Quỷ Bí Chi Chủ

Chương 533: Vị “ngoại quốc”



707DefenderOfJustice: thế là đã được 1/5 quyển 3 rồi :> ngẫu nhiên sao hôm nay lại còn là mùng 7 tháng 7 :>

________

Sau khi thay đổi gương mặt rồi bước vào một trong hai con phố chính, Klein đi thẳng tới hòm thư màu xanh lục, lấy từ trong túi áo ra một lá thư mình đã chuẩn bị sẵn.

Đây là một tờ “Giấy báo tử” mà hắn bắt chước dựa trên công văn chính thức của cảnh sát. Đối tượng nhận thư là cảnh sát trưởng thị trấn Cảng Symeem. Nội dung về một cư dân bản xứ đã đột ngột phát bệnh rồi bỏ mình tên Winter.

Lúc quyết định lần đóng vai này, Klein đã chuẩn bị kỹ lưỡng tất cả phương án tương ứng để giúp mọi chuyện tiến hành thuận lợi mà không đi chệch quỹ đạo, không gây tổn thương khó bù đắp nổi cho cô gái Runy.

Kế hoạch của hắn là dùng Bùa chú Ngủ Say để giả trang màn đóng vai thực sự chỉ là một giấc mơ. Cứ thế, nếu không có tình cảm gì với Winter, cô gái Runy đó sẽ trực tiếp từ chối. Sau khi nghe về tin báo tử của đối phương, cô sẽ không mang tâm lý áy náy tội lỗi, nhiều nhất cũng chỉ sợ hãi. Mà điều này có thể được xoa dịu một cách hiệu quả khi tới giáo đường cầu nguyện và xưng tội.

Nếu Runy cũng thích Winter, đáp lại lời tỏ tình, thì giấc mơ sẽ giúp Klein có cơ hội thoát khỏi hoàn cảnh này. Tin báo tử của Winter sẽ chặt đứt mọi mong chờ của Runy, không ảnh hưởng quá tiêu cực tới cuộc sống tương lai của cô.

Nhưng kể cả vậy thì vẫn khá tàn nhẫn. Dù có là kiểu phụ nữ thế nào, đối mặt với tình huống một người đàn ông thổ lộ trong giấc mơ của mình sau khi chết thế này, chắc chắn sẽ rất đau lòng, sẽ mất rất nhiều thời gian mới quên được.

Ừm… Nếu chẳng làm gì, chỉ chờ tin Winter đã chết truyền về, tất nhiên Runy sẽ cực kỳ khổ sở dù không nghiêm trọng như vậy. Song, gút mắc trong lòng cô ấy sẽ vĩnh viễn không bao giờ gỡ ra được, cô ấy sẽ mãi luẩn quẩn cả đời với suy nghĩ trước kia Winter ra biển thám hiểm là để mưu cầu cho tương lai của cả hai, hay chỉ đơn giản là không thích mình…

Chuyện kết thúc ở đây cũng không phải quá tệ. Đến khi đã vượt qua nỗi đau, cô ấy sẽ đối xử với cuộc sống tương lai bằng sự dịu dàng của phần tình cảm chân thành khi từng được yêu.

Hầy… Dù thế nào đi nữa, vì đóng vai, bắt buộc phải đặt mình vào cuộc sống của người khác, ảnh hưởng tới người vô tội ở một mức độ nhất định. Dù lấy cớ hoàn thành tâm nguyện thì cũng chẳng phải lòng tốt thật tâm. Đúng là hệt như Rossell đã nói, càng về sau đường tắt phi phàm càng mang lại cảm giác vặn vẹo và tà dị. Chưa chắc “phương pháp đóng vai” đã không phải chất xúc tác… Mình chỉ có thể cố hết sức giảm ảnh hưởng này xuống mức thấp nhất mà thôi… Gửi thư xong, Klein thở hắt ra, vẫn dùng gương mặt người bản địa không nổi bật tiến thẳng tới quán trọ duy nhất trong thị trấn nhỏ.

Dọc đường, hắn tổng kết lại kinh nghiệm vừa rồi, đó chính là ‘Giả trang thành một con người chân thực và nhận được phản hồi’ hẳn là một trong những điều chủ chốt của “Quy tắc Người Không Mặt”, chỉ sau ‘Ngươi có thể giả trang thành bất cứ kẻ nào, nhưng chỉ có thể là chính mình’.

Nếu là một “Người Không Mặt” khác, có khi vì lần đóng vai này, họ đã phong tỏa tin báo tử của Winter, nhận lời thổ lộ của Runy, dành ra khoảng hai năm để bước vào quan hệ yêu đương với cô ấy, kết hôn, sinh con. Và rồi, không bị trói buộc bởi các loại quan hệ này, nhớ kỹ chính mình là ai, lạnh lùng rời đi… Trong quá trình ấy, nếu hoàn toàn không bị bại lộ, hẳn ma dược sẽ tiêu hóa gần như toàn bộ… Nhưng mình thực sự không tài nào làm nổi! Căn bản là nó trái ngược hẳn với lương tâm của mình, chỉ có thể mấp mé bên lề thôi… Klein vừa thổn thức vừa e ngại.

Hắn lắc đầu, tự cười nhạo trong lòng:

Người Phi Phàm không chỉ phải liên tục đối kháng với nguy hiểm và điên cuồng, mà còn phải đối kháng với những ý niệm tà ác bắt nguồn từ chính bản thân, cũng như sức hút rơi vào sự sa ngã nếu không cẩn thận…

Kể cả vậy, không chừng đến cuối cùng vẫn bị “Vực Sâu” ô nhiễm, trở thành chính loại ‘quái vật’ bản thân từng thề muốn thanh trừ, hầy…

Kìm nén suy nghĩ, Klein bước vào quán trọ, nói với ông chủ đứng sau quầy:

“Một phòng bình thường.”

Ông chủ gầy ngẩng đầu nhìn một cái, nói:

“Chứng minh thư hợp lệ.”

Sao một gương mặt mình vừa biến đổi lại có thứ ấy được? Klein cười gượng:

“Tôi quên mang rồi.”

“Vậy cậu khỏi nghỉ lại. Đây là quy định của thị trấn chúng tôi.” Ông chủ lại cúi đầu xuống, tiếp tục tính số thu chi hôm nay.

Klein móc ra 1 saule tiền giấy, đẩy qua như không có gì.

Ông chủ lập tức mở to hai mắt:

“Không, không, cất đi ngay! Tao không muốn bị cảnh sát trưởng bắt giam đâu!

Đi ra, đi ra, thứ dơ bẩn không có chứng minh thư.”

Klein bị đuổi khỏi quán trọ trong sự ngỡ ngàng, không thể tin nổi có một ngày tiền tài vạn năng lại vô tác dụng.

Trầm ngâm vài giây, hắn vòng vào một con hẻm trống vắng, biến trở về Gehrman Sparrow với ngũ quan khắc sâu.

Klein quay lại quán trọ, khẽ gõ lên mặt bàn tủ quầy, nói bằng tiếng Loen với giọng Backlund:

“Một phòng.”

Ông chủ ngẩng đầu lên, bấy giờ mới buông đồ trên tay xuống, vừa đứng dậy vừa gật đầu cười:

“Vâng, vâng.

Ngài muốn một phòng có phong cảnh biển, hay một phòng khá yên tĩnh ạ?”

Ông ta đổi sang thứ giọng Loen vụng về với mùi hương nồng gia vị, cũng chẳng đề cập tới chuyện chứng minh thư.

Đây quả là một thế giới thực dụng… Klein oán thầm, lịch sự đáp:

“Yên tĩnh.”

“Vâng, vâng, được ạ.” Ông chủ liên thanh.

Rồi, ông ta gọi người hầu trông coi tủ quầy chính, tự mình cầm chìa khóa dẫn Klein lên tầng hai:

“Thưa ngài, ngài cần ở lại mấy ngày ạ? Giá mỗi đêm là 1 saule 5 penny.”

“Đêm nay thôi.” Klein hơi khó đỡ trước sự nhiệt tình này, đáp ngắn gọn.

Ở quán trọ Azure Breeze, căn phòng sang trọng cho hắn và Danitz ở chung tốn 5 saule một đêm.

Không hề nghi ngờ, căn phòng ông chủ chọn đã được dọn sạch sẽ và ngăn nắp, không hề có một chút dấu vết ẩm ướt thường thấy của nhà trọ ở gần bến cảng. Klein nhìn quanh một vòng, hài lòng gật đầu:

“Rất tuyệt.”

“Đây là niềm vinh hạnh của tôi.” Ông chủ nịnh nọt với vẻ e ngại thấy rõ.

Klein bỏ hành lý xuống, nghỉ ngơi một lúc thì đứng dậy xuống tầng trệt, chuẩn bị giải quyết vấn đề bữa tối.

Ngoại trừ tủ quầy, toàn bộ tầng một đầy rẫy bàn lớn cực kỳ lộn xộn, trên bề mặt chúng đều dính chút dầu mỡ. Lò sưởi trong góc đang cháy hừng hực, tỏa ra ánh sáng và hơi nóng.

Quần đảo Rorsted hơi gần về phía nam, nhiệt độ thấp nhất vào mùa đông chỉ khoảng 10 độ. Nhưng đối với dân bản xứ, đây vẫn là thời tiết rét lạnh họ cần sưởi ấm.

Klein ngẫu nhiên chọn một chỗ rồi ngồi xuống, gọi một món thịt nướng đặc biệt của địa phương và súp nấm gia vị, món chính là bánh mì khoai tây.

Trong quá trình chờ đợi, tầm mắt hắn đảo qua những vị khách trong nhà hàng, theo bản năng đặt trên một quý cô.

Quý cô này có một mái tóc đen được quấn đơn giản và đôi mắt xanh tro vô cùng đặc biệt. Tướng mạo thuộc loại ưa nhìn, càng nhìn lâu càng cảm thấy hấp dẫn.

Rõ ràng cô ta không phải người bản địa nhưng lại mặc một chiếc sơ mi nam phối áo jacket dày màu trà. Trên tay là một chiếc mũ vành tròn lõm ở giữa.

Đây là trang phục tương đối phổ biến của những nhà thám hiểm trên biển. Cùng bàn với cô ta còn có ba người đàn ông cũng giống thế, lộ ra đặc điểm của người phong sương.

Klein chưa từng che giấu tâm tư tán thưởng những quý cô xinh đẹp của bản thân, nhưng điều đối phương hấp dẫn hắn không phải là vẻ ngoài.

Trên biển rộng có một bầu không khí phân biệt đối xử mạnh mẽ với phụ nữ. Để có thể đạt được một địa vị nào đó giữa các nhà thám hiểm và hải tặc, một phụ nữ phải biết lập mưu tính kế, hoặc phải có thực lực cực mạnh, hoặc sở hữu cả hai, là đối tượng nhất định phải cẩn trọng và đề phòng!

Ủng da của họ có vết bùn khá mới… Vừa đi rừng về sao? Haha, thực sự đúng là nhà thám hiểm rồi… Căn cứ vào dấu vết để lại, Klein suy đoán sơ bộ.

Nếu bốn nhà thám hiểm này đi tàu từ Bayam tới, kể cả họ có dẫm lên nước bẩn, dính trúng bùn đất thì giờ cũng đã khô ráo. Hơn nữa, hai ngày qua ở thị trấn này đều không có mưa, đường cái khá sạch sẽ, chỉ hơi dính bụi một chút. Loại trừ hai khả năng, chỉ có thể giải thích rằng họ vừa mới trở về từ một cuộc thăm dò trong khu rừng thuộc vùng ngoại ô.

Klein đã nghe rằng vô số nhà thám hiểm đi sâu vào trong rừng nguyên sinh của các hòn đảo thuộc địa để tìm kiếm những tế đàn hay tòa thần miếu bị bỏ hoang, bị lãng quên. Đây là nơi được người cổ đại tôn thờ, thường chôn nhiều vàng và kim cương. Chỉ là về sau, vì vài nguyên nhân nào đó mà bị mai táng, trở thành nơi không ai hay, không ai hỏi. Trong nhiều quán bar trên các hòn đảo, những truyền thuyết về một kẻ nào liều mình đi sâu vào rừng rồi thắng lợi trở về, phất lên chỉ sau một đêm chưa bao giờ kết thúc.

Không chừng vẫn còn Tà Linh luẩn quẩn quanh mấy chỗ ấy… Còn chả bằng đi săn hải tặc, ít nhất còn thu được tư liệu tương ứng từ trước đó… Klein chuyển tầm mắt đi, chú tâm chờ đồ ăn dọn tới.

Bảy đại Giáo hội phân loại các thần linh được những thuộc địa nguyên thủy tín ngưỡng là Tà Linh, nhưng Klein cho rằng một trong số ấy là linh hồn thuộc về tự nhiên.

Sau một hồi, thịt nướng đặc biệt đã được bưng lên. Nó được cắt thành nhiều khối nhỏ, xuyên qua xiên gỗ. Bề ngoài được phủ một lớp nước xốt gia vị nâu đỏ, hương vị nồng nàn, màu sắc quyến rũ.

Trông giống thịt nướng ở đời trước thế… Tại Loen, họ đều nướng sẵn cả tảng thịt lớn, nướng xong đầu bếp mới cắt ra… Phương pháp nơi này sử dụng càng khiến vị thịt ngon hơn… Klein cầm xiên gỗ, cắn miếng thịt, cảm thấy nước thịt trào ra, bên trong vị thơm mặn mang theo vị ngòn ngọt.

Đúng loại mình thích rồi! Hắn khẽ gật đầu, hài lòng.

Klein khá hưởng thụ bữa ăn này, thậm chí còn thưởng thức “Nhựa Cây Gulu” địa phương. Đây là một loại đồ uống đặc sản, giống như nước chanh pha thêm đường và sữa.

Về tới phòng, vì đã trải qua một đêm đi săn hôm qua nên không ngủ, hắn rửa mặt từ sớm, tắt lò sưởi, chui vào ổ chăn.

Mà hiển nhiên, đi ngủ quá sớm sẽ đụng phải một vấn đề, chính là tỉnh ngủ giữa đêm vì buồn tiểu.

Giấc mơ đẹp của Klein bị gián đoạn, hắn mở to mắt, chậm chạp tập hợp dũng khí để xốc lớp chăn ra.

Ban đêm ở Symeem chỉ khoảng 8-9 độ C, một nhiệt độ đủ để khiến cơ thể lạnh cóng.

Nằm im một hồi, Klein duỗi tay ra, lại lặng lẽ rụt vào.

Suy ngẫm mấy giây, hắn lại thò tay ra lần nữa, cầm Trâm Ngực Thái Dương vốn đặt trên ngăn tủ đầu giường.

Dù thứ này chỉ cung cấp cảm giác nóng nực của mùa hè trên tinh thần, không cung cấp sức nóng thực sự, nhưng ít nhất hắn cũng có thể tự gạt mình giờ không còn lạnh nữa rồi.

Klein rời đống chăn, đi thẳng vào trong nhà vệ sinh.

Hắn híp mắt lại, thả lỏng áp lực nơi thân dưới.

Xong xuôi, hắn kéo quần lên, chuẩn bị rửa tay, chợt linh cảm hắn dao động.

Klein hơi cau mày, giương mắt nhìn lỗ thông gió trong nhà vệ sinh.

Đột nhiên, một thứ đen và trơn nhẵn trượt xuống, treo lủng lẳng ở đó.

Đó là một con rắn độc đang phun phì phì!

Klein giật nảy mình, há miệng kêu lên:

“Pằng!”

Con rắn độc kia thê thảm trúng đòn, chia thành hai đoạn.

Chuyện gì xảy ra vậy? Klein ngóng cổ lên nhìn vài giây, thấy không còn động tĩnh gì mới rời khỏi phòng vệ sinh, móc từ trong túi ra một đồng xu vàng.