Không thể chịu đựng tràng cảnh này thêm nữa, Danitz quyết định thử làm gì đó.
Gã ho nhẹ hai tiếng, nói với ‘Trung Tướng Núi Băng’ Edwina Edwards:
“Thuyền trưởng ạ, ngài Gehrman Sparrow có câu hỏi muốn thỉnh giáo cô đấy?”
Phù… Klein thầm thở phào.
Nếu sự giằng co này cứ tiếp diễn, hắn sợ tính cách được thiết lập sẽ sụp đổ mất.
Edwina gật đầu rất khẽ, nhìn Klein, cất tiếng hỏi:
“Ngài Sparrow, anh đã được phổ cập giáo dục chưa?”
Kiểu câu hỏi gì đây? Klein vẫn không đổi sắc mặc, lãnh đạm đáp:
“Đã tốt nghiệp đại học.”
Hả? Danitz kinh ngạc nhìn Gehrman Sparrow, không thể tin nổi nhà thám hiểm kiêm thợ săn tiền thưởng điên cuồng này lại từng học đại học, hơn nữa còn tốt nghiệp rồi!
Gã hoàn toàn không tài nào ghép đôi được đại học – một điện thờ tri thức – và Gehrman Sparrow lại với nhau!
Trừ phi là “Đại học Thợ Săn” hay “Học viện Sát Thủ”… Hoặc một đại học chỉ tồn tại trong tưởng tượng của đám người điên và bệnh nhân tâm thần… Danitz không khỏi oán thầm.
Edwina chẳng hề ngạc nhiên, tiếp tục:
“Nắm giữ loại ngôn ngữ nào?”
“…” Klein ghìm loại kích động muốn cau mày xuống, đáp:
“Tiếng Cự Nhân, tiếng Tinh Linh, tiếng Cự Long, tiếng Hermes cổ, tiếng Hermes, tiếng Feysac cổ, tiếng Loen…”
Edwina “Ừm” một tiếng:
“Có hiểu biết gì về các lĩnh vực khác trong thần bí học không?”
Trong cơn hốt hoảng, Klein cảm thấy tựa như mình đã trở về quãng thời gian mới học tiểu học đời trước. Vì tuổi còn nhỏ, hắn đã bị thầy giáo chất vấn bằng hàng loạt câu hỏi, nào là đã thuần thục bao nhiêu chữ Hán, đã học xong bốn phép tính toán chưa, đã thuộc bảng chữ cái tiếng Anh chưa, đã nhớ hết bao nhiêu bài thơ Đường…
Bình tĩnh… Hiện giờ ngươi là Gehrman Sparrow… Klein lại tỏ vẻ mặt không cảm xúc, đáp gọn:
“Tinh thông.”
Edwina suy tư hai giây, ung dung giải thích:
“Tôi nhất định phải kết hợp trình độ học vấn của anh với cách giải đáp câu hỏi của tôi lại, tiện giúp anh hiểu biết dễ dàng hơn.”
Đây… Klein sửng sốt phát ngốc, chỉ cảm thấy quý cô xinh đẹp trước mặt hoàn toàn không giống một nhà thám hiểm kiêm hải tặc dù chỉ một xíu. Đây rõ ràng là một giáo sư với vẻ mặt lạnh băng nhưng lại có thái độ dịu dàng và kiên nhẫn hướng dẫn tỉ mỉ từng chút một.
Nghĩ tới một ma cà rồng ngày ngày phải chạy đến giáo đường Mẫu Thần Đại Địa, hắn bèn trấn tĩnh lại.
Đây là vị tướng quân hải tặc đầu tiên mà mình chính thức gặp mặt, quả là đặc biệt… Klein thầm thở dài, mở miệng:
“Câu hỏi đầu tiên, sinh vật phi phàm thường xuất hiện ở đâu trên biển rộng? Không phải những loại thường gặp.”
Hắn không hỏi thẳng về mỹ nhân ngư để tránh bị ‘Trung Tướng Núi Băng’ nhìn thấu mục đích thực sự của bản thân, từ đó mang đến điều gì không mong đợi.
Edwina trầm ngâm một hồi, lau sạch “Nghi thức hàng linh” trên tấm bảng đen, vừa viết vừa vẽ, trả lời:
“Xuất phát từ Đảo Sonia, đi 1200 hải lý về hướng này sẽ chính thức đi sâu vào vùng biển mà nhân loại chưa thăm dò.
Nơi đó có một bộ lạc Naga sinh sống. Chúng đang cố gắng hết sức tìm kiếm tòa thành dưới đáy biển được đồn là phong ấn một ma quái mạnh mẽ trong ấy, đó chính là đối tượng chúng tín ngưỡng…”
Edwina kể chi tiết từng li từng tí, một phần là từ việc cô tự mình truy tìm kho báu, một phần từ số tri thức và tin đồn cô đã trao đổi.
Mất một lúc lâu sau cô mới nói xong phần tổng quan, nhưng điều khiến Klein chán nản là chẳng nơi nào còn truyền thuyết về mỹ nhân ngư ngoại trừ vùng biển nằm phía đông Quần đảo Gargas cả.
Hắn nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, chuyển hỏi:
“Câu hỏi thứ hai, cô có biết phương pháp loại trừ ô nhiễm tinh thần bên trong đặc tính phi phàm không?”
Hắn không hề che giấu sự thật bản thân biết về đặc tính phi phàm.
Edwina hơi chớp mắt lần đầu tiên, như thể đã có một cái nhìn mới về Gehrman Sparrow.
Cô lắc đầu:
“Tôi không biết.
Song, tôi từng tưởng tượng ra một khả năng, mượn nhờ sức mạnh to lớn của một sức ép từ bên ngoài, phá hủy đặc tính phi phàm bị ô nhiễm đến mức hoàn toàn vỡ nát, biến nó trở lại thành những đốm sáng nhỏ nhất. Nhờ đó, dù có bị ô nhiễm hay nguyền rủa thì cũng sẽ mất đi bình chứa, phải phát tán ra, hoặc nhanh hoặc chậm biến mất. Còn về đặc tính phi phàm đã bị vỡ nát, nhờ một tính chất đặc biệt nào đó, nó sẽ dần dần hội tụ lại, thành hình một lần nữa.
Xui thay, chỉ có các vị thần mới làm được điều đó. Nếu anh được một vị thần linh nào chiếu cố, có thể thử lấy lòng Thần, kính dâng đầy đủ vật tế, cầu nguyện để nhận được lời đáp.”
Định Luật Đặc Tính Phi Phàm Bất Diệt… Klein khẽ bổ sung những gì Edwina cố tình không nhắc tới.
Cùng lúc, hắn không khỏi thở dài. Vị ‘Trung Tướng Núi Băng’, thuyền trưởng của Tàu Mộng Tưởng Hoàng Kim này vô cùng uyên bác về vốn kiến thức lĩnh vực thần bí học, cũng chẳng kém hơn kẻ đã đọc rất nhiều nhật ký Rossell, trải qua bao nhiêu chuyện, thấu hiểu vô số bí mật như hắn là bao.
Người ta đồn rằng ‘Trung Tướng Núi Băng’ có thể phục chế, hay nói là mô phỏng lại năng lực phi phàm mà đối thủ đã từng sử dụng trước mặt cô ta… Nó khá giống với chiếc nhẫn 2-081 của ngài Isengard Stanton đấy chứ… Khi suy nghĩ của Klein vừa bay bổng, hắn đã tự ép mình kìm nó lại. Như thể đang cân nhắc tới vấn đề nào đó, hắn khẽ gật đầu:
“Tôi đồng tình với giả thiết này.”
“Đáng tiếc làm sao, tôi chưa từng thực hành, chỉ tưởng tượng ra thôi.” Edwina hiếm khi sử dụng cụm từ biểu đạt cảm xúc.
Danitz vẫn luôn lắng nghe từ đầu đến giờ đã nghệt cả mặt ra, hoàn toàn không theo kịp cuộc nói chuyện.
Họ đang nói gì vậy? Họ đang thảo luận chuyện gì vậy? Tại sao mỗi cụm từ mình đều hiểu, nhưng tổng hợp lại thì thành mù chữ luôn rồi… Đặc tính phi phàm là cái gì? Phá hủy đến mức hoàn toàn vỡ nát để làm gì? Hội tụ lại là biểu đạt cho điều gì? Danitz ngó trái liếc phải, đôi mắt đã trống rỗng.
Bấy giờ, Klein mới ném câu hỏi thứ ba mà mình đã nghĩ tới ra:
“Nơi nào có oán linh cổ xưa?”
Hắn chỉ nhắc tới loại quái vật này vì món vật liệu đối ứng từ nó rõ ràng là có thể dùng trong lĩnh vực tử linh, sẽ không làm lộ Danh sách của bản thân.
Edwina nhìn Danitz một chút, đáp:
“Tôi sẽ để ý giúp anh.
Nếu anh muốn tham gia tụ hội Người Phi Phàm ở Bayam thì anh ấy biết một chút, có thể dẫn anh đi.”
Không tệ, nói chuyện với người thông minh là dễ dàng nhất… Klein bổ sung thêm câu hỏi nữa:
“Cô có biết chỗ nào có người chế tác vật phẩm thần kỳ từ vật liệu hay đặc tính phi phàm không?”
“Tôi từng gặp một người trong tụ hội, nhưng về sau người đó không còn xuất hiện nữa.” Edwina thản nhiên đáp, “Tôi đã nắm giữ kiến thức tương tự, có thể thử mô phỏng lại, nhưng không thể đảm bảo tỷ lệ thành công được.”
Haha… Vậy tôi sẽ chờ thêm một thời gian… Klein không còn xoáy vào đề tài này nữa, chuyển hỏi:
“Cô có hiểu biết gì về Chìa Khóa Tử Thần?”
“Không rõ.” Trong tay Edwina đột ngột xuất hiện một chiếc chìa khóa màu sắt đen. Nó to chừng một chiếc đàn lia, hình dạng và cấu trúc rất cũ kỹ, sáng bóng lên ánh tối.
Vị tướng quân hải tặc này nửa ôm nửa nâng thứ di vật từ con thuyền đắm, nói:
“Nếu ý anh là chiếc chìa khóa này, vậy tôi chỉ có thể khẳng định với anh, nó thuộc về Cự Nhân.”
Klein đưa mắt nhìn Danitz:
“Thủy thủ trưởng của cô nói với tôi, nó cũng có thể thuộc về Cự Long hoặc Ma Sói.”
“Đây là suy đoán sớm nhất. Gần đây tôi đã tìm được một chút văn hiến lịch sử, kết hợp với mấy vật phẩm khác trên thuyền, tôi đã có đáp án sơ bộ.” Edwina hoàn toàn không bực bội, vô cùng kiên nhẫn, nhưng biểu cảm vẫn lạnh lùng như cũ.
Cuối cùng Danitz cũng tìm lại được cảm giác của chủ nhân giấc mơ này, tò mò hỏi:
“Thuyền trưởng ơi, là Cự Nhân thật à?”
“Ừm.” Edwina chắc chắn, “Chỗ văn hiến kia đã chỉ ra vẫn còn rất nhiều Cự Nhân sinh sống vào Kỷ thứ Tư, một bộ phận đổi sang tín ngưỡng Thần Chiến Tranh, phần còn lại tán loạn ở nhiều nơi, trở thành mục tiêu săn lùng của nhân loại.
Một trong những bộ lạc đó đã đóng một con thuyền, cố ra biển tìm kiếm Vương đình Cự Nhân đã thất lạc, nhưng rồi không bao giờ trở về nữa. Con thuyền đắm mà chúng ta phát hiện cùng với những món vật phẩm trong đó rất giống với các cổ vật họ để lại ở nơi định cư ban đầu. Vì thế, chúng ta có đủ lý do để tin rằng chiếc chìa khóa này thuộc về Cự Nhân, đồng thời rất có thể chỉ hướng tới Vương đình Cự Nhân đã thất lạc trước Đại Tai Biến của chủng tộc họ.”
Vương đình Cự Nhân? Nhóc ‘Mặt Trời’ nói nơi đó cách không xa Thành Bạch Ngân của họ… Klein không mở miệng, im lặng nghe mô tả của ‘Trung Tướng Núi Băng’.
Phải nói là, Thành Bạch Ngân và “Vùng đất bị Thần bỏ rơi” chính là lĩnh vực tri thức mình hoàn toàn trên cơ những Người Phi Phàm khác… Ừm, ngay cả bảy vị Chính Thần cũng không thể tìm thấy nơi đó, rất khó để xác định rõ tình trạng cụ thể. Về phương diện này, mình mạnh hơn hẳn các Thần… Klein vừa đắc ý, vừa tự giễu, trầm giọng xuống nói:
“Nếu tôi bỏ ra cái giá tương xứng, cô có đồng ý bán chiếc chìa khóa này đi không?”
“Đương nhiên, trừ phi tôi có thể lấy được manh mối khác dẫn đến Vương đình Cự Nhân.” Edwina vẫn nói với giọng điệu từ tốn như thường.
Tốt lắm, nếu một ngày nào đó Hội Tarot tổ chức một đoàn thăm dò Vương đình Cự Nhân, mình sẽ mua chiếc chìa khóa này… Klein đang định hỏi câu cuối cùng, chợt nhớ ra bốn nhà thám hiểm nọ.
Nhờ vào sức mạnh của Bùa chú Cảnh Mơ, hắn cụ thể hóa ra một quý cô có đôi mắt xanh tro mặc sơ mi nam và ba người bạn đồng hành:
“Cô có biết họ không?”
Edwina nhìn thoáng qua, gần như không cần nghĩ ngợi gì, đáp:
“Leticia Dolera, một nhà khảo cổ học kiêm nhà thám hiểm.
Có tin đồn cô ta là thành viên Hội Khổ Tu Moses hoặc Yếu Tố Bình Minh.”
Hội Khổ Tu Moses… Tổ chức cổ xưa tín ngưỡng Hiền Giả Ẩn Dật… Quả nhiên là không phải vì tiền tài, chắc chắn mục đích của họ là thứ gì đó nằm trong tòa thần miếu bị bỏ hoang mà… Klein thuận miệng hỏi:
“Cô có hiểu biết gì về Yếu Tố Bình Minh?”
Đó là một tổ chức thần bí cùng loại với Hội Tâm Lý Luyện Kim, mới ra đời được tầm hai trăm năm, kết hợp các yếu tố của nhiều trường phái thần bí học khác nhau, có một lý luận của riêng mình. Mỗi thành viên trong ấy đều giỏi làm phép, nắm giữ cực nhiều thuật phù thủy cổ xưa.
Edwina mím môi:
“Họ luôn đối đầu với Hội Khổ Tu Moses.
Người ta đồn rằng, tổ chức ấy được thành lập bởi con gái cả của Rossell Đại Đế, Bernadette Gustave.”
Thủ lĩnh của Yếu Tố Bình Minh là Bernadette? Lời tiên đoán của Zaratul chuẩn thật đấy. Cô ta thực sự có thể được xem là một nhân vật quan trọng trong thế giới siêu phàm rồi còn gì… Tâm trạng Klein vừa bừng tỉnh, vừa thổn thức.
Hắn cố nhịn ham muốn thở dài xuống, nhìn về phía ‘Trung Tướng Núi Băng’ Edwina, bình thản mở miệng:
“Câu hỏi cuối cùng.”
Đợi tới khi quý cô xinh đẹp và ‘Liệt Diễm’ Danitz đều đổ dồn sự chú ý về mình, hắn mới nở một nụ cười tươi:
“Có hứng thú hợp tác không?”
“Hợp tác về chuyện gì?” Edwina truy vấn.
Nụ cười trên mặt Klein càng lúc càng tươi hơn, mang theo một chút hương vị điên cuồng:
“Đi săn, ‘Thượng Tướng Đẫm Máu’.”
____________
707DefenderOfJustice: các bạn độc giả ạ, mình vừa gặp một chuyện vô cùng sầu não, cực kỳ gây trầm cảm, đó là tên chính thức của Vịnh Desi là Vịnh Dipsy, đồng nghĩa với việc mình sẽ phải lội lại những chương cũ để chỉnh sửa (ಥ﹏ಥ) Với việc càng ngày càng xuất hiện nhiều tên chính thức hơn thì chuyện phải chỉnh sửa này cũng đã được dự đoán trước, nhưng vẫn rất mệt mỏi (╥﹏╥)
Hiện giờ mình không thể chắc chắn được nhiều cái tên đang dùng có đúng hay không nữa. Tên chính thức trùng với cả hai bản thì không sao, nhưng có lúc nó lại trùng với tên bản convert (Oncetine, Sharon, Triss), khi lại trùng với tên bản tiếng Anh (Alger, Derrick, Azik Eggers), khi thì nửa này nửa nọ (Bernadette Gustave), khi thì méo trùng của bên nào hết (Falls, Dilcha, Rossell) (╬`益´) Tương tự với tên các địa danh hay quốc gia cũng thế, giờ mình không rõ cái nào mới là đúng nữa _:(´ཀ`」 ∠):_ Chỉ khi weibo official của truyện viết hết mấy cái tên bằng phiên âm Latinh ra thì mình mới biết và đảm bảo tên riêng được chính xác. Cho đến lúc ấy, mình vẫn sẽ phải thường xuyên sửa lại.
Xin lỗi các độc giả vì trải nghiệm tồi tệ này (シ_ _)シ