều làm Danitz bất ngờ là, trong mắt gã, Gehrman Sparrow là một tên điên cuồng truy cầu tiền tài, thế mà lại không lấy đi đầu của ‘Sắt Thép’ và ‘Bụi Gai Máu’, tức là tự động từ bỏ tiền thưởng.
Klein không trả lời gã, chỉ chỉ vào Thảm Bay dưới đất:
“Ngươi là người hợp tác, ngươi có hai sự lựa chọn.
Một là 3000 bảng tiền mặt, hai là Thảm Bay.
Ngươi có 5 giây để cân nhắc, quá thời gian coi như từ bỏ.”
3000 bảng tiền mặt hoặc Thảm Bay? Hình như tấm Thảm Bay này chỉ có năng lực lơ lửng và bay lượn, tốc độ không quá nhanh, tác dụng cũng chẳng quá lớn… Không, ở trên biển, đối với một Người Phi Phàm không thuộc đường tắt ‘Thủy Thủ’, vật phẩm này rất đáng quý. Ít nhất cũng không còn phải lo lắng về vấn đề sau khi chìm tàu thì phải làm sao nữa… Danitz nhất thời do dự.
Thế rồi, gã nghe thấy tiếng Gehrman Sparrow đếm:
“3, 2…”
“!” Danitz thầm giật mình, cuống quít thốt lên:
“Thảm Bay!”
Klein gật đầu:
“Được.”
Biết hắn rất uy tín, cuối cùng Danitz cũng trấn tĩnh lại, nửa nói thầm nửa oán trách, hỏi:
“Sao anh không đếm 5 với 4?”
Vừa bảo là cho 5 giây mà!
Klein không đổi sắc mặt, đáp:
“Đếm trong lòng.”
Đếm trong lòng… Danitz hít một hơi sâu thật sâu, lộ ra một nụ cười méo mó.
Klein ung dung đứng dậy, hất cổ tay, ném chiếc mũ phớt trong tay đi khiến nó bay ra treo ngay ngắn trên kệ, bước vào phòng ngủ.
…
Giáo đường Sóng Biển.
Alger lấy danh nghĩa cầu nguyện buổi sáng đi vào gặp Giám mục giáo khu Chogori, giải thích toàn bộ những gì xảy ra đêm qua. Anh ta chỉ sửa lại đúng một chỗ duy nhất là thay khí gas gây mê của Huyết tộc thành Bùa chú Ngủ Say của Giáo hội Đêm Tối.
Chogori gật đầu khen ngợi:
“Vì đức tin, dám xâm nhập vào hang ổ kẻ địch, chịu đựng nguy hiểm uy hiếp tới tính mạng. Hành động như vậy rất đáng được tuyên dương. Cậu là người hầu chân chính của Bão Táp.
Đêm qua chúng ta đã bắt được năm Người Phi Phàm, giết chết hai ngay tại chỗ. Kết quả Mavity, Hendry và Squall cũng bỏ mình. Đầu của ba tên hải tặc này sẽ không còn xuất hiện nữa, hoặc sẽ ở trên tay chúng ta, nên tiền truy nã của chính phủ cũng thuộc về chúng ta.
Số tiền thưởng tổng cộng hơn 10,000 bảng. Cậu nhận được phần lớn trong đây, chính là 6000 bảng.
Đừng từ chối. Chúa Tể nói với chúng ta, không thể làm khó những kẻ chiến đấu vì đức tin.”
“Bão Táp trên cao!” Alger kích động đập nắm tay vào ngực trái.
Dù không ước định với ‘Thế Giới’ sẽ chia chiến lợi phẩm kiểu gì, nhưng anh ta tin cả hai đều đã ngầm hiểu ý nhau. Chẳng hạn như, khi đi săn hải tặc mà kiếm được vật phẩm gì trên người chúng thì người này sẽ không can thiệp vào chuyện của người kia. Tiền truy nã được rửa qua Giáo hội, cả hai sẽ chia đều.
Về phần tiền thưởng từ các quốc gia khác như Intis hay Feysac, Alger không có hy vọng xa vời. Vì mỗi lần đi nhận cần phải giao thi thể hoàn chỉnh hoặc đầu của mục tiêu ra, nên chỉ có thể chọn lấy một trong số đó. Chỉ có người sở hữu bối cảnh sâu xa hay quan hệ tốt với nhiều tổ chức lẫn chính phủ mới có thể nhận được toàn bộ.
3000 bảng thuộc về ‘Thế Giới’… Nếu mình bay mất 3000 bảng thì sẽ làm dấy lên nghi ngờ. Ừm, phải tìm cơ hội mua một vật phẩm thần kỳ, thứ như thế rất khan hiếm nên thường bị tràn giá, nhất là thời điểm đang cần gấp. Mua 3000 bảng mà báo cáo là 5000 bảng sẽ không khiến ai hoài nghi… Nếu bán đi chút đồ vật trên người lão Quinn thì hẳn là cân đối được rồi… Alger nhanh chóng nghĩ ra cách xử lý kế tiếp.
…
Biết sắp có thêm 3000 bảng nữa, Klein khấp khởi ngồi vào chiếc ghế lưng cao thuộc về ‘Kẻ Khờ’, suy nghĩ tới một vấn đề nghiêm túc.
Đó là sau khi đã “Chăn thả” ‘Sắt Thép’ Mavity, hắn cần phóng thích một linh hồn bên trong Đói Khát Ngọ Nguậy như đã cam kết.
Năng lực phi phàm của họ đều rất hữu dụng, chưa tìm được kẻ thay thế mà đã giải phóng họ thì khá đáng tiếc, ừm… Hơn nữa, mình đã thả “Người Không Mặt” kia ra rồi, có vẻ lần này không cần thiết thả thêm… Những cảm xúc do dự, chần chừ, nuối tiếc lên men trong tâm trí Klein, khiến hắn mãi vẫn chưa thể quyết định nổi.
Một thời gian lâu sau, hắn ngả người vào lưng ghế, thở dài.
“Không thể tự lừa gạt chính bản thân.” Klein lắc đầu bật cười, sau khi hạ quyết tâm thì tự dưng thoải mái hẳn.
Hắn quyết định tuân thủ lời hứa, phóng thích một linh hồn.
“Người Không Mặt” được giải phóng từ sớm là vì hắn đã nhận được chút thông tin tương ứng, nên thực chất đó là cuộc trao đổi đồng giá.
Nên thả ai ra đây? Tiểu thư ‘Chính Nghĩa’ vừa mua vật liệu chính của ma dược “Bác Sĩ Tâm Lý” và một món vật phẩm thần kỳ trị giá 5500 bảng xong. Dù cô ấy có giàu thế nào thì giờ tình hình tài chính cũng đang eo hẹp, lần này không thích hợp để bán đặc tính phi phàm của “Bác Sĩ Tâm Lý” ra. Ừm, cô ấy còn đang nợ bề tôi của mình 2000 bảng, phải tháng hai, tháng ba mới hoàn trả… Klein bác bỏ suy nghĩ vừa rồi, tính giải phóng “Ác Mộng” trước.
Là một cựu Kẻ Gác Đêm, hắn luôn có thiên hướng rung động cộng thêm chút ấn tượng với Người Phi Phàm lĩnh vực này. Vì thế, dưới tình huống không có các nhân tố khác, không khó để đưa ra lựa chọn.
Trấn định lại tâm trạng, Klein cầm chiếc găng tay da người đã đem lên sương xám, nhắm mắt cảm ứng từng linh hồn vặn vẹo hư ảo kia.
Không chút do dự, hắn thả “Ác Mộng” ra.
_______
707DefenderOfJustice: thương Danitz quá, tội dữ =)))